Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 160: Tháng bảy giữa hè

Hôm sau, Vân Phi Vũ không tiến cung mà đưa tiểu tử kia đi mua mấy bộ y phục, bắt đầu tìm kiếm phòng ốc. Kỳ thật y cũng không muốn mang hắn theo, nhưng không chống lại được cách mè nheo, sống chết cũng đeo bám của hắn. Chẳng còn cách nào khác, y đành phải mang hắn ra ngoài.

Vốn đang có chút lo lắng, nhưng nhìn vẻ mặt phấn chấn của tiểu tử kia, y cũng cảm thấy thoải mái, thuận theo tự nhiên.

Hỏi chung quanh, xem xét nhiều nơi, rốt cuộc y cũng chọn được một tiểu viện tương đối vắng vẻ ở khu phố phía bắc, biến nơi này thành nhà của hai người.

Chủ nhân cũ của tiểu viện này là một cặp phu phụ đang nóng lòng trở về quê nhà, bởi vậy, y chỉ cần dùng năm trăm lượng bạc đã dễ dàng mua được tiểu viện cùng những gia cụ trong nhà.

Vân Phi Vũ vui sướng, mà tiểu tử kia lại chọn đông chọn tây. Lúc thì chê nhỏ, lúc thì chê nát, khi lại nói nơi này quá siêu vẹo. Thiếu niên quyết định không quan tâm tới cách chê bai của hắn, quay về khách *** trả phòng, lập tức dọn về nhà mới.

Trong tiểu viện có tất cả bảy gian phòng, một gian nhà chính, ba gian phòng ngủ, cộng thêm phòng bếp và một gian phòng ăn nho nhỏ. Xa nhất bên trái là phòng chứa củi cùng một số thứ linh ***. Dường như để tiện cho việc tắm rửa, chủ nhân cũ của tiểu viện này có dựng một chiếc lều nhỏ làm phòng tắm, mà nhà xí cũng được xây ở một góc sáng sủa cách đó không xa.

Toàn tiểu viện coi như sạch sẽ *** tươm, từ đó có thể thấy được chủ nhân cũ của tiểu viện này vô cùng yêu thích nó. Giữa viện có một cây hoa hòe đại thụ, tán cây rộng lớn che hết một nửa tiểu viện, cho dù mặt trời ban trưa có chói chang tới mức nào cũng khiến người ta cảm thấy mát mẻ. Dưới tán cây hoa hòe còn có một cái giếng nhỏ, nước bên trong vừa mát vừa trong, uống vào lại vô cùng ngọt ngào.

Vân Phi Vũ cực kỳ vừa lòng với căn tiểu viện này, đi qua đi lại vài vòng cho tới giờ thân, thấy ánh mắt bất mãn của tiểu tử kia, lúc này y mới đưa hắn ra ngoài ăn cơm trưa.

Nhớ tới việc hẹn ngày nào cũng ăn cơm tối cùng Khung Tử Dạ, nhưng chung quy vẫn không yên lòng về tiểu tử kia, Vân Phi Vũ quyết định mai tiến cung sẽ giải thích sau, thuận tiện hỏi một chút tin tức liên quan tới hoàng tử Tây Chích quốc.

Suy nghĩ đến đó, thiếu niên bất giác nhìn tiểu tử bên cạnh, vuốt đầu hắn, trong lòng than nhẹ: “Chỉ là một tiểu hài tử non nớt thôi mà, tại sao lại gặp phải cảnh tai bay vạ gió như vậy chứ….”

Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ lập tức tiến cung. Mặc dù có chút không yên lòng nhưng vẫn không thể tùy tiện đưa người khác vào cung. Hơn nữa, nếu những gì y suy đoán là chính xác thì đưa hắn vào cung chẳng khác nào đẩy hắn xuống hố lửa.

Biết mỗi sớm Khung Tử Dạ đều phải lâm triều, thiếu niên ấn theo thời gian thường ngày, chờ đợi ở ngự thư phòng cho tới giờ Dậu mới đi, tiếp đó bước về phía Dạ Hòa Điện. Quả nhiên người nọ đã sớm chờ y ở đó.

“Sao hôm qua không tới? Nghe nói tới cả ngự thiện phòng mà ngươi cũng không ghé qua. Ngươi bận gì vậy?” Vừa thấy y, người nọ lộ vẻ mặt vui sướng, chớp mắt một cái lại lộ vẻ bất mãn.

