Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 171: Thân thuộc với ngươi

Thật sự không thể nhìn nổi nữa, Duẫn Lạc định đứng dậy cáo từ lại không ngờ người nọ đột nhiên vỗ vai hắn nói: “Đúng lúc lắm, đã đến đây rồi thì ở lại ăn cơm tối đi, là do Tiểu Vũ là nấu nướng. Nghe nói ngươi cũng thích đồ ăn Tiểu Vũ làm, đúng không?”

“Ngay cả ăn cơm cũng ở đây giải quyết?” Duẫn Lạc càng khổ tâm, đang muốn cự tuyệt lại nghe thiếu niên nói: “Duẫn đại ca, vương gia nói đúng lắm, nếu đã đến đây rồi thì ở lại ăn cơm tối đi. Hôm nay ta sẽ làm nhiều thêm hai món. Để ta tới phòng bếp xem có đủ nguyên liệu hay không, chuẩn bị trước một chút.”

“A…” nhìn gương mặt tươi cười của thếu niên, lời cự tuyệt lên đến đâu môi bị nuốt trở lại, Duẫn Lạc gật đầu: “Đệ nấu món gì ta cũng thích.”

Hiện tại, sắc mặt hai người lập tức biến hóa: “Quả nhiên mình vẫn mềm lòng.” Vân Phi Vũ vội vàng xoay người, hô lên nhưng cũng không quay đầu lại: “Ta tới phòng bếp xem có những gì, không đủ phải đi mua thêm.”

Nhìn thân ảnh thiếu niên biến mất khỏi tầm mắt, Duẫn Lạc do dự cả nửa ngày mới hỏi: “Vương gia, người thích Tiểu Vũ?”

Tích Vô Nhai nhìn hắn, mỉm cười: “Không phải thích.” Thấy người trước mắt kinh ngạc cùng thần sắc vui mừng của hắn, nam nhân chuyển tầm mắt tới phương hướng thiếu niên vừa rời đi, ngữ khí mang theo cảm giác quyến luyến nồng đậm cùng thương cảm: “Là yêu, yêu y từ rất lâu rồi!”

“Chẳng phải ngài…” Duẫn Lạc đột nhiên nhớ tới dung mạo thiếu niên vẫn luôn che dấu, nghĩ rằng Hạ Vũ cũng chỉ là tên giả của y, vậy tên thật là…?

“Sao vậy?” Tích Vô Nhai nhìn thần sắc hắn như đang nghĩ tới chuyện khác, cười nói: “Sau này ngươi sẽ hiểu, đi thôi, chúng ta cũng tới phòng bếp nhìn xem. Nếu nguyên liệu không đủ phải gọi hạ nhân đi ra ngoài mua thêm.”

“A, được thôi!” Duẫn Lạc im lặng theo sau nam nhân, có chút giật mình với suy nghĩ trong đầu, nhưng hắn vẫn luôn ôm một tia hy vọng: “Chưa hẳn đã như ta suy đoán.”


Qua bữa tối, thiếu niên đi luyện công, Duẫn Lạc đứng dậy cáo từ. Xin miễn Mạc Bạch tiễn bước, hắn tự mình đi về phía đại môn. Mới vừa đi tới góc hành lang, phía sau vang lên giọng nói non nớt: “Chẳng phải ngươi thích ca ca ta sao? Mới như vậy đã bỏ cuộc, thật là vô dụng.”

Vừa nghe đã nhận ra là đệ đệ của Hạ Vũ, xoay người, quả nhiên không sai, Duẫn Lạc kinh ngạc: “Ngươi… chẳng phải ngươi vẫn luôn chán ghét ta?”

“Đúng là rất ghét.” Tiểu tử kia không chút do dự thốt lên: “Nhưng ta càng ghét tên vương gia kia hơn. Mượn cớ dạy võ công cho ca ca, sau đó nhân cơ hội tiếp cận.”

