Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 6

Khi nghe tiếng gà gáy, tôi nhanh chóng thay quần áo chạy ngay ra chợ, nơi mà tôi xin được lên thành phố để kiếm việc làm.

“Bác ơi, có tin gì chưa bác” - tôi hỏi vội

“con tới rồi hả? ta tính nhờ ai đó qua nhà báo cho con biết, con tới rồi thì thôi”

“Dạ, con được chọn không bác?”

“uhm, con được chọn rồi!” - Bác mỉm cười

“vui quá, con được chọn rồi” - tôi vui đến mức ôm chầm lấy bác mà vui sướng.

“từ từ nào, con làm bác chóng mắt quá” - bác lấy tay xoa đầu

“dạ con xin lỗi, tại con vui quá, khi nào con đi thành phố vậy bác”

“uhm, 3 ngày nửa con sẽ lên thành phố”

“Dạ” - tôi háo chí gật đầu

“mà nghe ta dặn, khi con lên thành phố ta nghĩ con nên giả trai để tránh bị người khác ăn hiếp” - bác vừa nói vừa gật đầu

“dạ, con sẽ nghe lời bác, con không cần giả trai mà người ta cũng nghĩ con là con trai”

“uhm... hahah.....” - bác cười khá lớn

Tối vào ngày thứ hai, tức là mai tôi sẽ khởi hành lên thành phố, nơi có những con người xa lạ, nơi xe cô tấp nập và cũng là nơi đầy sự cám dỗ, nhưng cũng là nơi đã khiến bao nhiều người thành công trên đất thành phố này.

“Hai ơi” - bé út nó lại ngồi gần tôi khi tôi soạn đồ để lên thành phố

“gì đó út?” - tôi cười và hỏi nó, lúc này nó ôm thật chặt lấy tôi và khóc nức nỡ

“huhu...huhu...”

“thôi mà... hai đi thời gian hai sẽ quay về với em... hai sẽ viết thư hay gọi điện thoại về thăm em mà, đừng có khóc như là hai đi luôn không trở về chứ”

“dạ.. hix hix … hai đi rồi, không còn ai chơi cò cò với em, không còn ai kể chuyện cho em nghe”

“hì hì … còn a3 và a4 sẽ kể chuyện cho em nghe mà”

“không! hai anh kể dỡ lắm, em chỉ thích Hai thôi”

“này này … em nói gì thế hỡ” - lúc này thăng ba và thằng 4 xuất hiện

“em nói xấu anh hả?” - thằng 4 lại ngồi kế bên nó, kí đầu nhẹ

“em nói a4 kể chuyện ko hay bằng hai”

“em đừng buồn, hai đi hai về mà “ - thằng ba an ủi

“em phải cố gắng hoc thật tốt như thế hai mới vui, cố gắng làm việc và mau mau về sớm vớii anh em mình” - thằng 4 nói

“uhm.. đúng đó, bé út phải ngoan và học thật tốt biết hem nè” - tôi hun lên tráng nó và đôi má của nó, có lẽ khi lên thành phố tôi sẽ nhớ mấy đứa em tôi nhiều lắm, nhất là bé út. Tôi sẽ cố gắng làm việc và nhanh chóng sum họp cùng gia đình.

Sáng hôm sau cả ba đứa em của tôi tiễn tôi ra chiêc xe bus, chiếc xe bus đi chung với những người cũng giống như tôi, đều muốn lên thành phố để tim cho mình một công việc tốt hơn là ỏ dưới quê, để lo cho gia đình tốt hơn. Bé Út nó cứ khóc từ lúc ra khỏi nhà đến bến xe, nó khóc mà chân tôi muốn níu lại nhưng vì lo cho cả ba đứa, tôi bước đi cùng với nước mắt. Khi chiếc xe bus chạy, những đứa em nó cũng chạy theo chiếc xe để tạm biệt tôi. Rồi chiếc xe cũng đi xa xa khuất, xa nơii mà tôi sinh ra, đến với đất khách đô thị.

Ngồi trên chiếc xe bus tay ôm thật chặt chiếc balo không rời nó, trong đó có giấy tờ,tiền bạc quần áo của tôi trong đó. Tôi lên xe chỉ khoảng 15p là tôi đã ngủ thiếp đi.từ quê lên thành phố mất khoảng 3 tiếng hơn. Khi tôi xuống xe thì có người ở phía dưới đón chúng tôi, cho chúng tôi chỗ ngủ và lo phần cơm tối, sáng mai sẽ có người chở tôi đến thẳng nơi mà tôi làm việc, Điều mà tôi biết về công việc của tôi là một nhân viên phục vụ bàn, cho quán cafe, một quán ăn đại loại là thế.

