Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 246: Đồng sàng dị mộng

Hai mắt hắn mơ màng mê hoặc, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, dung mạo khuynh thành, tư thái quyến rũ. Toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn xuống dưới, ý muốn thử nghiệm kia sớm bị ném ra sau đầu, giờ phút này trong tâm trí Vân Phi Vũ chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm: Chạm vào hắn, hôn hắn, ôm lấy hắn.

Dục niệm đá bay ý trí, khát vọng sâu trong đáy lòng khiến y bất giác thốt nhẹ: “Thánh, đừng cự tuyệt ta được không?”

Giống như thỉnh cầu, tựa như tuyên ngôn, thấy bộ dạng y như vậy, Tư Vũ Thánh ngạc nhiên. Hắn vẫn luôn cho rằng y chỉ vì tự tôn nam nhân nên muốn ở mặt trên, mà hiện tại, dục vọng trắng trợn trong mắt y khiến người ta không thể bỏ qua. “Y… thực sự muốn ta.”

Có chút do dự rồi lại không thể nhẫn tâm cự tuyệt. Nếu là trước kia, lấy thân phận cùng tự tôn của mình, hắn tuyệt đối không chịu hầu hạ dưới thân kẻ khác, nhưng trước mắt lúc này chính là người mà hắn yêu nhất, hơn nữa, làm vậy có thể lưu y ở lại. Thủ đoạn cuối cùng không tới thời điểm quyết liệt hắn thực sự không muốn dùng. Nếu làm như vậy có thể giữ lại thể xác cùng linh hồn người nọ, tự tôn và vô vàn vấn đề khác đều không thành vấn đề.

“Không đẩy ra, cũng không trốn tránh, đồng ý?” Vân Phi Vũ đã chẳng nghĩ được nhiều như vậy, cúi đầu hàm trụ đôi môi đỏ mọng khát vọng đã lâu, thuận thế áp chế hắn, hai người ngã xuống giường.

Tiến công thần tốc vào trong miệng hắn, cơ khát cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương. Hơn mười ngày cố ý không bảo trì khoảng cách khiến dục vọng đối với nam nhân của y càng thêm mãnh liệt, muốn chạm vào hắn, thể xác cùng *** thần đều khao khát có được hắn.

Thoát y phục trên thân hắn, bàn tay xoa lên da thịt non mềm, y thầm cảm thán tại sao lão thiên gia lại tạo nên một người hoàn mỹ như vậy, cho y hưởng món hời thật lớn. Nhẹ nhàng nhéo lên điểm nhỏ nổi lên kia, nghe nam nhân khàn khàn trầm thấp rên rỉ, vật dưới thân lại lớn thêm vài phần, trướng tới phát đau. Bàn tay nam nhân mềm mại ấm áp vuốt ve dao động sau lưng y, cào nhẹ lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng trượt xuống hạ thân đã cứng rắn của y.

“Không… tự ta tới.” Vân Phi Vũ đè tay hắn lại, cổ họng khàn khàn thốt lên những lời này, vẻ mặt cầu xin.


“Ha hả ta quên mất mình đang là người ở mặt dưới rồi.” Tư Vũ Thánh cong môi, đem quyền chủ động trả lại cho tiểu đông tây đang ghé trên người mình, nhưng đôi tay y vẫn vuốt ve đùa nghịch trước ngực hắn như trước, khiến hơi thở hắn mỗi lúc một trầm khàn.

Thiếu chút nữa khống chế không nổi muốn lập tức tiến vào thân thể nam nhân, nhưng ở mặt dưới thời gian dài nên y hiểu được, nếu như không làm tiền diễn cẩn thận nhất định sẽ khiến đối phương vô cùng thống khổ, huống chi Thánh của y vẫn là lần đầu tiên, đương nhiên không thể nóng vội.

Y phục hai người đã hoàn toàn thoát bỏ, Vân Phi Vũ ghé trên thân nam nhân bắt đầu cắn liếm. Vỗ về chu quả nho nhỏ trước ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, nhéo khẽ, đặt nụ hôn triền miên lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm đó.