“Tốt lắm.” Duẫn Lạc ngắt lời hắn, quát lớn: “Đây là việc của người lớn, không đến lân một tên tiểu hài tử như ngươi xen miệng vào. Còn nữa, ta không muốn nghe thấy ngươi nói những lời bất kinh với vương gia như vậy nữa. Cho dù ngươi có là đệ đệ của Tiểu Vũ cũng không được. Mặc kệ vị đại nhân kia có làm gì thì ta với ngươi cũng không có quyền chỉ trích. Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ.”

Tiểu tử kia thoáng giật mình vì phản ứng của hắn, sau đó lầm bầm: “Với cái tính yếu đuối do dự trước sau này của ngươi, cả đời này cũng không mong đeo đuổi được ca ca của ta.”

“Ngươi…” Duẫn Lạc chán nản, nhưng nghĩ tới việc đối phương chỉ là một tiểu hài tử, hắn lập tức áp chế hỏa khí trong lòng, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện giữa người lớn chúng ta, không đến phiên tiểu hài tử như ngươi xem vào. Về phần cuối cùng ca ca ngươi chọn ai thì đó là chuyện của y, cũng chẳng tới lượt ngươi quyết định.” Nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Tiểu tử kia tức giận dậm chân.

Một lát sau, khi tỉnh táo lại, hắn xoay người, cũng không ngờ một người đang đứng cách mình năm bước, vuốt râu nhìn về phía này.

“Chậc chậc, quả nhiên hoàng tử Tây Chích không đơn giản. Nhỏ như vậy đã học cách châm ngòi ly gián?”

Tiểu tử kia cắn môi dưới nhìn y, không nói một câu liền nhấc chân rời đi.

Mạc Bạch nhìn theo bóng dáng hắn, lạnh nhạt mở miệng: “Không cần phải làm chuyện dư thừa, duyên phận giữa bọn họ đã được định ra từ lâu, đó không phải chuyện ngươi có thể phá hoại.”

Nhìn thân ảnh nhỏ bé kia khựng lại, sau đó lập tức rời đi, Mạc Bạch thở dài một tiếng: “Tiểu hài này, chỉ sợ đối với… Aiz…” Lắc đầu, thân ảnh y cũng biến mất trong bóng đêm.


Đêm, tiễn bước thiếu niên, hai người đi vào phủ, vừa bước đi vừa nói chuyện với nhau, nghe xong lời Mạc Bạch báo cáo, Tích Vô Nhai hừ lạnh một tiếng: “Còn nhỏ tuổi đã như vậy.” Hắn đột nhiên dừng bước: “Nghe Dạ Phong báo cáo, hôm nay có mấy người tới tìm tiểu tử kia, đã tra ra ai chưa?”

“Tra được.” Mạc Bạch mở miệng: “Là người Tây Chích. Tổng cộng có ba người, xem ra là một chủ hai hộ vệ, hiện tại bọn họ đang ở tại Duyệt Lang khách *** trong kinh thành.”

“Nga? Là ai?” Tích Vô Nhai trầm tư: “Ta nghe Dạ Phong nói bọn họ tới bàn chuyện gì đó với tiểu quỷ kia, sau đó rời đi?”

“Xem ra có quan hệ với triều đình Tây Chích quốc.” Nam nhân kết luận, đột nhiên hỏi lại: “Mấy ngày trước nghe ngài nói có tin tức bên Tây Chích truyền về, nói lão hoàng đế kia bệnh nặng, mấy tên hoàng tử vốn âm thầm đấu đá cũng chuyển thành đấu đá công khai, ngài nghĩ có liên quan tới chuyện này không?”

Mạc Bạch trầm tư, sau đó gật đầu: “Thực ra ta cũng luôn nghĩ tới việc đó. Có thể mấy người kia tới đón hắn quay về Tây Chích, biết đâu lão hoàng đế kia đã đổi ý.”

