Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 7 - Chương 283: Pn18:duyên phận chú định

Cũng vì số người gia tăng nên khi tới bữa tối, một chiếc bàn nhỏ được kê thêm vào phòng ăn cho nữ quyến sử dụng.

Nhìn Tư Vũ Thánh cùng Vân Khoảnh Dương, sau đó trải qua lời giới thiệu của Vân Phi Vũ, phu phụ Nghiêm Thiên Mẫn giật mình không thôi, nhưng sau khi nói chuyện một hồi, bọn họ cũng nhanh chóng tiếp nhận chuyện này. Dù sao đó cũng là lựa chọn của huynh đệ cùng đại ca nhà mình, hơn nữa bọn họ ở bên nhau cũng không tồi, trên hết, bản tính của Nghiêm Thiên Mẫn vốn vô cùng hào sảng, là một người yêu thích kết giao bằng hữu, bọn họ lập tức trở nên thân thiện.

Bởi vì trên bàn ăn còn có nữ tử cùng hài tử, sau khi dùng xong bữa tối, mọi người chuẩn bị dọn dẹp, mà Ỷ Thần ăn no liền trèo lên người Vân Phi Vũ, nằm trong lòng y, buồn bực không nói.

“Tiểu Thần, sao vậy?” Vân Phi Vũ vuốt đầu hắn, ôn nhu hỏi.

“Cái thân thể tiểu hài tử khốn kiếp này tới bao giờ mới chịu lớn lên đây? Người đã không ăn được, đến rượu cũng không thể uống.” Ỷ Thần buồn bực không thôi, nhưng cũng đành vậy, hắn dán mặt lên ngực Vân Phi Vũ, bàn tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng y, thỏa mãn cọ tới cọ lui.

“Ha ha, Tiểu Vũ, tiểu hài này cũng dính lấy đệ quá đó chứ. Tiểu tử nhà chúng ta cũng chỉ dính lấy mẫu thân của nó thôi.” Nhìn bức tranh phụ tử ấm áp này, Nghiêm Thiên Mẫn không khỏi cảm khái.

“Phi, chàng cứ suốt ngày ra ngoài tụ tập cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia mà mặc kệ mẫu tử chúng ta, nhi tử thân mới chàng mới là chuyện là.” Chẳng biết Tích Ngưng Sương đã tới sau lưng hắn từ lúc nào, sắc mặt giận dữ.

Nghiêm Thiên Mẫn cười khổ, trên mặt dần dần nổi lên một mạt đỏ ửng chẳng biết là vì men say hay do xấu hổ.

Tích Vô Nhai thấy vậy, nhịn không được liền mở miệng răn dạy: “Ngưng Sương, Thiên Mẫn là phu quân của muội, sao muội có thể nói với hắn những lời như vậy được. Thiên Mẫn chỉ thích tụ hội cùng bằng hữu chứ đâu có làm việc gì có lỗi với muội. Muội nên sửa lại tính này của mình đi, đã là mẫu thân của người ta rồi, sao còn không hiểu chuyện như vậy?”

“Đại ca…”

Nhìn mắt nàng đỏ lên, Vân Phi Vũ lập tức ngăn cản: “Tích, được rồi mà, đâu có nghiêm trọng như huynh nói. Ta thấy Nghiêm đại ca thích bị răn dạy như vậy thì có. Đúng không Nghiêm đại ca?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Một ngày không bị giáo huấn như vậy ta sẽ cảm thấy khó chịu.” Một bên là kiều thê, một bên là huynh đệ kiêm đại cữu tử, Nghiêm Thiên Mẫn thực sự không tiện bênh vực bất luận người nào. Thấy Vân Phi Vũ hỗ trợ giải vây, hắn vội vàng phụ họa liên thanh, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành Tích Ngưng Sương vài câu, lại bắt đầu trêu chọc tiểu bất điểm trong lòng nàng, rời lực chú ý của mọi người: “Dương Nhi, đến đây nào, để cho phụ thân ôm con một chút.”


