Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 147: Ngày năm tháng năm

Binh lính không ngừng tới gần, Vân Phi Vũ khẽ cắn môi, thả người chắn trước mặt bọn họ, rống lớn: “Không được tấn công bọn họ, trong tay hắn còn có con tin. Mạng người quan trọng, các vị đại ca bình tĩnh một chút, đó là một mạng người đấy.”

Khi y như vô tình trái chắn phải đỡ, Triệu Nhất Thanh đã đánh ngã mấy người, đột phá một lỗ hổng, nhanh chóng lao về phái rừng cây.

“Đuổi theo.” Trì Phượng Thanh hét lớn một tiếng, binh sĩ nhanh chóng đuổi theo, mà thiếu niên chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn đám binh lính dũng mãnh như thủy triều tiến vào rừng cây, ngẩn người.

“Ngươi đã thả hổ về rừng.” Trì Phượng Thanh đi tới bên cạnh y, trầm giọng quát khẽ.

Vân Phi Vũ nhìn hắn, xoay người bái hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Đa tạ Trì phó tướng thành toàn.”

“Cảm tạ ta làm chi, trong tay hắn có con tin, ta đương nhiên không thể bỏ mặc tính mạng người kia.” Dừng một lúc, hắn nói tiếp: “Như vậy có được không? Cho dù không rơi vào tay triều đình, ngươi nghĩ rằng hắn sẽ thoát khỏi bàn tay chủ tử của hắn?”

Thiếu niên thở dài, nhìn hướng người nọ chạy đi, cười khổ: “Không còn cách nào khác, nếu hiện tại bị bắt, hắn tuyệt đối không còn đường sống, Tiểu Bảo nhất định sẽ rất thương tâm, mà ta lại không muốn nhìn thấy Tiểu Bảo khổ sở.”

“Tiểu gia hỏa kia là thân thích của ngươi? Tại sao ta lại cảm thấy ngươi như gà mẹ vậy?”

Vân Phi Vũ ngây ngốc nhìn người bên cạnh, thấy vẻ trêu tức trong mắt hắn, biết mình bị đùa giỡn, thiếu niên bất đắc dĩ: “Nhìn ta già lắm sao?”

Không khí nhất thời thoải mái, hai người lẳng lặng đợi chờ.

Chẳng bao lâu, mọi người tay không trở về, trong đó một gã binh sĩ báo lại, sau khi bọn họ vào rừng, người nọ đột nhiên cưỡi khoái mã vụt đi, đột phá vòng vây rồi chạy về hướng đông. Hai chân so với bốn chân, chúng binh sĩ chỉ có thể thất vọng than thở.

Thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, trong lòng âm thầm chúc hai người bình an. Tốt nhất là tránh được sự truy đuổi của Vân gia.


“Thu quân, quay về doanh trại!” Trì Phượng Thanh ra lệnh một tiếng, chúng binh sĩ sửa lại đội hình, hướng về doanh trại.

“An tâm?”

Hai người đi cuối đội ngũ, Trì Phượng Thanh thản nhiên nói nhỏ.

“Chưa biết.” Vân Phi Vũ lắc đầu: “Vân gia không dễ dàng đối phó như vậy.”

“Vậy ngươi nghĩ triều đình dễ đối phó hơn?”

“Có ý gì?” Cảm giác trong đầu có gì đó thoảng qua, nhưng làm sao cũng không bắt lại được.

Nhìn đội ngũ phía trước, Trì Phượng Thanh nói nhẹ: “Hôm nay không bắt được, nhưng không đại biểu sau này không bắt được. Tội danh sát hại mệnh quan triều đình cũng không nhẹ, nhưng trong lúc chiến tranh này, lệnh truy nã sẽ nhanh chóng phát ra cả nước, tên tiểu tử kia theo hắn, rất có thể sẽ bị liên lụy.”

Đầu óc Vân Phi Vũ nhất thời trống rỗng, trước có lang, sau có hổ, hai người bọn họ thực sự có thể trốn thoát sao, thật sự có thể hạnh phúc sao?

“Tuy nhiên, không nghĩ hắn lại đi về phía đông.” Người nọ đột nhiên mở miệng: “Cho dù hắn có chạy tới các bộ tộc trong rừng thì thế nào? Chỉ sợ còn chết thên thảm hơn. Nghe nói những người ở đó mà bắt được người ngoài thì sẽ chôn sống.”