“Tính tình như tiểu hài tử vậy.” Nhìn bộ dạng hắn như vậy, thiếu niên mỉm cười, không trả lời. Y lấy một gói nhỏ trong người ra, đưa cho hắn: “Đây là món mới, ngươi nếm thử một chút xem ngon không?”

“Là món điểm tâm gọi là khúc kỳ bính mà ngươi nói sao?” Khung Tử Dạ vươn tay nhận lấy, vội vàng mở ra, cầm lấy một khối nhét vào miệng, sau đó cau mày: “Tuy rất thơm nhưng không ngon như lần trước.”

Vân Phi Vũ cười nói: “Hôm đó là vị sữa, hôm nay là vị đậu phụng. Xem ra ngươi thích mùi vị hôm đó hơn, sau này ta làm tiếp cho ngươi ăn.”


“Được.” Tuy rằng nói không ngon, nhưng hắn cũng nhanh chóng giải quyết xong mấy khối diểm tâm kia. Sau đó vỗ vỗ tay nhắc lại: “Ngươi vẫn chưa trả lời. Vì sao hôm qua ngươi không tiến cung?”

“Hôm qua ta đi mua phòng ở, đã mua được rồi, ở phố bắc.”

“Nga, thật không vậy, khi nào đưa ta tới đó ngắm một chút.” Nghe thấy thiếu niên nói đã mua được phòng ở, Khung Tử Dạ vô cùng vui vẻ.

Nhìn bộ dạng kích động của hắn, Vân Phi Vũ định nói hôm nay có thể tới luôn lại đột nhiên nhớ tới tiểu tử trong nhà, vội vàng sửa lại lời nói: “Còn chưa thu dọn xong, chờ đến khi nào ổn thỏa thì ta sẽ mời ngươi tới làm khách.”

“Uhm, được rồi, nhưng lần tới có việc thì nhớ báo cho ta một câu. Hôm qua ta chờ ngươi lâu lắm luôn.” Ngữ khí Khung Tử Dạ có chút cô đơn.

“Xin lỗi, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”

“Quả nhiên là ngươi sợ cô đơn, mà bản thân ta cũng không phải người như vậy sao?” Cười tự giễu, Vân Phi Vũ đi tới trước mặt hắn, vươn tay ôm hắn vào lòng, nhưng xét về cấn đề chiều cao lại giống như người đang bị ôm là y mới đúng.

Đột nhiên bị ôm lấy khiến Khung Tử Dạ hoảng sợ. Trừ bỏ phi tử ở hậu cung, hắn chưa bao giờ để người khác thân mật như vậy, ngay cả hoàng thúc mà mình kính yêu nhất cũng chỉ vỗ vai, sờ đầu. Chính là… nội tâm cô đơn như tìm được bến đỗ, được người này ôm ấp thực thoải mái, khiến cho người ta vô cùng an tâm.

“Tiểu Vũ” trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới tiếng cười khẽ, Vân Phi Vũ hoang mang nhìn hắn, khó hiểu.

“Ngươi thấp như vậy, thân thể cũng mềm mại như nữ nhân, tuy nói sức mạnh của ngươi rất lớn, nhưng thật sự không thể giúp ta dựa vào đâu.” Nói xong, người nọ thả lỏng thân thể, để toàn bộ sức nặng cơ thể ngả lên người thiếu niên.

Vươn tay đỡ lấy thân thể hắn, trên trán thiếu niên treo đầy hắc tuyến. Người này thật là… y đã tốt bụng an ủi hắn, vậy mà hắn còn cười nhạo y thấp bé, lại còn nói thân thể y như nữ nhân, chẳng lẽ hắn không biết đây là việc mà y để ý nhất hay sao.

“Thôi, quên đi, chỉ vì ngày hôm qua thất hẹn nên đuối lý, không cùng hắn so đo. Có điều…”

Ôm thân thể hắn, Vân Phi Vũ lạnh nhạt mở miệng: “Hoàng thượng, tuy nói trong điện chỉ có hai người chúng ta, nhưng nếu đột nhiên có người xông tới thì làm sao đây. Người là vua một nước, nếu bộ dạng này để người khác nhìn thấy thì không chỉ tổn hại tới hình tượng của người mà còn tổn hại tới uy danh của hoàng thất. Cho nên, mong người từ nay về sau nhất định phải chú ý tới lời nói và hành động của mình, đừng tùy tiện vui đùa như vậy.”

Khung Tử Dạ bị vẻ đứng đắn của thiếu niên khiến cho thất thần, phát giác y đang tức giận, hắn không khỏi gượng cười hai tiếng. Hắn cũng hiểu vừa rồi mình đùa hơi quá, dù sao chẳng nam nhân nào thích bị so sánh với nữ nhân cả.