(Đại cữu tử: anh cả của vợ)

Thấy hắn vươn tay lại đây, tiểu gia hỏa kia lập tức ôm chặt cổ mẫu thân mình, chỉ để cho phụ thân hắn thấy cái ót của mình. Mấy người trên bàn tiệc đều cười phá lên, không khí ngượng ngùng lúc trước tiêu tán không còn một mảnh, mọi người càng thêm hòa hợp.

“Đại ca, Thiên Mẫn, mọi người từ từ uống rượu. Ta đưa Dương Nhi trở về nghỉ ngơi trước.”

Dường như Tích Ngưng Sương thực sự mệt mỏi, hơi cúi chào mọi người, xoay thân định rời đi, nhưng tiểu gia hỏa trong lòng lại không ngừng giãy dụa.

“Ứ ừ, a… a…, ôm”

“Ôi!” Nhìn tiểu bất điểm vươn tay về phía mình, Vân Phi Vũ không khỏi kinh ngạc.

Từ lúc nhìn thấy tiểu bất điểm kia vẫn chưa thấy hắn lên tiếng nói chuyện lần nào, càng miễn bàn tới chuyện hắn tránh phụ mẫu của mình mà kêu người khác ôm, nhưng khi nãy nghe thấy thanh âm non nớt không rõ ràng cùng tư thế giãy dụa của hắn, chẳng lẽ hắn muốn y ôm?

Vân Phi Vũ vươn tay, Tích Ngưng Dương vừa buông tay ra, tiểu bất điểm kia lập tức sà vào lòng y, đang muốn chơi đùa cùng hắn, thực chẳng ngờ tiểu bất điểm này lại bò tới bên người Ỷ Thần. Mọi người sửng sốt, sau đó lại cười phá lên.

Nhìn hai tiểu gia hỏa kia, một không ngừng lui về phía sau, một không ngừng tiến tới trước, Nghiêm Thiên Mẫn lập tức trêu đùa: “Tiểu Vũ, xem ra nhi tử nhà ta nhìn trúng hài tử nhà đệ rồi. Thế nào, đem hài tử của đệ gả cho nhi tử nhà ta được không?”

Biết hắn nói giỡn, Vân Phi Vũ cũng hi hi ha ha hùa theo: “Cũng được, nhưng nói đến chuyện cưới gả thì kiểu gì cũng là Tiểu Thần nhà ta thú Dương Nhi nhà huynh nha. An tâm, an tâm, nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng.”

Mọi người cùng nhau cười vang.

“Một đám người vô vị!” Ỷ Thần hừ một tiếng, vật nhỏ nhỏ mềm mềm bắt trên người càng khiến hắn cảm thấy phiền phức nhưng lại không dám đẩy ra. Nhìn miệng tiểu bất điểm dính đầy nước miếng cọ lên y phục mình, rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa, đành phải mở miệng kêu to: “Phụ thân, mau đưa hắn tránh xa ra, ghét chết được, bao nhiêu nước miếng đều lau hết lên người ta rồi. Đáng ghét, đáng ghét!”

“Đệ đệ chỉ muốn chơi với con thôi mà.”

Vân Phi Vũ nhẹ giọng dỗ dành, nhìn nhìn sắc mặt dần không kiên nhẫn của hắn, biết tiểu gia hỏa này bắt đầu tức giận, y đành phải tách hai hài tử ra, mỗi người ngồi một bên, thực chẳng ngờ Nghiêm Dương lại bắt đầu mếu, ánh mắt ầng ậc nước như chuẩn bị khóc.

