Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 7 - Chương 270: Pn5:thiện nhân đắc thiện quả

Cách cửa khách *** khoảng một trượng, gã tiểu nhị nhỏ bé lôi kéo, đẩy một đôi phu phụ ra ngoài. Vân Phi Vũ nhíu mày nhưng không tiến lên.

Loại chuyện này mỗi ngày đều phát sinh, y nhìn thấy đã thấy nhàm cũng chẳng muốn quản nhiều. Kỳ thực y không thể hiểu nổi, phí dừng chân của Diên Kinh được coi là nổi danh đắt đỏ, ra khỏi thành, tới tiểu trấn bên cạnh sẽ tìm được nơi tiện nghi hơn chỗ này vài lần, chẳng qua phải đi lâu hơn nửa ngày đường mà thôi, những người này tội gì phải ở trong này phung phí tiền bạc? Thực sự không thể hiểu nổi.

“Tiểu Vũ, ngươi muốn xen vào sao?” Dường như Ỷ Thần cũng chú ý tới tình huống bên kia, thấy cả nửa ngày trời mà y vẫn chẳng động lấy một ngón tay, nhịn không được liền nhỏ giọng hỏi. Vân Phi Vũ nhìn hắn: “Con cảm thấy có thể quản được sao?”

Cũng vì gia đình ở kiếp trước nên tính tình của Ỷ Thần đã trở nên lạnh lùng, trừ bỏ chút áy náy với vị ca ca cùng cha khác mẹ kia ra, hắn chẳng quan tâm tới ai khác. Mà kiếp này, trừ bỏ lão đầu cùng Vân Phi Vũ, hắn căn bản chẳng có cảm giác gì với những người khác, ngoại trừ ba tên khiến hắn chán ghét kia.

Lắc đầu: “Thiên hạ này nhiều việc như vậy, người đáng thương cũng rất nhiều, chúng ta chỉ có hai cái đầu nên đâu thể địch lại bọn họ. Hơn nữa, chẳng phải nơi này còn có hoàng thượng sao? Về thôi, dường như trời bắt đầu mưa rồi.”

Trên mặt đột nhiên truyền tới cảm xúc lạnh lẽo, xem ra trời thật sự đổ mưa, Vân Phi Vũ gật đầu: “Được rồi, chúng ta về.”

Xoay người nhìn đôi phu phụ kia một chút, đến lúc thấy phụ nhân té xỉu, mà nam tử trung niên bên cạnh nàng hoảng sợ ôm cổ nàng kêu to: “Ngọc Hoa, tỉnh lại đi, Ngọc Hoa, Ngọc Hoa…”

“Giọng nói này…” Vân Phi Vũ đột nhiên ngừng lại, nhanh chóng chạy về phía cặp phu phụ kia.

“Tiểu Vũ?” Thấy vẻ lo lắng cùng đôi chút kinh hỉ trên gương mặt y, Ỷ Thần cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Ai có thể giúp ta gọi đại phu không? Làm ơn, làm ơn đi.” Nam tử trung niên nhìn chung quanh, nhưng những người vừa vây quanh xem trò đã bỏ đi gần hết. Gương mặt tiều tụy không khỏi lộ ra bi thương cùng tuyệt vọng.


“Mạnh thúc, là ngài sao? Mạnh thúc?”

Tiếng gọi mang theo kinh hỉ truyền tới tai, Mạnh Lệnh Phương ngẩng đầu, dùng đôi mắt hơi đỏ lên nhìn nam tử một thân cẩm y vội vàng chạy về phía mình, kinh ngạc nói: “Ngươi… là ai?”

“Tiểu Vũ, ta là Tiểu Vũ đây, ngài quên ta rồi?” Trong mắt Vân Phi Vũ tràn ngập vui sướng.

Mạnh Lệnh Phương quan sát y, chỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc, nhưng gương mặt hoàn toàn xa lạ. Tuy nhiên, hiện tại hắn đã không còn tâm tư nghĩ nhiều như vậy, ôm lấy cánh tay nam tử, cầu xin: “Công tử, ngài có thể giúp ta gọi đại phu không? Van cầu ngài.” Nói xong, hắn định tâm quỳ xuống.

Vân Phi Vũ nhanh chóng giữ hắn lại, chóp mũi cay cay. Sao y có thể quên được người đã chiếu cố chăm sóc mình tựa như phụ thân ruột thịt được đây?