Chiếc cằm hoàn mỹ. Hầu kết khéo léo rung động. Xương quai xanh *** xảo gợi cảm. Khi Vân Phi Vũ đang vùi đầu lên khuôn ngực rắn chắc của nam nhân, ngậm lấy hai khỏa thù du hồng phấn, Tư Vũ Thánh nhịn không nổi liền ôm chặt thắt lưng y dùng hạ thân nóng bỏng của mình cọ cọ lên vật đang cứng rắn của y. Hai người đồng thời bật thốt lên những thanh âm rên rỉ quyến rũ.

Sắp nhịn không nổi, Vân Phi Vũ thoáng động thân khiến khoảnh cách giữa hai người xa ra một chút, nhìn hai hàng mi nam nhân dưới thân khẽ run rẩy, gò má đỏ bừng, đôi mắt mông lung phủ một tầng sương mờ tựa hồ đang bất mãn y rời khỏi. Môi mím chặt, vòng tay trên lưng y cũng bắt đầu dùng sức kéo y lại gần.

Thuận thế nằm úp sấp trên thân nam nhân, hạ thể hai người kề sát bên nhau, thanh âm y trở nên ấm ách, thì thầm bên tai hắn: “Thánh, ta sắp nhịn không nổi nữa.” hôn lên vành tai nam nhân, sau đó còn nói: “Đệ an tâm, ta sẽ cẩn thận, tuyệt không khiến đệ bị thương.”

Vươn tay kéo cánh tay quấn chặt trên lưng mình, Vân Phi Vũ quỳ gối giữa hai chân nam nhân, hai tay cầm lấy cự vật đã nổi đầy gân xanh tím, cúi đầu hàm trụ, nhưng kể cả khi y đã cố mở miệng lớn nhất cũng chỉ có thể tiếp nhận một phần nhỏ.

“Uhm…” đột nhiên bị nhiệt độ ấm áp bao phủ, Tư Vũ Thánh bát giác ngâm khẽ.

Thanh âm nam nhân rên rỉ tựa như phù chú thúc tình, hạ phúc Vân Phi Vũ co thắt lại, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, lại nhanh hơn một chút, miệng không ngừng phun ra nuốt vào, mà tay cũng phối hợp vuốt ve lên xuống.

“Vũ… Tiểu Vũ… ta sắp… Aha….” Ngôn từ của nam nhân bị thanh âm rên rỉ thô suyễn ngăn chặn, chất lỏng gay mũi đặc sệt cũng phun ra khiến Vân Phi Vũ bị sặc, ho nhẹ vài tiếng, ngẩng đầu ngóng nhìn.


“Thánh, thoải mái không?”

Tư Vũ Thánh miễn cưỡng trả lời một từ, câu cằm y, khẽ khàng đặt lên đó một nụ hôn.

Vân Phi Vũ nhiệt tình đáp trả nụ hôn của hắn, mút vào, liếm lộng, mà bàn tay dính đầy chất lỏng dinh dính nóng bỏng lặng lẽ lướt về phía sau nam nhân.

Cảm giác đau đớn bị dị vật xa lạ xâm lấn từ hạ thân truyền tới, Tư Vũ Thánh nhíu hàng mày xinh đẹp, thân thể cũng cứng ngắc.

Vân Phi Vũ áp chế dục vọng sắp bùng nổ, liếm lên vành tai trắng nõn kia, hôn lên cần cổ duyên dáng của hắn, thỉnh thoảng lại lên tiếng: “Thánh… thả lỏng một chút… lát nữa… sẽ tốt thôi.”

Rất không thích cảm giác này, nhưng nhìn bộ dạng nhẫn nại vô cùng cực khổ của vật nhỏ, tâm trí mềm nhũn, hắn lập tức thả lỏng thân thể, cố gắng dạng hai chân lớn nhất làm cho y dễ dàng tiến vào.

Khi ngón tay thứ ba đã tiến vào, trên trán nam nhân rịn đầy mồ hôi, đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dày rậm không ngừng chớp động tựa cánh bướm, dường như chỉ cần chạm nhẽ cũng đủ rách tan.

Chưa bào giờ nhìn thấy bộ dạng hắn yếu ớt tới vậy, Vân Phi Vũ có chút đau lòng, động tác trên tay đình chỉ, nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng khô khốc, gian nan thốt ra: “Thánh, nếu quá đau… vậy… uhm…”

Môi bị phủ lên, nam nhân đưa lưỡi liếm hai cánh hoa mềm mại của y, giống như vô tình, lướt qua hàm răng đều đặn, sau đó tiến vào khoang miệng tìm tòi liếm lộng.