“Tiểu bất điểm này làm sao vậy?” Tích Ngưng Sương vội vàng ôm Nghiêm Dương trở về, nhẹ nhàng dỗ dành, khó hiểu than lên: “Tiểu bất điểm này rất hay thẹn thùng mà, từ nhỏ đến giờ vẫn chưa thấy nó chủ động gọi tên ai hay đòi thân cận người nào, thậm chí mấy ngày liền không thấy Mẫn đại ca mà tiểu bất điểm này cũng không chút phản ứng, thật không ngờ lần đầu gặp Tiểu Thần mà nó đã dính chặt lấy người ta như vậy rồi. Xem ra nó thực sự thích Tiểu Thần đó nha.”


Nhìn tiểu bất điểm nép trong lòng Tích Ngưng Sương không ngừng run rẩy, Vân Phi Vũ thực sự không đành lòng, xoa đầu Ỷ Thần khuyên bảo: “Tiểu Thần, cùng chơi với đệ đệ một chút được không? Hắn là thực sự thích con nên mới dính như vậy, chơi với hắn một chút được không?”

“Không muốn, ta không thèm chơi với tiểu hài tử.” Ỷ Thần cự tuyệt không chút do dự.

“Hắn là tiểu hài tử, chẳng lẽ con lại không phải?” Vân Phi Vũ phì cười, nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của hắn: “Ngoan, con chơi cùng đệ đệ một lát đi, tối nay phụ thân sẽ kể chuyện xưa cho con nghe, thế nào?”

Ỷ Thần hoài nghi nhìn Vân Phi Vũ, lại nhìn sang Tích Vô Nhai, đến lúc thấy hai người đều gật đầu với mình, lúc này mới nhoẻn miệng cười: “Cũng được, nhưng phụ thân không được chơi xấu nha, không được thừa dịp ta ngủ say mà chuồn đi mất, cũng không được…”

“Được rồi được rồi, ta sẽ ở bên con suốt đêm.”

Vân Phi Vũ ngắt lời hắn, hai gò má đỏ bừng, sau đó bất đắc dĩ nháy mắt cùng Tích Vô Nhai vài cái, ý bảo tối nay không thể ở bên hắn. Nam nhân đành phải thở dài, tươi cười ôn hòa.

Chờ tới khi tất cả nữ quyến cùng tiểu hài tử đều đi nghỉ ngơi, lúc này Nghiêm Thiên Mẫn mới lắc đầu cảm thán: “Hài tử Tiểu Thần này thực sự quá thông minh, có đôi khi khiến người ta cảm thấy hắn hoàn toàn không phải là một tiểu hài tử.”

Nhớ tới tình cảnh khi vừa gặp tiểu gia hỏa kia, Vân Phi Vũ cười nói: “Đúng vậy, đôi lúc ta thấy tính tình hắn cực kỳ cổ quái, cảm giác còn giống người trưởng thành hơn cả ta. Kỳ thực hắn vẫn thường xuyên làm nũng với ta.”

“Vậy là tốt rồi, tiểu hài tử trưởng thành quá sớm cũng không ổn.”

“Uhm, ta cũng cảm thấy như vậy.” Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó nâng chén rượu lên: “Nào, chúng ta uống rượu đi, để đám tiểu hài tử chơi đùa cùng nhau. Uống đi, tối nay chúng ta không say không dừng.”

“Được, cạn chén.”

Thời gian dần trôi qua, trước cuối năm một ngày, nhân thân bằng hữu được mời tới dự tiệc tất niên đã đến gần như đông đủ, trừ bỏ Hạ Tuyết vẫn chưa có tin tức.

Một ngày ồn ào náo động trôi đi, bữa tối vừa qua không bao lâu, Tư Vũ Thánh đã kéo Vân Phi Vũ lên giường.

“Thánh… Thánh… để ta hỏi huynh một chuyện trước đã.”

Vân Phi Vũ gắng sức đẩy nam nhân ép trên người mình ra, túm chặt lấy đai lưng của mình, nhất quyết không buông.


Tư Vũ Thánh dừng tay, bất mãn nhíu mày: “Có chuyện gì mà phải nói ngay lúc này chứ? Còn việc gì quan trọng hơn việc này sao?” Nói xong, hắn dùng hạ thân cứng rắn đỉnh lên người y.