“Chuyện đó, Tiểu Vũ, ta….”

“Dừng lại.” Vừa định mở miệng giải thích đã bị Vân Phi Vũ ngắt lời.

Thiếu niên lộ ra hàm răng trắng bóng, nhếch miệng cười nói: “Nói đùa với ngươi thôi, coi như hòa nhau.”

Khung Tử Dạ nghe vậy, lập tức giả bộ tức giận: “Dám đùa giỡn với ta sao, lá gan không nhỏ nha.” Ngay sau đó, một nắm tay đánh về phía thiếu niên lại bị y dễ dàng tránh né.

Hai người tiếp tục ta một quyền ngươi một cước nháo loạn khắp nơi. Lúc này, ngoài điện lại truyền tới tiếng hô: “Hoàng thượng, đã tới giờ dùng bữa.”

Động tay động chân một lúc, hai người nhìn nhau, Khung Tử Dạ phủi phủi bụi trên người: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

“Uhm.” Thiếu niên bất an trả lời. Nghe thấy tiếng hô, lúc này y mới nhớ tới việc tiểu tử kia đang ở nhà một mình. Tuy rằng y có để lại một ít ngân lượng cho hắn, nhưng một người dùng bữa chung quy vẫn cảm thấy cô đơn.


Nhìn người phía trước, nghĩ đến việc hắn đã một mình dùng bữa suốt mười mấy năm nay, không có thân nhân hay bằng hữu làm bạn, rốt cuộc hắn phải nhẫn nại tới mức nào mới có thể duy trì tới tận lúc này?

Vậy mà bản thân mình hôm qua còn lỡ hẹn, khiến cho hắn thất vọng rồi sao?

Mang theo cảm giác áy náy tràn ngập cõi lòng, hai người yên lặng dùng xong bữa tối.

Ngồi bên cạnh bàn, uống chung trà xanh, Vân Phi Vũ đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, đã tìm được hoàng tử Tây Chích quốc hay chưa?”

Nghe y hỏi tới việc này, Khung Tử Dạ không khỏi nhíu mày, lắc đầu: “Chưa, một chút tin tức cũng không có.”

Thiếu niên buông chung trà xuống, cố ý tỏ ra vô tình hỏi một câu: “Chẳng lẽ không biết bộ dạng của vị hoàng tử kia ra sao? Chắc chắn những quan viên đưa hắn tới đây phải biết chứ.”

“Đáng tiếc, những tay quan viên đưa hắn tới lần này đều chết trong đợt ám sat.” Khung Tử Dạ lạnh nhạt: “Thật ra hai năm trước ta đã từng nhìn thấy tên tiểu tử đó một lần, có chút ấn tượng, bức họa tìm kiếm lần này cũng do họa sư vẽ theo trí nhớ của ta. Bất quá, ta thật sự không biết tên tiểu tử kia trưởng thành có thay đổi nhiều lắm không?”

Thiếu niên nhanh trí, làm bộ cảm thấy hứng thú: “Ngươi có bức họa đó sao, cho ta nhìn một chút đi, xem bộ dạng của hoàng tử Tây Chích quốc rốt cuộc ra sao.”

Trừ bỏ nấu ăn, Khung Tử Dạ biết thiếu niên rất hiếm khi cảm thấy hứng thú với chuyện gì. Lần đầu tiên thấy y lộ ra vẻ mặt này, hắn lập tức đáp ứng: “Có, ở ngự thư phòng, muốn xem ngay bây giờ?”

Tuy rất nóng lòng xác nhận nhưng sợ bị hoài nghi, thiếu niên nghĩ một lúc, cười nói: “Không sao, ta chỉ tò mò mà thôi.”

“Ách… vậy đi luôn bây giờ thôi, dù sao cũng vừa dùng bữa xong, đi tản bộ một chút cũng tốt.” Có thể ở bên thiếu niên lâu hơn một chút, đương nhiên Khung Tử Dạ sẽ đồng ý, bởi vì thường ngày, vào lúc này thì thiếu niên đã xuất cung.

Hai người chậm rãi đi tới ngự thư phòng, nhìn giá sách cao lớn kia, thiếu niên ngạc nhiên vô cùng. Khung Tử Dạ lật qua lật lại mấy bức họa, cuối cùng mang một bức họa được cuộn tròn đưa cho y: “Chính là cái này.”

