Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 6 - Chương 204: Đạt thành hiệp nghị

“Ngươi đã hận hắn như vậy, cớ gì không tự mình động thủ? Để cho ta động thủ chẳng phải đã tự đánh mất đi lạc thú tự tay đâm chết kẻ thù?” Vân Phi Vũ khẽ nhướn mày, khóe miệng gọi lên một mạt tiếu ý, hoàn toàn trưng ra bộ dạng ta là người ngoài cuộc.

Gương mặt Đỗ Lãnh lạnh lùng không chút biểu hiện nhìn y một cái: “Ta thực sự rất muốn tự mình động thủ, đáng tiếc là ta không thể tự do thoải mái tiến vào Vân Vụ sơn trang, cho dù có vào được thì cũng không có biện pháp tự do hành động, còn ngươi thì có thể. Ta biết Vân Kính Thiên ở trong sơn trang, nhưng vị trí cụ thể thì không rõ ràng lắm, cho nên chỉ có thể dựa vào ngươi mà tìm hiểu, sau đó thay ta giết hắn!”

“Ngươi khẳng định ta sẽ giúp ngươi?” Vân Phi Vũ vô cùng hiếu kì với sự tự tin nơi hắn.

Nghe thấy câu hỏi đó, Đỗ Lãnh khẽ giương khóe môi, trả lời cực kỳ chắc chắn: “Ngươi sẽ.” Thấy nam tử nghi hoặc, hắn lạnh nhạt mở miệng: “Bởi vì không có sự trợ giúp của ta, ngươi sẽ không thể giết được Vân Khoảnh Dương, còn vì sao thì trong lòng ngươi rõ nhất, chỉ là do ngươi không muốn thừa nhận mà thôi.”

Vừa nghe lời này, Vân Phi Vũ tức giận, nhưng y hiểu nam nhân trước mắt nói không sai, tuy trong lòng y đã thề nhất định sẽ giết chết người nọ, nhưng dựa vào năng lực hiện tại của y thì giết hắn bằng cách nào? Trước kia có một thân khí lực cũng không thể chiến thắng hắn, huống chi hiện tại mình đã trở thành một phế nhân, chỉ sợ còn chưa giết được hắn thì bản thân đã trở thành một món đồ chơi tùy hắn đùa bỡn, sau đó, cho dù muốn chết cũng không đơn giản.

Cho dù bị nắm phải nhược điểm nhưng Vân Phi Vũ vẫn không muốn thuận theo lời nam nhân, y lạnh lùng mở miệng: “Thì tính sao? Quả thực hiện tại ta khó giết hắn, nhưng cái ta có chính là thời gian, hay dùng cả đời cùng hắn dây dưa, ta không tin cả đời này ta không giết được hắn.”

“Chậc chậc.” Đỗ Lãnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Tội gì phải tự hành hạ bản thân mình như vậy, cho dù ngươi có muốn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt ta đi chăng nữa, nhưng trong lòng ngươi cũng tự hiểu bản thân có giết được hắn hay không.”

“Ngươi…” Vân Phi Vũ đứng dậy, muốn phát hỏa, nhưng lại chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Như vậy cũng chẳng quan hệ gì tới ngươi, giết được hắn hay không là chuyện của ta, hơn nữa, việc ngươi bắt ta làm, cho dù chết ta cũng không làm.”


Vừa nghe lời ấy, gương mặt Đỗ Lãnh lạnh ngắt, hắn hừ nhẹ một tiếng: “Có làm hay không thì hiện tại đã chẳng tới phiên ngươi quyết định. Ngươi cho là đến bây giờ ngươi vẫn có tư cách nói không?”

Vân Phi Vũ khẽ cười một tiếng: “Ngay cả chết ta còn không sợ, chẳng lẽ ngươi vẫn còn có cách ép buộc ta?”

“Aiz…” Đỗ Lãnh than nhẹ: “Tội gì ngươi phải làm như vậy, kỳ thực chúng ta hợp tác thì cả ta lẫn ngươi đều có lợi, chẳng phải sao? Ta vốn cũng chẳng muốn nói những lời đoạn tình như vậy làm gì, chẳng qua là do bị ngươi bức thôi.” Nam nhân nhìn thẳng y, gằn từng chữ: “Nếu mẫu thân ngươi xảy ra chuyện gì thì đều là do sự bất hiếu của ngươi tạo thành.”