Vân Phi Vũ hơi lùi ra sau một chút, vuốt má hắn: “Ta cùng huynh cả đêm còn không đủ?”

Lần nào tiểu bất điểm cũng không chịu cùng mình làm cả đêm, khó có dịp y chủ động phối hợp, Tư Vũ Thánh hít sâu một hơi áp chế dục vong lan tràn dưới thân, ngồi dậy: “Được rồi, đệ hỏi đi.”

“Thực ra là thế này.” Vân Phi Vũ cũng ngồi dậy: “Chắc huynh cũng nhận ra mấy ngày nay Ngô chưởng quầy cùng Bạch hộ pháp hình như có gì đó bất hòa thì phải, chẳng lẽ huynh không sợ bọn họ đánh qua đánh lại hay sao?”

Tư Vũ Thánh cười cười, nâng cằm y hôn lên đôi môi đỏ mọng: “An tâm, nhất định không có chuyện đó.”

“Vì sao?”

“Chẳng lẽ đệ không biết? Ta vẫn tưởng rằng Ngô Thiên sớm nói cho đệ biết rồi chứ, ta vẫn thấy đệ với hắn thường xuyên cùng nhau tán gẫu mà.” Tư Vũ Thánh nhìn y, sắc mặt lộ vẻ cổ quái.

Vân Phi Vũ khó hiểu: “Biết cái gì? Hắn nói cho ta biết chuyện gì?”

Tư Vũ Thánh nhìn y thật sâu, thấy vẻ mặt mơ mơ hồ hồ kia giống như thực sự không hiểu, hắn buồn bực: “Chẳng lẽ tên Ngô Thiên kia chưa từng nói với đệ là hắn thích ai?”

“A, huynh muốn nói tới vấn đề này sao.” Vân Phi Vũ khẽ thốt ra, sau đó sắc mặt trở nên khó coi, tiến lên phía trước, cắn mạnh lên má hắn: “Huynh là của ta, rõ chưa?”

Tư Vũ Thánh vuốt nơi bị cắn, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Vũ Nhi, đệ…” Hắn đột nhiên nở nụ cười: “Đệ không cho rằng Ngô Thiên thích ta đó chứ?”

“Chẳng phải sao?” Vân Phi Vũ mất hứng hừ một tiếng: “Lúc trước ta chỉ đoán thôi, sau đó Ngô Thiên lại tự thừa nhận.”

“Ha ha ha” Tư Vũ Thánh đột nhiên cười ha hả, đặt lên môi y nụ hôn nồng nhiệt, rất lâu sau mới thả ra.

“Tiểu đông tây này, người Ngô Thiên thích chính là Bạch Cừu. Đệ nha, cứ đối diện với vấn đề này là trở nên ngốc nghếch.”

“Cái gì? Bạch hộ pháp? Không phải đó chứ?” Vân Phi Vũ kinh ngạc.


“Cho nên ta mới nói đệ rất ngốc mà.”

Tư Vũ Thánh nhịn không được lại hôn lên đôi môi doanh nhuận kia, lại nói: “Kỳ thực gút mắc giữa bọn họ đã tồn tại nhiều năm nay rồi. Cho tới bây giờ Ngô Thiên vẫn luôn yêu thích Bạch Cừu, ngay cả vị trí hộ pháp của Bạch Cừu cũng là do hắn nhường cả.”

Vân Phi Vũ giật mình há miệng thật lớn, hơn nửa ngày mới hỏi một câu: “Vậy tại sao Ngô Thiên lại nói hắn thích huynh?”

“Hắn trêu chọc đệ chứ sao, đồ ngốc này.”