Mang tâm trạng khác lạ, thiếu niên bất an mở bức họa ra. Một gương mặt vô cùng đáng yêu ánh vào đáy mắt. Mi, mắt, mũi đều rất giống, nhưng tổng thể lại không giống, bởi trên gương mặt tiểu hài tử kia chỉ còn những nét đạm mạc, tính cách khó gần, không có nụ cười hoa mỹ ấm áp tựa ánh mặt trời như trong bức họa này.

“Sao vậy?” Thấy y không nói, Khung Tử Dạ tò mò hỏi.

“Tiểu tử kia thực đáng yêu!” Thiếu niên vuốt ve khuôn mặt tươi cười trên bức tranh, không ngừng phát ra âm thanh cảm thán.

“Trước đây ta còn đáng yêu hơn hắn.”

Vân Phi Vũ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía người nọ. Dường như người nọ cũng nhận ra mình vừa thốt lên lời gì, đôi má cùng vành tai nhất thời đỏ lựng, ánh mắt không ngừng né tránh, bộ dạng giống như muốn tìm nơi nào đó để trốn đi.

Thấy bộ dạng quẫn bách của hắn, thiếu niên không để ý tới hình tượng liền cười ha hả: “Ngươi nha, quả nhiên là một tiểu hài tử lớn không nổi mà.”

Khung Tử Dạ thẹn quá thành giận, lập tức đoạt bức họa trong tay y rồi cuộn trong lại, sau đó ném vào giá tranh, kéo thiếu niên ra khỏi phòng: “Đi, tới phòng luyện công, hôm nay nhất định phải đánh cho ngươi không lết dậy được.”

Nhìn trời đã không còn sớm, Vân Phi Vũ cười với hắn: “Ngày mai đi, ngày mai ta nhất định sẽ đánh với ngươi một trận thoải mái.”

“Ách… được rồi!” Khung Tử Dạ miễn cưỡng gật đầu đồng ý.


Từ hoàng cung đi ra đã là giờ tuất, Vân Phi Vũ vội vàng trở về nhà, thấy cửa ngoài tiểu viện chưa khóa, y biết tiểu tử kia hẳn vẫn ở trong nhà, đẩy cửa lại phát hiện không thể mở ra, nghĩ rằng bên trong bị cài then, y đành phải lớn tiếng gọi: “Hạ Tuyết, mở cửa ra, ta đã trở về!”

Tuy nhiên, gọi một lúc lâu vẫn không thấy tiếng trả lời, y đang suy nghĩ xem có nên trèo tường vào hay không thì cảnh cửa bỗng ‘chi nha’ một tiếng, mở ra.

“Xú tiểu tử, lâu vậy mới chịu ra mở cửa, không biết…” Không chờ y nói hết, tiểu tử kia xoay người trở vào nhà.

“Ôi chao, tên tiểu gia hỏa này…” Vân Phi Vũ chẳng biết làm sao, đành phải bước vào trong viện, đóng cửa lại, sau đó đi vào phòng hắn. Vừa vào phòng đã thấy tiểu tử kia thu người cuộn mình trong chăn, căn bản không biết đâu là đầu, đâu là mông.

Đưa tay đẩy nhẹ vẫn không thấy phản ứng, lại đẩy nhẹ, vẫn không có phản ứng, thiếu niên lập tức lật chăn qua một bên liền thấy bóng lưng đưa về phía mình đang run lên nhè nhẹ.

Nhìn bộ dạng đó của hắn, thiếu niên mềm lòng, ôn nhu lên tiếng: “Làm sao vậy?”

Thấy hắn vẫn tiếp tục không để ý tới mình, y lập tức vươn tay kéo hắn lại, nâng cằm. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đong đầy nước mắt, y đau lòng, nhẹ nhàng lau: “Sao vậy? Vì sao lại khóc?”

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi đã thấy tiểu tử kia oa oa khóc lớn lên khiến Vân Phi Vũ hoảng sợ: “Tiểu Tuyết Nhi ngoan, làm sao vậy? Không khóc, không khóc, nói cho ca ca nghe đi, làm sao vậy?”

Dỗ dành một lúc lâu mới khiến cho tiểu tử kia nín lại, hắn vừa thút thít vừa nói: “Huynh… muộn như vậy… vẫn chưa… trở về, ta nghĩ… huynh… không cần ta….”

Thiếu niên dở khóc dở cười, nhưng trong lòng có chút chua xót. Mẫu thân tiểu tử này qua đời sớm, lại bị phụ thân vẫn luôn cưng chiều mình đột nhiên vứt bỏ, khó trách hắn lại sợ hãi như vậy.