“Ngươi không phải con người!” Theo tiếng ‘oanh’ thanh thúy vang lên, trường bào xanh thẫm của nam nhân bị vương vài giọt nước, mà trên chiếc bàn trước mặt hắn, ly rượu trong suốt cũng đã vỡ nát.

Thân thể Vân Phi Vũ không kiềm được run rẩy, căm tức nắm chặt bàn tay, đối diện người nọ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng là muội muội của ngươi, là thân nhân duy nhất trên đời này của ngươi, thế nhưng ngươi lại dùng nàng để uy hiếp ta? Ngươi cùng lão tặc Vân Kính Thiên có gì khác biệt đâu. Các ngươi đều là súc sinh, tới heo chó cũng không bằng.”

Vừa nghe nam tử đánh đồng mình cùng người nọ, gân xanh trên trán Đỗ Lãnh nổi lên dữ tợn, chỉ nghe thấy ‘ba’ một tiếng, ly rượu trong tay vỡ thành hai nửa. Dòng rượu đỏ tươi theo khe hở chảy xuống, rơi xuống mặt bàn.

Mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay. Cảm nhận được sự đau đớn truyền tới, nam nhân buông lỏng tay, những mảnh nhỏ lập tức rơi xuống, chỉ thấy hắn khẽ mở mắt, thản nhiên nói: “Tùy ngươi quyết định. Ta chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn nghe lời là được. Đừng có khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của ta. Tuy rằng ta không muốn xuống tay với muội muội của mình. Nhưng…” Hắn lạnh lùng nhìn thiếu niên: “Nếu bất đắc dĩ, ta sẽ không nương tay.”

“Ngươi…” Cơn giận lúc này của Vân Phi Vũ đã không thể kiềm chế, nhưng y hiểu bản thân đã rơi vào thế yếu, chỉ cần có người mà mình quan tâm thì y không thể nào không để ý tới. Mà người trước mắt kia đã chẳng phải là con người nữa. Nếu nói Vân gia trời sinh máu lạnh biến thái thì người này đã bị thù hận biến thành một kẻ điên cuồng.

Áp chế phẫn nộ bốc lên trong lòng, Vân Phi Vũ ngồi xuống, oán hận trong lòng theo ánh mắt hoàn toàn hiển lộ ra bên ngoài: “Nói đi, ngươi muốn ta làm như thế nào?”


Thấy y như vậy, Đỗ Lãnh mỉm cười, không để ý tới thái độ đó, nói thẳng: “Ta muốn ngươi tiếp cận Vân Khoảnh Dương, sau đó tới Vân Vụ sơn trang, tìm ra Vân Kính Thiên rồi giết hắn. Đương nhiên, ta nhất định sẽ phái người giúp ngươi.”

“Giúp? Chỉ sợ là giám thị thôi.” Vân Phi Vũ thầm cười lạnh. Y biết rõ, tiếp cận Vân Khoảnh Dương cũng đại biểu cho việc bản thân mình sẽ trở thành đồ chơi cho hắn. Đây chính là việc mà y hận nhất, nhưng không làm như vậy cũng chẳng có cơ hội giết hắn.

Nghĩ nghĩ, y mở miệng hỏi: “Nghe nói Vân Kính Thiên sinh bệnh, có lẽ có cơ hội trừ bỏ, nhưng còn Vân Khoảnh Dương, cho dù ta có tiếp cận được hắn cũng chưa chắc có thể giết hắn, bởi vì trên người hắn còn có thứ võ công xuất thần nhập quỷ, hơn nữa bên cạnh còn có năm ảnh vệ, chỉ sợ trước khi ta kịp động thủ đã bị hắn giết chết. Còn dùng độc, nếu không phải loại độc cực mạnh không mùi không vị, vậy thì ngươi đừng mơ tưởng thành công.”

“Cho nên ta mới cần tới sự trợ giúp của ngươi, bằng không, cho dù ngươi tới bên cạnh hắn cũng vậy thôi, đều không thể diệt trừ hắn được.”

Thấy nam nhân lại nở nụ cười thật lớn, Vân Phi Vũ lạnh lùng nói: “Có kế hoạch gì thì nói mau, ta còn muốn đi chuẩn bị cơm chiều.”