Giấc ngủ với tôi khá ngon, có lẽ do đi xe quá mệt. Sáng 9h có một chú xe ôm chở tôi đi đến chỗ tôi làm việc, trên đường đi tôi bị choán ngợp với xe cộ quá đông, những tòa nhà cao tầng, những người tây, trông họ cao quá và bự con. Và tôi dừng lại trước một quán trà sữa khá nhỏ nhắn, nhưng rất đông khách, tôi nhìn quán và nhìn lên trên nó có thêm 2 lầu nửa. Tôi bước vào cứ nhìn nhìn ngó ngó xung quanh, vì mọi thứ với tôi đều lạ lẵm. Và mọi người cũng nhìn tôii một cách lạ lăm, sau đó che miệng cười. Tôi thì không biết họ nhìn tôi sao cười, nhưng tôi cũng không quan tâm, tôi nhìn xung quanh một chút thì có một ông chủ bước ra, ông ta nhìn khá trẻ tôi đoán chừng 25 hay 27 tuôi gì

đó.

“Này” - ông ta gọi tôi

“Dạ, chú kêu con” - tôi ngoan ngoãn chạy lại

“uhm... con lên đây xin việc làm phải không?” - chú mỉm cười

“dạ đúng rồi!” - tôi háo hức

“con tên gì?”

“dạ dưới quê người ta hay gọi con là Hai Khỏe”

“Hai Khỏe ah! Chú tên là Quốc, vậy tên thậtcủa con ” - chú nhìn tôi

“Dạ tên thật của con là Trần Thanh”

“uhm! ơ day gọi tên cho nó dể xưng hô, chú gọi con là Thanh ha”

“Dạ, chú gọi con là gì cũng được” - tôi mừng khi gặp được ông chủ khá thân thiện

“Hôm nay sẽ là ngày làm việc đầu tiên của con”

“Dạ, con làm gì bây giờ ah”

“Ah! Liên ah! Lấy cho chú con Gấu vàng ra đây” - một cô bé đưa cho tôi bộ đồ con Gấu vàng “ con hãy mặc nó vào, ra đằng trước đứng làm những hành động dể thương, để khách tới đông hơn”

“Dạ con làm việc ngay”

Tôi nhanh chóng mặt bộ đồ con Gấu vào người, nó nóng thật và nặng nửa, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức cho những ngày làm việc đầu tiên của mình. Tôi đứng ở trước cửa Trà Sữa làm những trò nhí nhố đáng yêu, các khách vào quán trà sửa tôi đều chạy đến bắt tay sau đó vẩy tay thân thiện. Khi không có khách tôi phải đứng nhảy múa ở trước quán. Khi khách ra về họ chào tôi những cái chào thân thiện nhất, có những đứa bé khá nhỏ chúng chạy tới ôm tôi, tôi được một số người chụp hình chung. Cả một buổi sáng làm việc không ngừng nghĩ đến gần giữa trưa, tôi mới được tháo bộ đồ gấu vàng đó ra.

Khi tháo ra người tôi đổ mồ hôi rất nhiều, thấm mệt. Tôi dùng cơm trưa cùng với những người làm ở quán trà sữa, họ thân thiện và họ nói ông chủ ở đây rất tốt. không bao giờ đối xử tệ với ai cả, nhưng ông chủ cũng rất nghiêm khắc, nếu sai ông chủ sẽ phạt rất nặng. Do buổi sáng làm việc hết sức nên tôi dùng cơm rất là ngon, nghĩ ngơi một lát tôi sẽ tiêp tục làm con gấu vàng để đón chào khách.

Một ngày làm việc năng nổ, tôi thấy ông chủ không nói gì cả, nên tôi nghĩ chắc là ổn. Nhưng rồi tôi lại nghĩ ra một chuyện và tôi đã nói chuyện với ông chủ.

“Thưa chú” - tôi đến và hơi khoanh tay

“gì vậy con, hì hì … không cần phải như vậy đâu, ngồi xuống nói chuyện nào”

“dạ, chú có thể cho con ở trong quán trà sửa, ngủ ở đây không? giống như là ban ngày con làm việc ở đây, tối con ngủ ở đây sẽ trông tiệm cho chú, vì lương con phải gửi về cho mấy đứa em đi học nên …”

“Ah! được thôi:). Tiền nè con...”

“Ủa? con mới làm việc mới ngày đầu tiên mà chú …”

“uhm... ta biết, con lấy mà đi mua mền gối để ngủ chứ. Bây giờ con chưa biết ở đâu bán, thì bay giờ con ngủ tạm hôm nay đi, mai con nhờ mấy anh chị trong quán giúp con đi mua đồ”

“dạ con cám ơn chú” - tôi mừng rỡ