Tích Vô Nhai nghĩ nghĩ, đột nhiên cười khẽ: “Nhờ ngài nhắc nhở nên ta mới thông suốt một sự kiện.”

Hai người dựa vào lâu lan, ngồi xuống, nam nhân chậm rãi mở miệng: “Ta nghĩ, ngày đó, khi đưa tên tiểu quỷ kia đi làm con tin, lão hoàng đế kia không phải vứt bỏ mà là bảo hộ hắn.”

“Mong người chỉ giáo.” Mạc Bạch hứng thú, mở miệng hỏi.

“Ngài nghĩ lại xem, hài tử thương yêu hơn mười năm trời, thật sự có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ? Lúc trước là vì nhìn sắc mặt của Vân gia nên mới sủng ái hắn, nhưng ở chung mười năm nhất định sẽ có cảm tình. Có thể lão hoàng đế kia muốn truyền ngôi cho tiểu quỷ này, vừa vì thương yêu hắn, vừa là muốn tạo quan hệ cùng Vân gia, nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó mà tên tiểu quỷ này trở thành mầm họa cho vài vị hoàng tử còn lại.” dừng một chút, nam nhân nói tiếp: “Lần này đưa hắn đi làm con tin, nhất định là do mấy vị hoàng tử kia âm thầm gây rối, mà năng lực hiện tại của lão hoàng đế hữu hạn, hắn cũng biết quốc nội hỗn loạn, mấy nhi tử của mình đang âm thầm tích tụ thế lực, trừ bỏ ấu tử (con nhỏ) chưa trưởng thành này, ngay cả năng lực tự bảo hộ mình cũng không có. Tuy đến Dạ Diệp quốc làm con tin, nhưng tóm lại sẽ không bị tổn hại tới tính mạng, cho nên hắn lập tức làm theo ý của mấy tên kia, vừa muốn diễn vở kịch tráo trở cùng Vân gia, vừa khiến mấy hài tử của mình an tâm.”

“Thì ra là vậy. Chẳng qua tiểu tử kia vẫn bị người ta ám toán trên đường. Nhưng hắn phúc lớn mạng lớn thoát được. Tuy nhiên, có một việc ta vẫn không rõ.” Mạc Bạch nhíu mày: “Toàn bộ những người đi theo hắn đều chết hết, vậy làm cách nào mà tiểu tử kia có thể đào thoát? Nếu Vân gia muốn giết hắn, vậy tuyệt đối sẽ không để kẻ nào sống sót, hơn nữa hắn còn là nhân vật chủ chốt.”

“Việc này ta cũng đang suy nghĩ.” Tích Vô Nhai nhíu mày: “Lúc đầu ta cũng cho rằng do Vân gia gây nên, nhưng hiện tại ngẫm lại cũng không thấy giống với tác phong của tên họ Vân kia. Dù sao hắn cũng biết mục tiêu chủ yếu còn sống, vậy mà lâu nay vẫn không có động tĩnh gì. Cho nên ta nghĩ kẻ muốn giết tên tiểu tử kia chính là mấy ca ca của hắn, thừa dịp hắn tới nước ta rồi thủ tiêu giữa đường. Thứ nhất: Có thể giá họa cho đối tượng đáng nghi nhất là Vân gia. Thứ nhì: Có thể diệt trừ cái đinh trong mắt, khiến cho lão hoàng đến hoàn toàn hết hy vọng.”


“Quả nhiên rất ngoan độc.” Mạc Bạch chậc chậc hai tiếng, thở dài: “Cho nên mới nói tối vô tình chính là đế vương gia, vì tranh ngôi vị mà thân nhân, huynh đệ cũng…”

“Mạc tiên sinh, lạc đề.” Tích Vô Nhai ngắt lời y.

Mạc Bạch cười gượng hai tiếng. Nam nhân nói tiếp: “Hiện tại, ta vẫn chưa biết ai là người đã cứu tiểu gia hỏa kia. Tuy rằng nói thế nào cũng thấy kỳ quái, nhưng ta cảm thấy người ra tay cứu hắn chính là Vân gia.”