Cảm giác rời đi đã được một lúc lâu, chỉ e mọi người đã đi tìm kiếm, Đỗ Lãnh cũng không tiếp tục kéo dài, trực tiếp đem kế hoạch nói cho thiếu niên. Nhìn vẻ mặt người đối diện vừa khiếp sợ lại tức giận, hắn khuyên nhủ: “Cũng chẳng còn biện pháp nào khác, hơn nữa, sau khi sự tình kết thúc, ngươi có thể coi tất cả những thứ đã xảy ra chỉ là một giấc mộng, hoặc là một vở diễn, sau này…”

“Ta biết rõ nếu tiếp cận hắn sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vì sao lại phải lấy thân phận tiểu quan? Hơn nữa, ngươi cho rằng nếu không dịch dung, hắn sẽ vì ta đổi tên mà không nhận ra ta?” Vân Phi Vũ gầm lên ngắt lời hắn.

“Lấy thân phận tiểu quan đối diện với hắn cũng là tốt cho ngươi.” Đỗ Lãnh bình tĩnh đối diện cùng y.

“Tốt cho ta?” Vân Phi Vũ liên tục cười lạnh: “Ngươi là muốn bán ta cho hắn thì có. Nói đến cùng thì ngươi cũng chỉ chăm chăm cho lợi ích của mình.”

“Nói cũng đúng, quả thực gần chuyện tiền bạc của ta không tốt lắm, bởi vì vu tộc rất nghèo, mà khi ở bên ngoài ta lại có rất nhiều việc cần phải dùng tới tiền.” Nam nhân thẳng thắn nói: “Tuy nhiên, quan trọng nhất chính là… ngươi có dám đảm bảo khi nhìn thấy hắn thì ngươi sẽ không lập tức động thủ? Từ đó, hắn sẽ cảnh giác với ngươi, không chỉ mình ngươi không trả thù được, mà mối hận của ta cũng không thể giải quyết.”


Vân Phi Vũ ngẩn ra: “Đúng vậy, khi nhìn thấy người nọ, rất có thể ta sẽ không kiềm chế được mà muốn lập tức tiến lên giết chết hắn, nhưng…” Y nhìn về phía nam nhân: “Chẳng lẽ ngươi có biện pháp giúp ta khống chế cảm xúc?”

Đã Lãnh trịnh trọng gật đầu: “Trong vòng ba tháng ta sẽ giúp ngươi quen với thân phận tiểu quan, tạm thời quên đi bản chất thật sự của mình. Sau đó, ta sẽ giúp người lấy một thân phận hoàn toàn khác biệt xuất hiện trước mặt người nọ. Đương nhiên, chính ngươi cũng phải phủ nhận mình là Vân Phi Vũ, dung nhập vào thân phận tiểu quan này, khiến cho người nọ có thể nhận ra ngươi nhờ tướng mạo, nhưng không dám khẳng định đó chính là ngươi. Có lẽ hắn sẽ âm thầm phái người giám thị ngươi, nhưng chắc hẳn không can thiệp tới tự do của ngươi. Nếu việc ngươi thực sự là Vân Phi Vũ bại lộ, chỉ sợ lúc đó ngươi sẽ hoàn toàn mất đi tự do. Theo ta nghĩ, tới lúc đó, cho dù ngươi có muốn tự sát cũng khó khăn, càng miễn tới chuyện báo thù.”

Vân Phi Vũ cúi đầu trầm tư, tuy rằng cảm thấy lời hắn nói rất có lý, nhưng phải tiếp cận người nọ bằng cách trở thành đồ chơi của hắn vẫn khiến y rất khó tiếp nhận, bởi vì đó vốn là chuyện mà y vô cùng thống hận.

Dường như đoán được suy nghĩ của y, Đỗ Lãnh lại mở miệng: “Cho ngươi lấy thân phận tiểu quan tiếp cận hắn thực ra còn có một lợi thế khác, chính là, sau khi sự việc hoàn thành, ngươi có thể vứt bỏ thân phận tiểu quan quay về cuộc sống vốn có của mình, mà những đoạn thời gian kia, ngươi có thể coi bản thân chỉ là người đứng ngoài quan sát, coi thân phận tiểu quan kia như một người khác. Ta nghĩ làm như vậy sẽ giúp gánh nặng trong lòng ngươi giảm đi rất nhiều.”

“Tự ám thị bản thân phủ nhận đi những ngày tháng đó?” Vân Phi Vũ cười chế nhạo. Có lẽ đó là biện pháp tự an ủi không tồi, hơn nữa, tựa hồ cũng chỉ còn cách này mà thôi.

“Được rồi, ta đồng ý lấy thân phận tiểu quan tiếp cận hắn, có điều…” y nhìn nam tử đối diện: “Ngươi định giúp ta trừ bỏ Vân Khoảnh Dương như thế nào?”