Thở dài, nhéo lên chóp mũi nhỏ nhắn của hắn, thiếu niên ôm chặt hắn vào lòng: “Ngốc nghếch, đây là nhà của ta, ta không trở về nhà thì có thể đi đâu, hơn nữa đệ còn là đệ đệ của Hạ Vũ này, sao ta có thể không cần đệ cho được. Quả nhiên là đứa nhỏ ngốc nghếch mà, từ nay không được phép suy nghĩ linh *** nữa, nghe chưa?”

Gia hỏa kia dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn thiếu niên, cúi đầu nhẹ nhàng dạ một tiếng, sau đó lẳng lặng tựa vào lòng y. Không khí ấm áp bao quanh hai người, cho tới khi tiếng ‘ùng ục’ vang lên: “Đệ chưa ăn cơm?”

Gia hỏa kia gật đầu.

“Từ trưa tới giờ chưa ăn gì?”

Lại gật đầu.

Vân Phi Vũ hết cách, nhưng cũng không nỡ trách hắn, đành phải nói: “Đi rửa mặt, sau đó ta đưa đệ ra ngoài ăn.”

Thấy hắn đi giày, nhanh chóng chạy ra ngoài, thiếu niên âm thầm lắc đầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ: “Trong nhà có người phải chăm sóc, trong cung cũng có một tên cần phải chăm sóc, biết sắp xếp như thế nào đây?”

Đảo mắt đã qua nửa tháng, mỗi ngày, trừ bỏ việc vào cung từ giờ tỵ tới giờ mùi, thời gian còn lại thiếu niên đều ở nhà cùng tiểu tử kia, bởi vì trừ những lúc ngẫu nhiên muốn ra ngoài ăn cơm, tiểu tử kia vốn không muốn bước chân ra khỏi cửa.

Trong thời gian đó, Khung Tử Dạ từng tới thăm tiểu viện này một chuyến. Không phải thiếu niên tự nguyện cho hắn tới mà là không chịu nổi cách mè nheo của hắn. Không hiểu hôm đó thời tiết quá âm u hay vì nguyên nhân gì, ba người cùng nhau ăn cơm, hai tên kia nhìn nhau một lúc, sau đó gắp mỗi món một ít, căn bản không để ý tới đối phương. Tuy rằng không thân thiện lắm nhưng việc này khiến thiếu niên an tâm không ít. Có điều, sự việc xảy ra sau đó khiến cho thiếu niên không vui. Thiếu niên đi tới đâu thì hai tên kia theo tới đó, thiếu niên làm cái gì, hai tên đó tranh nhau làm. Thiếu niên nói chuyện với người nào lâu hơn một chút thì người kia tuyệt đối mất hứng.

Vân Phi Vũ vô cùng đau đầu. Rõ ràng hai tên kia hơn kém nhau tới sáu tuổi nhưng cảm giác đều trẻ con như nhau. May mắn chỉ có một lần duy nhất như vậy, y quyết định từ nay về sau không cho hai tên này chạm mặt.

Không lâu sau, đám người Trì Phượng Thanh cùng Duẫn Lạc trở về. Để tẩy trần cho bọn họ, thiếu niên bận rộn cả ngày trong tiểu viện của mình, làm một bàn đầy đồ ăn khiến trên miệng cả đám đều là dầu mỡ. Hàn Thiết Ngưu vừa ăn vừa ồn ào, còn nói nếu y là nữ nhân thì tốt biết bao, nhất định sẽ lấy y về làm lão bà. Mấy câu nói này khiến mọi người không khỏi cười to.


Trước khi đến đây mọi người đã biết Vân Phi Vũ nhặt được đệ đệ, lúc nhìn thấy tiểu tử đáng yêu kia, ai cũng yêu thích. Nhất là Trì Phượng Thanh cùng Tống Tử Ương, hai người đều tranh nhau muốn đưa hắn về nhà.

Bất quá, tiểu tử kia vô cùng ghét thân cận với người khác, trừ bỏ thiếu niên, hắn luôn trưng bộ dạng phòng bị với mọi người. Vậy nên hai kẻ muốn chơi đùa với hắn đều phải hít đầy một đám bụi.

Còn Duẫn Lạc, gặp mặt thiếu niên hắn cũng chẳng nói được mấy câu, nhưng khi thiếu niên bận rộn, hắn liền dùng ánh mắt ôn nhu đến chết người bao bọc lấy y, khiến cho y cảm giác thở không thông. May là tiểu tử kia thỉnh thoảng chen vào mới giúp y có cơ hội hít thở.