“Vì sao?” Mạc Bạch khó hiểu, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ người nọ đột nhiên nảy sinh tình cảm với thân nhân, cho nên mới ra tay cứu biểu đệ? Nghĩ sao cũng cảm thấy không thể. Ta thấy trong Vân gia, trừ Tiểu Vũ là bình thường ra, còn những kẻ khác đều có vấn đề.”

Tích Vô Nhai khẽ cười: “Lời Mạc tiên sinh nói không sai, sao người nọ lại có quan niệm tình thân cho được. Hắn đối với Tiểu Vũ…”

Nam nhân đột nhiên ngậm miệng không nói, khuôn mặt biến thành cực độ phẫn nộ. Nhớ tới việc mấy tháng trước giáp mặt với tên ma giáo kia, trong lúc giận giữ hỏi hắn đã làm gì Tiểu Vũ. Khi người nọ châm chọc khiêu khích, nam nhân nghe được việc tên họ Vân khốn kiếp kia từng cường bạo đệ đệ ruột thịt của mình. Lúc ấy, nam nhân hận không thể lập tức diệt sạch Vân gia. Nếu không phải đấu với tên ma giáo kia rồi bị trọng thương, tiếp theo lại không tra ra được hành tung của tên họ Vân kia thì chuyện này đã chẳng phải tạm gác sang một bên.

Mạc Bạch thấy hắn như vậy, đoán được đại khái hắn đang nghĩ tới việc gì, y lập tức chuyển đề tài: “Vân gia làm như vậy là có ý gì? Chẳng phải giết con tin sẽ có lợi cho bọn hơn sao? Tóm lại tội lỗi vẫn đổ lên lưng bọn họ.”

“Đúng.” Tích Vô Nhai khôi phục cảm xúc, gật đầu: “Ta cũng không đoán ra việc này, nhưng tên họ Vân kia hành động rất bất thường, có lẽ hắn đã âm thầm dựng lên kế hoạch khác. Còn nữa, chuyện tên tiểu tử kia có mặt ở Diên Kinh, ta hoài nghi chính Vân gia đã bí mật báo cho lão hoàng đế Tây Chích, nếu không tại sao bọn họ có thể mò tới nhanh như vậy?”

“Chẳng lẽ lão hoàng đế kia liên thủ cùng Vân gia?” Mạc Bạch kinh ngạc.

“Không loại trừ khả năng này.” Tích Vô Nhai đột nhiên nhíu mày: “Ngoài ra, gần đây ma giáo cũng không có động tĩnh, ta cảm thấy bọn chúng đang âm thầm tìm kiếm thứ gì đó.”

Hai người im lặng, nam nhân nghiêm mặt: “Mạc tiên sinh, việc triều đình phải nhờ ngài coi sóc, xem ra ta cũng phải chuẩn bị thời cơ tốt để rời đi, còn nữa, ngày mai ngài hạ lệnh cho các cửa hiệu, bảo bọn họ tăng cường đề phòng, âm thầm điều tra hành tung của Vân gia cùng ma giáo, nếu có tin tức gì phải lập tức báo cho ta.”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Mạc Bạch cung kính nói, sau đó nhìn nam nhân trước mắt, do dự một lát: “Vậy vương gia chuẩn bị rời đi vào lúc nào? Có cần báo trước cho Tiểu Vũ một tiếng hay không?”


Nhắc tới thiếu niên, sắc mặt Tích Vô Nhai nhất thời nhu hòa nhiều, hắn khẽ cười: “Mạc tiên sinh muốn đuổi ta đi sao? Ta chỉ nói là chuẩn bị thôi, hơn nữa, cho dù rời đi thì ta cũng phải mang y theo, bằng không ta lại sợ y đột nhiên biến mất vô tung. Ta không thể chịu đựng cảm giác thống khổ mất đi y thêm lần nữa.”