“Hắc vu thuật, chắc ngươi đã từng nghe tới?” Đỗ Lãnh nhìn y.

Vân Phi Vũ suy nghĩ, sau đó nói: “Đúng là đã nghe qua, nhưng trong vu tộc thực sự có người biết thứ đó?”

“Đúng.” Đỗ Lãnh gật đầu: “Không cần hoài nghi, trên đời này, việc kỳ lạ nào chẳng có.”

Yên lặng một lát, Vân Phi Vũ lại hỏi: “Nhưng ta nghe nói, muốn thi triển vu thuật thì cần phải có vật dẫn, hẳn là máu hoặc tóc của hắn? Mà ngươi định lấy máu hay tóc của hắn bằng cách nào? Chẳng lẽ muốn ta tiếp cận hắn rồi lấy tới cho các ngươi?”


Đỗ Lãnh lắc đầu: “Chờ ngươi làm được thì không biết phải đợi tới lúc nào, hơn nữa, đã vào Vân Vụ sơn trang sẽ rất khó trở ra. Kỳ thực hắc vu thuật có thể thông qua thân thể người khác, đem lời nguyền của vu sư truyền qua người muốn công kích.”

“Chẳng lẽ ngươi… muốn thông qua ta?”

“Sao, chẳng phải ngươi vẫn muốn diệt trừ hắn?” Đỗ Lãnh nhìn về phía nam tử: “Ám sát theo cách bình thường căn bản vô dụng với hắn.”

Chỉ cần có thể trừ bỏ người nọ, dùng thân thể mình hứng lấy lời nguyền thì đã sao? Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Được rồi, ta chấp nhận làm vật dẫn, chỉ cần ta tiếp cận hắn là các ngươi có thể thi triển vu thuật, đúng không?”

“Đúng, có điều…” Đỗ Lãnh chuyển ngữ khí: “Chỉ khi hai người hòa thành một thể mới có công hiệu, nói thẳng ra chính là các ngươi phải ân ái với nhau thì lúc đó mới có thể thi triển, bởi vì vu thuật này dùng máu của ngươi chứ không phải ai khác. Ta nghĩ sự tình này nhất định sẽ phát sinh, trừ phi.” Nam nhân nhìn y: “Trừ phi ngươi cố tình ngăn cản!”

Vân Phi Vũ thất thần, tuy rằng đã nghĩ tới sẽ phát sinh việc đó, nhưng trong lòng vẫn dị thường bài xích. Y không hiểu sau này mình sẽ làm như thế nào, nhưng hiện tại, quả thực y không có cách chấp nhận.

Thấy y không nói lời nào, Đỗ Lãnh lại mở miệng: “Ngươi nên hiểu rõ, nếu lời nguyền rủa không di chuyển sang người hắn, thì người chịu phản phệ chính là ngươi chứ không phải vu sư. Ngươi là vật dẫn, đồng thời cũng là người truyền lời nguyền, chờ một thời gian sau, kẻ trở thành người bị nguyền rủa chính là ngươi.”

Thấy y ngồi im không nói, Đỗ Lãnh cũng chẳng nóng vội, lại rót một ly rượu, chậm rãi nhâm nhi thưởng thức. Thật ra hắn cũng không nói thật, người bị nguyền rủa là nam tử, mà lời nguyền này chính là Tỏa Tình Chú, không động tình sẽ chẳng có vấn đề, nhưng nếu động tình sẽ dẫn phát lời nguyền, nếu không phát tiết đúng lúc thì thất khiếu chảy máu dẫn tới bỏ mạng. Nhưng cho dù có phát tiết cũng chỉ có thể trì hoãn thời gian của lời nguyền, nếu không kịp giải nguyền thì bản thân y và người đã ân ái sẽ cùng nhau gánh chịu lời nguyền, toàn thân thối rữa mà chết.

(Thất khiếu bao gồm: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

Rốt cuộc hắn chẳng muốn buông tha cho bất luận kẻ nào, cho dù là chất nhân ruột thịt của mình cũng không ngoại lệ.


“Được rồi, ta đã hiểu.” Vân Phi Vũ đột nhiên mở miệng, sau đó đứng lên: “Khi nào thì xuất phát?”

“Ngày mốt.” Nam nhân cũng đứng lên, cầm ngọn đèn nhỏ trên bàn, hai người lại chậm rãi bước theo con đường nhỏ hẹp, theo đường cũ trở về.