Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 4

“chị hai về rồi” - bé út nó đứng ở ngoài cửa la lên, thì thằng ba thằng tư đi ra ngó.

“hai đứa kia làm gì nhìn ta dữ vậy?” - tôi cau mày - “thằng ba thằng tư cho heo ăn với chẻ cuổi chưa?” - tôi nhìn hai đứa em của tôi

“dạ rồi”

“uhm tốt, hai đi tắm đây, về mệt quá” - tôi chưa bước vào nhà thì bị bé út chặn lại

“bồ độ của em đâu?” - nó dang tay chặn tôi lại

“uhm.... ờ … “ - tôi cũng không biết nên giải thích với nó làm sao?

“sao hai không trả lời mà ấp úng vậy?” - nó đang chờ câu trả lời của tôi, thế là tôi kể hết mọi việc xảy ra cho đứa em của tôi và không quên kèm theo lời xin lỗi.

“ah, thì ra chuyện là như vậy, nếu vậy thì thôi em không truy cứu nửa”

“hì hì … khi nào có tiền, Hai sẽ mua cho em một bộ quần áo mới hen”

“thiệt không chị hai?” - mắt nó sáng rỡ

“tụi em không có đồ mới sao?” - hai đứa em trai nhìn tôi

“tất cả đều có hết, yên tâm đi. Hai nói là hai giữ lời mà”

“Hoan Hô chị hai”

Trong nhà lại tiếp tục vang lên những tiếng giòn tan ấp ám của những đứa em của tôi.

Đêm đó trời mưa khá lớn, tôi và ba đứa em của mình nằm trên chiếc giáng gỗ. Sấm sét làm cho đứa em út của tôi hoảng sợ, nó chui rút gọn gàng vào trong lòng của tôi. Tôi lấy tay ôm nó và vỗ về, để sua đi cơn sợ hãi của nó, nhìn sang hai thằng em thì thấy đứa nào cũng ngủ thẳng chân. Tôi phải đi lấy chậu thao, để đựng nước dột từ mái nhà dột xuống. haiz... ngay cả giường dưới chân tôi nằm nước cũng dột, cuộc sống ở đây tôi có cày cấy bao nhiêu cũng không thể trang trãi hết cuộc sống, tôi không thể bắt những đứa em của mình nghĩ học, tương lai của chúng nó đều nhờ con đường đến trường.

Nhưng vẫn mong tôi có thể làm được gì hay cái đó. Để trang trải cho cuộc sống khó khăn như thế này. Tôi nằm gác tráng suy nghĩ và thức trắng cả đêm. “Mình có nên lên thành phố để kiếm việc làm không? dù gì số tiền làm ra cũng sẽ khá hơn” nhưng rồi tôi lại nghĩ thêm “ mình đi rồi ai lo cho tụi nó đây?” tôi nhìn sang những đứa em của mình.

Tôi ngồi dậy đi ra phía nhà sau đánh răng rửa mặt.

“Hai!” - giọng của thằng ba nó gọi tôi

“Thức sớm vậy hả?” - tôi đánh răng và nói

“Em có chuyện muốn nói với hai?”

“Chuyện gì vậy?”

“Em muốn nghĩ học để phụ hai lo cho hai đứa em còn lại” - giọng nó run run kèm theo gương mặt sợ sệt, tôi quay lại tát thẳng nước vào mặt nó.

“Dẹp cái ý định đó đi, lo mà học năm nay là năm cuối cấp rồi, phải ráng vào được đại học”

“Nhưng nếu em vào đại học, mọi thứ sẽ còn tốn kém hơn”

“Đừng nói gì hết, miễn Hai đóng đủ tiền cho Ba đi học là được rồi”

“Nhưng Hai ah … “ - lúc này tôi bỏ đi cầm theo cây cuốc trên người nó nhìn tôi với ánh mắt thương tôi khi thấy tôi quá cực một mình tôi phải nuôi ăn học cho ba anh em tụi nó.

Trước khi ra đồng tôi nghe người ta xôn xao đủ thứ về việc lên thành phố kiếm việc làm, lương cũng kha khá, một người làm có thể nuôi được tới ba người. Tôi cũng háo hức khi giống như có ai đó đã cứu sống tất cả anh em của tôi.

“Bác ơi!” tôi chạy tới và hỏi

“gì vậy Hai Khỏe”

“dạ cho con hỏi việc đi làm trên thành phố”

“Ah! đi làm ah! nhưng phải tốt nghiệp hết phổ thông thì người ta mới nhận”

“Dạ! con học hết 12 rồi”

“uhm, nếu vậy con về nhà lấy học bạ đưa đây, rồi ta sẽ kiếm công việc phù hợp dành cho con”

“Dạ con cám ơn, con cám ơn” - tôi vui mừng chạy ngay về nhà, lúc này mấy đứa em của tôi chúng nó đi học hết rồi, tôi lấy cuốn sổ học bạ nâng niu nó và mỉm cười “không ngờ bây giờ mày là vị cứu tinh của tao” - tôi hôn cuốn học bạ và chạy ngay đến chỗ cũ.

“Nhanh vậy!” - Bác ấy ngạc nhiên

“Dạ”

“uhm” - bác ấy phì cười - “con ra đồng làm việc đi, rồi khoảng 1 tuần hay 2 tuần gì đó, bác sẽ báo lại cho con biết là con có được lên thành phố làm việc không”

“sao lâu vậy bác” - tôi nôn nóng

“hì hì … phải lâu chứ sao? bây giờ thành phố người ta khó chịu lắm”

“Dạ, con hiểu rồi, con đi đây”