Nhìn biểu hiện của nam nhân, Mạc Bạch an ủi: “Vương gia, chẳng phải y vẫn còn sống đó sao, hơn nữa ngày nào cũng ở bên cạnh người, người không nên sầu não chuyện trước kia nữa.”

“Nói cũng phải.” Tích Vô Nhai nhìn sao trời, tươi cười: “Đúng vậy, hiện tại y luôn ở bên cạnh ta. Tiểu Vũ của ta, Vũ của ta.”

Thời gian học võ công đã qua gần một tháng, võ công Vân Phi Vũ đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, tình cảm giữa hai người cũng có tiến triển, từ việc ngươi truy ta trốn lúc đầu, dần dần thiếu niên đã không còn cự tuyệt nhưng vẫn không chấp nhận. Giằng co nửa tháng, mặc dù nam nhân bắt đầu nóng lòng, nhưng hắn cũng không biết làm thế nào khác, bởi vì hắn không muốn ép buộc thiếu niên, vậy nên đành phải nhẫn nại chờ đợi.

Hôm đó, Vân Phi Vũ dùng xong cơm ở Dạ Hòa điện chưa được lâu đã bị Khung Tử Dạ kéo đi, bắt y phải biểu diễn những gì mới học được. Trừ kiếm pháp và tâm pháp, Tích Vô Nhai còn dạy y quyền pháp. Bộ quyền pháp này biến ảo linh hoạt kết hợp với môn quyền anh của y chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.

Sau khi biểu diễn một lượt, nhìn người trước mắt tỏ ra hâm mộ, Vân Phi Vũ suy nghĩ, nói: “Gần đây ngươi có bàn bạc với Mạc tiên sinh không, sau này phải làm như thế nào?”

Khung Tử Dạ lắc đầu: “Mạc tiên sinh nói y đã đề cập với hoàng thúc vài lần, nhưng hoàng thúc vẫn chưa có phản ứng.”

“…Ta cũng vậy.” thiếu niên thở dài: “Nói mấy lần, lần nào hắn cũng chỉ cười cười, chẳng nói câu nào, thật khiến người ta không đoán được tâm tư của hắn.”

“Quên đi, ít ra tình cảnh hiện tại cũng tốt hơn trước kia nhiều. Trước kia, mỗi lần Mạc tiên sinh nhắc tới ta trước mặt hoàng thúc là hắn lập tức phát hỏa. Mọi việc từ từ sẽ tới, có điều,” Khung Tử Dạ nhăn mi đầy tâm sự: “Mạc tiên sinh nói hoàng thúc có thể rời Diên Kinh bất kể lúc nào. Chẳng biết tới bao giờ mới trở lại.”

“Hắn muốn rời đi?” Tâm trí hoảng hốt, thiếu niên đột nhiên phát hiện, khi nghe nói hắn muốn rời đi, tâm trạng mình như đang níu kéo. Nếu là một tháng trước, cho dù có nghe những lời này thì y cũng hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng hiện tại…

Thiếu niên cười khổ, thói quen quả nhiên rất đáng sợ, chờ tới khi ngươi phát hiện thì đã quen với cảm giác hắn luôn ở bên cạnh, quen với sự ôn nhu dịu dàng của hắn, quen với cánh hắn săn sóc, quen với tất thảy những gì thuộc về hắn. Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên, thật đơn giản.


“Ta quá thân thuộc với hắn, không… không muốn rời xa hắn hay sao?”

“Không được, không thể như vậy.” Vân Phi Vũ bối rối: “Hắn rời đi rồi, mọi chuyện sẽ khôi phục như lúc ban đầu.”

Áp chế cảm giác nôn nóng, Vân Phi Vũ nhìn nam tử bên cạnh, thầm nghĩ: “Trước khi hắn rời đi, phải giúp hai bọn họ người kéo gần khoảng cách mới được.”