Kiềm chế thương tâm, y trấn an: “Mạnh thúc, ngài đừng vội, ta…” Đột nhiên nhớ tới bên cạnh mình đã có sẵn đại phu, mặc dù tuổi nhỏ nhưng chẳng biết y thuật ra sao, chắc bệnh thường thì hắn cũng có thể chẩn đoán ra.

Buông tiểu đồng trong lòng ra, Vân Phi Vũ nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Thần, ngươi có thể bắt mạch không?”

Ỷ Thần nhìn y, thân là truyền nhân của độc vương, hắn thực sự không muốn trị bệnh cứu người, nhưng người trước mắt trưng vẻ mặt mong mỏi thế này khiến hắn không đành lòng cự tuyệt, đành phải gật đầu: “Để ta xem xem.”

“Hắn… có làm được không?” Mạnh Lệnh Phương quan sát tất thảy, có chút không thể tin.

Vân Phi Vũ tươi cười, vừa muốn giải thích chợt nghe một tiếng hô to: “Vân lão bản, đây chẳng phải là Vân lão bản của Phi Vũ hiên hay sao?”

“Vân lão bản?” Mạnh lệnh phương giật mình nhìn nam tử bên cạnh: “Y chính là lão bản của Phi Vũ hiên?”

Bởi vì liên can tới ba người kia, Vân Phi Vũ cũng hiểu bản thân mình ở Diên Kinh này nổi tiếng ra sao. Sau lưng y, bọn họ nói rất nhiều thứ nhảm nhí, nhưng người bình thường đều không dám trực tiếp tới gặp y, chỉ sợ cũng vì ba người kia mà thôi. Tuy nhiên, những người này luôn muốn tạo quan hệ với y, mà vị lão bản của khác *** Triệu Đức Long này cũng là một trong số đó.

Gật đầu, đạm cười: “Triệu lão bản.”


Thân thể tròn vo, mặt to như thớt, đôi mắt nhỏ hẹp chỉ hé ra một khe nhỏ, trên mặt là nụ cười a dua nịnh bợ, nhìn kiểu gì cũng ra bộ dạng của một kẻ gian thương.

Ỷ Thần nhíu mày, kéo tay áo của nam tử: “Nàng không sao cả, chỉ hôn mê một chút thôi, trở về rồi ta sẽ trị liệu cho nàng.”

Lời nói non nớt thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, Vân Phi Vũ cao hứng xoa đầu hắn, quay lại nhìn nam tử trung niên: “Mạnh thúc an tâm, Tiểu Thần nói không sao thì nhất định không có việc gì cả, chúng ta về trước đi.”

“Mạnh thúc? Bọn họ đã sớm quen biết?” Triệu Đức Long cả kinh. Kỳ thực hắn ra đây vì chất tử của mình nói có người trợ giúp cặp phu phụ kia, hắn còn đang nghĩ kẻ nào ngốc nghếch đến nỗi dám đối đầu với hộ bộ thượng thư, chẳng ngờ người nọ chính là lão bản của Phi Vũ Hiên. Vốn tưởng rằng bọn họ chỉ là quan hệ bèo nước gặp nhau, chắc hẳn sẽ không quản nhiều lắm, ai dè…

Suy nghĩ thay đổi, hắn lập tức quyết định.

“Vân lão bản, bên ngoài này tranh cãi ầm ĩ lắm, ta thấy thân thể vị phụ nhân này bất ổn, Phi Vũ Hiên lại cách nơi này khá xa, hay là vào đây trước rồi tính sau?”

Tuy rằng chán ghét dây dưa với bọn họ, những kẻ làm ăn thường đặt lời lãi lên trên nhân tình, bộ dạng giả dối,nhưng hắn nói rất đúng, phụ nhân kia hôn mê bất tỉnh mà Phi Vũ Hiên lại ở xa. Suy nghĩ đôi chút, y nhìn về phía người bên cạnh: “Mạnh thúc, ngài thấy thế nào?”

Mạnh Lệnh Phương chưa tới Phi Vũ Hiên những cũng biết nơi đó cách đây ít nhất hai con phố, nam tử trước mắt rõ ràng xa lạ lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc cùng thân thiết, cho nên hắn muốn tin y, hơn nữa thân phận của y lại… có lẽ sẽ giúp được mình cũng nên.

Mạnh Lệnh Phương cũng đoán được đại khái lý do mình bị đuổi ra khỏi khách ***, vậy nên hắn cũng không muốn oán hận kẻ cùng là thương nhân như mình, bất quá, tự tôn khiến cho hắn không muốn bước vào khách *** này nữa. Mạnh Lệnh Phương nhìn nam tử, than nhẹ: “Công tử quyết định đi.”