Tới trung tuần tháng bảy, hôm nay, Vân Phi Vũ vừa xuất cung đã chạm mặt Duẫn Lạc.

“Ủa, Duẫn đại ca, sao huynh lại tiến cung?”

“Ta có chuyện muốn bẩm báo hoàng thượng.” Bộ dạng của Duẫn Lạc thoạt nhìn thật vui vẻ.

“Có chuyện gì vui như vậy?” Lần đầu thấy hắn tươi cười rạng rỡ như vậy, thiếu niên không kiềm được tò mò.

Duẫn Lạc nhìn y, đột nhiên mở miệng: “Tiểu Vũ, tối nay đệ có rảnh không?”

Thiếu niên suy nghĩ: “Có thì có, nhưng nếu để Tuyết Nhi ở nhà một mình lại khiến ta lo lắng.”

“Vậy cũng đưa hắn tới đây đi, đến bờ hồ chúng ta thường xuyên tới, được không?”

Thấy ánh mắt mong chờ của hắn, Vân Phi Vũ gật đầu: “Được, giờ tuất sao?”

“Uhm, ta tiến cung cũng hơi lâu, sau đó hồi phủ…” Duẫn Lạc suy tư: “Giờ tuất canh ba đi.”

“Được.”

Có lẽ do hiện tại đang là giữa hè, ban đêm, bên hồ tụ tập không ít người tới hóng mát, mà sau khi Vân Phi Vũ cùng Duẫn Lạc tới nơi phải tìm một lúc lâu mới có được một vị trí yên tĩnh. Nhìn vẻ ngập ngừng trong mắt nam nhân, thiếu niên gọi tiểu tử kia lại: “Tuyết Nhi, đệ ngoan ngoãn ra bên cạnh chơi một lúc để ta cùng đại ca ca bàn chuyện một chút, được không?”

Gia hỏa kia nhìn Duẫn Lạc đầy phòng bị, nhưng thấy vẻ thản nhiên trong mắt thiếu niên, hắn nhẹ nhàng gật đầy, đi sang một bên.

“Dường như hắn chỉ nghe đệ nói.” Nhìn tiểu tử kia rời xa, Duẫn Lạc nói.

“Uhm, hắn rất ngoan, chẳng qua tính cách có chút quái lạ, sau này ta sẽ dạy bảo lại.” Thiếu niên ôn nhu nhìn thân ảnh nho nhỏ phía xa, trong mắt tràn đầy sủng nị.

“Nghe nói hắn mười hai tuổi, thật sự không thể nhận ra.”

Thiếu niên gật đầu, sau đó nói: “Có thể do hắn phát triển chậm, chắc là qua hai năm nữa thì vóc dáng sẽ lớn hơn, biết đâu chừng còn cao lớn hơn huynh nữa.”

Duẫn Lạc liếc y một cái: “Đệ thật sự rất thương hắn.”

“Hắn là đệ đệ của ta mà.” Vân Phi Vũ không cần nghĩ ngợi đã trả lời ngay.


“Nhưng hắn…” Duẫn Lạc nhìn biểu hiện hiền hòa trên gương mặt thiếu niên, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.

Đột nhiên nhớ tới mục đích tới đây, Vân Phi Vũ quay trở về vấn đề chính, nhìn nam nhân trước mắt: “Huynh tìm ta tới đây là có chuyện muốn nói?”

“Đúng.” Duẫn Lạc gật đầu thật mạnh.

Dưới ánh trăng, thần sắc nam nhân khẽ biến đổi, tuy rằng không lộ rõ lắm nhưng cũng đủ để thiếu niên cảm nhận được được nội tâm kích động cùng lo lắng của hắn.

“Tiểu Vũ.” Cuối cùng Duẫn Lạc cũng mở miệng: “Nếu như nói… Có một người mà đệ vô cùng tôn kính, nhưng đệ lại làm một chuyện có lỗi với hắn, khiến cho hắn đau khổ vạn phần, tuy rằng sự kiên kia không phải chủ ý của đệ, nhưng chung quy vẫn là do đệ làm, mà tới tận bây giờ, đệ vẫn cho là người kia hận đệ, vậy nên đệ không dám tới gần hắn, cũng không có mặt mũi nào tới gặp hắn, tuy nhiên, khi đệ biết được từ người khác là người kia cũng không hận đệ, đệ sẽ làm như thế nào?”