Khiêu khích như vậy khiến huyết mạch Vân Phi Vũ sôi trào, lý trí còn sót lại cũng bị gột sạch trong nháy mắt. Dục niệm nổi lên, muốn tiến vào, y không do dự rút ngón tay ra, vội vã đưa dục vọng phấn chấn đặt trước cửa tiểu huyệt hồng nhạt hấp dẫn, nâng chân nam nhân, dùng sức đẩy eo mạnh một cái, thông đạo vừa nhỏ hẹp vừa nóng bỏng khiến y thiếu chút nữa không kiềm chế được.


Hai người đồng thời rên rỉ thành tiếng, nhưng một người là vì khoái cảm mãnh liệt, còn một kẻ là vì đau đớn khôn cùng.

Vân Phi Vũ hoàn toàn say mê chìm đắm trong khoái cảm, quên hết thảy chung quanh mình, chỉ hành động theo bản năng, mỗi lúc một nhanh, mỗi lần một mạnh.

Tư Vũ Thánh nắm chặt sàng đan dưới thân, áp chế ý niệm muốn đẩy người phía trên ra. Hắn cũng không biết lại đau tới vậy, so với việc bị kẻ khác chém một đao còn khó chịu hơn. Hắn thầm thề sau này mình kiên quyết không ở mặt dưới nữa, giết hắn cũng không ở mặt dưới.

Một tiếng gầm nhẹ qua đi, Vân Phi Vũ bắn chất lỏng nóng bỏng vào thân thể nam nhân, sau đó ghé trên người hắn thở dốc, ngẩng đầu nhìn hai má hắn tái nhợt cùng đôi môi đỏ mọng bị cắn phá nặng nề, không khỏi cả kinh.

Y lập tức đứng thẳng dậy, cẩn thận rút phân thân ra, khi thấy trong chất lỏng trắng đục kia pha vài tia đỏ tươi, trong lòng đau đớn.

“Thánh, xin lỗi, thực xin lỗi…” Những nụ hôn nhỏ vụng nồng nàn hạ xuống, y áy náy không ngừng xin lỗi, mãi đến khi nam nhân mở đôi mắt ướt sũng, lắc đầu nói: “Đau quá đi, sau này… không bao giờ làm nữa đâu.” Sau đó lại nhắm mắt.

Vân Phi Vũ thương yêu vuốt má hắn, nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng, sau đó xuống giường mặc y phục, bắt đầu giúp hắn tẩy trừ vết tích.

Đêm, Tư Vũ Thánh mở mắt ra, thân thể vừa động thì đau đớn từ nơi tư mật kia truyền tới khiến sắc mặt hắn xám lại.

Quay đầu nhìn kẻ đầu xỏ gây chuyện đang nằm bên cạnh, thấy vẻ mặt ngọt ngào say ngủ kia, hắn bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại cẩn thận xoay người, cánh tay thon dài kéo y tới trước ngực, cúi đầu cắn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm, thấy vật nhỏ trốn tránh theo bản năng, bất mãn nhéo má y: “Kỹ thuật thực kém.” Sau đó ôm chặt y vào lòng, nhắm mắt lại, đôi môi hồng anh động nhẹ: “Đừng rời xa ta.”

Vân Phi Vũ đã sớm thức dậy từ lâu, đợi tiếng thở vững vàng trên đỉnh đầu truyền tới, y thở dài, vươn tay ôm lấy nam nhân, nghe tim hắn đập từng nhịp, nhắm mắt.


Ngày thứ hai, Tư Vũ Thánh lại có thể sinh long hoạt hổ như trước, cứ như vậy trải qua vài ngày.

Đêm nay, hắn đang chuẩn bị điểm huyệt ngủ của vật nhỏ, sau đó… chẳng chờ hắn vươn tay, người trước mắt đột nhiên mở mắt ra, than nhẹ: “Không cần điểm.” sau đó tiến lên ôm lấy hắn, nói nhỏ: “Thực ra huynh vẫn biết mỗi đêm ta đều không ngủ, vì sao còn làm như vậy?”