“Gọi ta Tiểu Vũ là được.” Vân Phi Vũ cúi đầu nói với hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn về khách ***: “Lão bản, xin hỏi gần đây có nơi nào cho thuê mã xa không?”

Nghe thấy y cự tuyệt lời mời của mình, Triệu Đức Long chán nản không thôi, nhưng vừa thấy y nói muốn thuê mã xa, hắn vội vàng mở miệng: “Không cần thuê không cần thuê, trong khách *** của ta còn có một chiếc, Phi lão bản muốn thì cứ lấy dùng là được, ta gọi người đưa tới.”

“Hình như làm vậy không ổn lắm?” Vân Phi Vũ ngừng một lúc. “Hay là vậy đi, ngài tính xem tiền thuê là bao nhiêu, cứ tính theo giá bình thường.”

Triệu Đức Long vô cùng sốt ruột, mặt trương như cái bánh bao: “Vân lão bản à Vân lão bản, sao ngài lại nói khác khí như vậy chứ. Ta chỉ cho ngài mượn một chiếc mã xa thôi mà, cần chi phải bàn tới việc tiền nong. Ngài muốn dùng thì ta sẽ dâng lên ngay.”


Vân Phi Vũ nhíu mày, đang định cự tuyệt lại nhận ra tay áo bị níu lấy, vừa cúi đây liền thấy tiểu gia hỏa kia tỏ vẻ sốt ruột nhìn mình.

“Ta đói bụng”

Nhìn phụ nhân hôn mê bất tỉnh bên cạnh, lại nhìn sang tiểu gia hỏa kia, y gật đầu: “Được rồi, đa tạ Triệu lão bản trợ giúp, ngày khác tiểu đệ mời ngài dùng bữa gọi là thể hiện lòng biết ơn.”

“Cùng dùng bữa?” đôi mắt híp của Triệu Đức Long phát sáng, áp chế hưng phấn trong lòng, hắn làm bộ như không để ý, khoát tay: “Chỉ là một chiếc mã xa thôi mà, không cần khách khí tới mức đó.”

Thấy vẻ mặt bọn họ bắt đầu không kiên nhẫn, hắn lập tức thét to: “Trụ Tử, Trụ Tử, nhanh đánh chiếc mã xa ở hậu viện ra đây, nhanh lên.”

“Vâng, lão bản.”

Nhìn mã xa rời đi, Triệu Đức Long xoay người vào khách ***, gã tiểu nhị khi nãy vội vàng sán tới, nhỏ giọng hỏi: “Tam thúc, người nọ thực sự là lão bản của Phi Vũ Hiên?”

“Chậc chậc, quả nhiên mỹ mạo trời sinh, khó trách… ai ui.” Tiểu nhị ôm trán nhìn thúc thúc nhà mình, khó hiểu.

Triệu Đức Long trừng mắt, đè thấp giọng lạnh lùng nói: “Không được phép nói hươu nói vượn, cẩn thận chết thế nào cũng không biết.” nhìn chung quanh, hắn kéo người ra sau quầy: “Tiểu tử chết tiệt, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mấy vị đại nhân sau lưng người nọ đều là những người không thể chọc vào, sau này cẩn thận cho ta. Còn cặp phu phụ kia nữa, tuy rằng bọn họ chưa đề cập tới việc trước đó, nhưng phải tìm cơ hội nhận tội với họ đi.”

“Cặp phu phụ kia? Vị đại nhân… Ngô”

“Ngươi không thể be bé cái miệng lại hả?” Triệu Đức Long che miệng hắn lại, nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ lần này vị đại nhân kia đụng phải thứ dữ rồi, chỉ cần vị Vân lão bản kia ra mặt, ngươi thử đoán xem có chuyện gì hay nào, hư hư hư!”

Tiểu nhị kéo bàn tay mập mạp kia xuống, thở hổn hển: “Tam thúc, Vân lão bản kia lợi hại như vậy?”

Triệu Đức Long nhìn hắn: “Ngươi mới từ nông thôn lên nên có nhiều chuyện không hiểu, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu. Thôi, nhanh đi đón khách đi.”