Tư Vũ Thánh vô cùng thân thiết nhéo mũi y: “Cũng chỉ có đồ ngốc như đệ mới tin lời hắn nói. Đệ thử ngẫm lại xem, chẳng lẽ ta sẽ để một kẻ yêu thích ta ở bên cạnh đệ? Nếu hắn vì ghen tị mà gây ra bất lợi cho đệ thì sao đây?”

Vân Phi Vũ trầm tư một lát, cảm thấy lời nam nhân nói cũng có lý, nhưng y vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Vậy tại sao khi huynh đưa hắn tới đây lại bắt hắn thề độc?”

“Chỉ là hình thức để chứng minh sau này hắn sẽ là người của đệ thôi.”

Tư Vũ Thánh đột nhiên áp chặt y lên giường, hôn lên đôi môi đỏ ửng, dục hỏa trong mắt ngày càng dày: “Hỏi xong rồi, chúng ta…”

“Chờ đã.”

Vân Phi Vũ đẩy hắn ra: “Vẫn không ổn, ngay cả chức đường chủ hắn cũng nguyện ý từ bỏ để theo bên cạnh huy, nghĩ thế nào ta vẫn thấy hắn có ý với huynh.”

Tư Vũ Thánh thở dài thườn thượt, tựa đầu lên vai y, bất đắc dĩ nói: “Đệ nha” một hồi lâu sau mới ngẩng đầu đối diện với ánh mắt y: “Thật ra là ta yêu cầu hắn tới đây, đương nhiên hắn cũng có điều kiện.”

“Hắn đưa ra yêu cầu gì?” Tư Vũ Thánh xoay người nằm sang bên cạnh Vân Phi Vũ, đưa y tới trước ngực, không trả lời thẳng.

“Nói thật, trong dám thuộc hạ của ta, kẻ dám đưa ra yêu cầu với ta cũng chỉ có hắn. Nếu không phải hắn thực sự có bản lĩnh, ta đã sớm…”

Nam nhân đột nhiên dừng lại, thấy tiểu đông tây không hề tỏ ra bất mãn, nói tiếp: “Bởi vì hắn lo việc sinh ý rất tốt, hơn nữa, ta cũng biết chỉ cần hắn ở nơi nào thì Bạch Cừu chắc chắn sẽ không xuất hiện. Đệ không để ý sao, kể từ khi Ngô Thiên tới đây, có phải số lần Bạch Cừu lui tới nơi này đã giảm đi rất nhiều?”

Nghe nam nhân nhắc nhở như vậy, Vân Phi Vũ cẩn thận ngẫm nghĩ: “Đúng nha, so với trước kia thực sự ít đi nhiều lắm. Ta nhớ rõ khi chúng ta mới vừa ở cùng nhau, mỗi tháng hắn sẽ tới hai lần. Đông Dương thành vốn cách nơi này khá xa, thực chẳng biết hắn kiếm đâu ra nhiều *** lực để chạy tới chạy lui như vậy, hơn nữa…”


Y đột nhiên dừng lại, nhìn nam nhân chằm chằm tựa như mới vừa gặp mặt lần đầu, lẩm bẩm nói: “Ra vậy, Ngô Thiên thích Bạch Cừu, nhưng Bạch Cừu không thích hắn bởi vì người mà Bạch Cừu thích chính là huynh, nhưng Bạch Cừu luôn cảm thấy mình nợ ân tình của người khác nên không dám đối mặt với hắn, đúng không?”

Tư Vũ Thánh búng trán y, cười khẽ: “Rốt cuộc cũng thông minh được một chút, quả trứng ngốc này.”

“Khó trách lúc nào Bạch hộ pháp cũng tỏ ra không hòa nhã với ta, ra vậy.” Vân Phi Vũ đăm chiêu, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, huynh mới nói… ngô…uhm…”

Miệng đột nhiên bị phủ lên, trong lúc quấn quít dây dưa, nam nhân thở hổn hển, thỉnh thoảng lại nói nhỏ: “Sau này… ta… sẽ nói cho đệ… hiện tại… ta… muốn đệ!”