Nghe thấy câu hỏi của Vân Phi Vũ, Tư Vũ Thánh xoay người đem y đặt dưới thân, nâng cằm y đối diện cùng mình, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ta biết, nhưng khi làm sự tình này, ta không muốn trong lòng đệ nghĩ tới nam nhân khác, cho dù đệ chỉ áy náy cũng vậy. Đệ chỉ có thể nhìn ta, nghĩ tới ta, bằng không, ta tình nguyện một mình hưởng lạc.”

Vân Phi Vũ mấp máy môi lại chẳng nói lời nào, dưới ánh mắt sáng quắc kia của nam nhân, y chỉ cúi đầu im lặng không nói.

Thấy y không phản bác, sắc mặt Tư Vũ Thánh u ám, há miệng cắn lên đôi môi đỏ bừng kia, dọn dẹp y phục vướng víu, trực tiếp tham tiến tới khe hở nhỏ hẹp phía sau y, đâm một ngón tay vào.

Vân Phi Vũ cắn răng nhẫn nại, từ hôm đó, y đã biết nam nhân khôi phục trí nhớ, mà nam nhân tựa hồ cũng hiểu được tâm ý hai người đều bị vạch trần. Cứ như vậy, ba tháng ước định đã trôi qua hai tháng, ngày chia ly dần tới, y không muốn cứ tiếp tục mơ hồ như vậy, cho dù thẹn với người nọ, nhưng những ngày tháng còn lại này, y muốn phóng túng dục vọng của mình, tỉnh táo cảm nhận.

Hai tay vòng lên bờ vai rộng lớn của nam nhân, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi chân câu lên thắt lưng hắn, phối hợp ngón tay hắn ra vào, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, không ngừng rên rỉ.

Cảm nhận được nam nhân rút ngón tay ra, thay vào đó là cự vật nóng cháy, thẳng tiến không chút do dự, kích thích khiến thân thể y không ngừng run rẩy, miệng mở lớn lại không phát nổi một chút thanh âm.

Tư Vũ Thánh hiểu mục đích Vân Phi Vũ đột nhiên hành động như vậy, tuy rằng mọi chuyện sẽ chẳng được như y mong muốn, nhưng hỏa nộ vẫn bành trướng trong lòng hắn, bởi vậy, khi vừa tiến vào hắn lập tức trừu sáp mãnh liệt trừng phạt y, nghe thấy thanh âm rên rỉ y không hề che dấu, tức giận tràn ngập trong đáy mắt nhanh chóng biến thành dục hỏa hừng hực, một đêm không ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ bủn rủn toàn thân nằm trên giường, không có lấy chút sức lực nào. Tuy rằng đây chính là kết quả do y phóng túng bản thân, nhưng nếu mỗi ngày đều như vậy, chỉ sợ trước khi rời đi đã chết trên giường.


Tự ngược khó sống, y thầm cười khổ, mệt mỏi dâng lên, nửa ngày vẫn không nghe thấy nam nhân có chút động tĩnh nào. Tuy rất muốn biết hắn đang làm gì, nhưng hiện tại y chính là hữu tâm vô lực, đành phải tiếp tục nằm úp sấp, đầu óc hỗn loạn tiến vào giấc mộng.

Đã rất lâu không điên cuồng như vậy, Tư Vũ Thánh vận công một buổi sáng mới đẩy lùi được mệt mỏi, sau đó nhìn vật nhỏ vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, đau lòng: “Đến ta cũng cảm thấy mệt mỏi, chắc hẳn y mệt lắm rồi?” Thật cẩn thận ôm lấy y, thân thể trần trụi bước về phía cửa nhỏ bên phải. Tuy rằng thời tiết thế này ngâm mình trong ôn tuyền thực sự nóng, nhưng đây chính là phương pháp tốt nhất để đẩy lùi mệt mỏi.

Bước đi trên thảm cỏ xanh, hắn có chút hoảng hốt, tâm trí lại nhớ tới mùa đông năm đó, hắn cũng ôm thiếu niên xinh đẹp kia đi ngâm mình trong ôn tuyền như thế này. Chớp mắt đã qua ba năm, cảnh vật không đổi, nhưng y lại… Cúi đầu nhìn người trong lòng, hắn than nhẹ một tiếng.