“Nga”

Ngón tay mập mạp điểm nhẹ lên mặt bàn, Triệu Đức long nhìn bàn tính trước mặt đến xuất thần: “Trương đại nhân à Trương đại nhân, chớ trách ta không báo trước, ta chỉ là một tiểu nhân vật thôi, ba người kia thì chỉ cần động một ngón út cũng có thể khiến ta bỏ mạng, thật có lỗi.”

Bên trong mã xa, cách ly hết thảy ồn ào, Mạnh Lệnh Phương nhìn phu nhân của mình ngủ say trên tháp, sao đó đưa mắt nhìn về phía nam tử xinh đẹp, vẻ mặt khó hiểu: “Ngài… thật sự quen biết ta? Nhưng quả thực là ta chưa từng gặp ngài mà.”

Vân Phi Vũ cười tươi: “Mạnh thúc, ngày đó vì vài chuyện khó xử nên ta không thể lộ diện mạo thật của mình, cho nên… thật có lỗi!”

Ký ức trong đầu Mạnh Lệnh Phương đột nhiên chạy ngược trở lại, thét to một tiếng: “Ngươi là Hạ Vũ?”

Vân Phi Vũ gật đầu: “Ta thật sự rất áy náy, giấu ngài lâu như vậy… kỳ thực tên thật của ta là Vân Phi Vũ.”

“Ngươi thực sự là người của Vân gia? Nhưng lúc ấy ngươi…” Mạnh Lệnh Phương nghi hoặc.

Khóe miệng Vân Phi Vũ câu lên một nụ cười ảo não, khẽ thở dài: “Khi gặp ngài, quả thực lúc đó ta vô cùng hận Vân gia, chẳng qua tất cả đều là việc quá khứ.” Dường như không muốn nhắc lại những ngày tháng đó, y chuyển đề tài: “Đúng rồi, Mạnh thúc, việc hôm nay là như thế nào? Ta có thể trợ giúp ngài điều gì không?”

Thấy y không muốn nhiều lời, Mạnh Lệnh Phương cũng chẳng hề miễn cưỡng, nghe y hỏi tới việc hôm nay, bi thương trừ trong tâm trào ra, hắn đột nhiên quỳ úp sấp xuống: “Tiểu Vũ, van cầu ngươi cứu Văn Tuyên.”

“Mạnh thúc, ngài làm gì vậy?”

Vân Phi Vũ vội vàng kéo hắn dậy, nhìn người nửa đầu tóc bạc trước mắt, ngữ khí chua sót: “Mạnh thúc, ngài có chuyện gì xin cứ nói, đừng như vậy, thời gian đó ta được ngài chiếu có rất nhiều, đối với ta, ngài còn tốt hơn thân sinh phụ thân trăm ngàn lần. Từ lúc đó ta vẫn luôn nghĩ nếu ngài là phụ thân của ta thì tốt biết bao, cho nên ngài đừng nói những lời cầu xin như vậy được không?”

Thiện ác đều có báo, tuy hắn là thương nhân nhưng một lòng hướng thiện, trừ bỏ tên nhi tử bất hiếu kia… Vốn tưởng rằng hôm nay đã hết hy vọng chẳng ngờ ngày đó nhất thời hứng thú lại đưa tới hy vọng hôm nay. Những việc này chẳng phải đã ứng với câu nói ‘thiện nhân đắc thiện quả’ mà thế nhân vẫn nói sao. Mạnh Lệnh Phương nâng ống tay áo chấm chấm nước mắt, nhìn nam tử trước mặt, hân hoan nói: “Nếu mạnh thúc có được nhi tử như ngươi thì tốt biết mấy, ta chết cũng cam lòng.”

“Mạnh thúc không nên nói những lời như vậy, khó khăn lắm mới gặp được ngài, ta còn muốn bái ngài làm nghĩa phụ cơ mà. Nếu ngài không chê, liệu ta có được phép gọi ngài một tiếng phụ thân?”


Nghe lời y nói tựa như đùa giỡn, Mạnh Lệnh Phương chỉ hơi sửng sốt nhưng cũng chẳng để ý nhiều lắm. Ngày đó hắn chỉ tiện đường ra tay tương trợ, mà thân phận của nam tử trước mắt không phải thứ mà hắn có thể trèo cao.

“Vân lão bản, tới Phi Vũ Hiên rồi.”

Tiếng xa phu từ bên ngoài truyền tới, Vân Phi Vũ lập tức nuốt lại những lời vừa định thốt ra, mỉm cười nói: “Mạnh thúc, xuống thôi, chúng ta tới nơi rồi.”