Lạnh nhạt liếc nhìn thiếu niên một cái, Trì Phượng Thanh bước nhanh tới đội ngũ phía tước. Vân Phi Vũ nhìn theo bóng dáng hắn, trong lòng xuất hiện ngũ vị tạp niệm, hoàn toàn không phân biệt nổi.

(Ngũ vị: chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn)

Trong bóng đêm, Triệu Nhất Thanh chạy như bay, xuyên qua rừng cây nhỏ, dọc theo chân núi đi được hơn mười dặm mới chậm rãi giảm bớt tốc độ, nhìn chung quanh, cuối cùng đứng bên đường.

“Bảo nhi, nghỉ một chút được không?”

Người trong lòng không nói gì. Nhớ tới chuyện vừa rồi, nam nhân nhất thời nóng ruột: “Bảo nhi, vừa rồi là do bất đắc dĩ, ta chưa từng muốn đả thương đệ, tin tưởng ta, ta thật sự…”

Đôi tay nhỏ bé che miệng hắn lại, Trần Bảo Quang nhìn hắn, lắc đầu: “Ta không trách huynh. Thấy Tiểu Vũ không ngừng nháy mắt với ta, ta cũng hiểu huynh đang diễn trò, ta biết huynh bất đắc dĩ.”


Nham nhân thở phào, ngược lại than nhẹ một tiếng: “Lại nợ y một phần nhân tình.” Sau đó xuống ngựa, ôm lấy Trần Bảo Quang.

Gỡ túi nước trên yên ngựa xuống đưa cho thiếu niên: “Bảo nhi, uống đi.”

“Uhm.” Trần Bảo Quang nhận túi nước, mở nút, vừa định uống lại đột nhiên dừng động tác, hỏi: “Triệu sư huynh, độc kia… thật sự là do huynh hạ?”

Triệu Nhất Thanh không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, ngây người, sau đó gật đầu, nghiêng mặt không dám nhìn hắn.

Ngửa đầu uống một ngụm lớn, Trần Bảo Quang nói thầm: “May mà Tiểu Vũ không sao, nếu không ta sẽ hận huynh cả đời.”

Nghe thấy lời này, Triệu Nhất Thanh biết hắn tha thứ cho mình, nội tâm vô cùng vui mừng, nhưng vẫn nói một câu: “Thật xin lỗi.”

Trần Bảo Quang đứng lên, đi tới trước mặt hắn, nhấn nhấn lên ngực hắn: “Lời này nên nói với Tiểu Vũ mới đúng.”

“Ân, sau này có cơ hội, nhất định sẽ nói.” Nam nhân trịnh trọng gật đầu, sau đó ôm thiếu niên vào lòng, nội tâm dị thường kích động.

Khoảnh khắc ấm áp bị tiếng vó ngựa phía xa phá vỡ. Triệu Nhất Thanh vội vàng kéo Trần Bảo Quang ra phía sau, nhìn thấy ba con tuấn mã nhanh chóng chạy tới phía này, chớp mắt đã đến trước mặt bọn họ.

“Hừ, xem ra chúng ta tới không đúng lúc, quấy rầy người khác.” Một người trẻ tuổi thân mặc trường bào mở miệng, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, chắp tay sau lưng, bước tới gần.

“Ngươi chính là Triệu Nhất Thanh?” Người nọ nhìn hắn đầy thú vị.

“Ngươi là ai?” Nam nhân chậm rãi lui về phía sau, cảnh giác theo dõi hắn. Tuy cảm thấy người phía trước có chút quen mắt nhưng không nhận ra hắn là ai.

“Ta là ai thì sau này ngươi sẽ biết, hiện tại hãy theo chúng ta trở về đã.”

Trực giác mách bảo hắn là người Vân gia. Triệu Nhất Thanh một tay che trở Trần Bảo Quang, một tay rung tay áo, đem mê dược đổ vào tay, vừa định vung ra lại cảm giác thiếu niên phía sau trượt ngã, ngay sau đó truyền tới thanh âm quen thuộc: “Nhất Thanh, không cần phản kháng, theo chúng ta trở về thôi, thiếu chủ đang chờ.”


Xoay người ôm thiếu niên vào lòng, nhìn hắc y nhân không biết đã lẻn tới phía sau từ lúc nào, quát: “Ngươi đã làm gì hắn?”

“Không có gì, chỉ là điểm huyệt ngủ thôi.” Người nọ kéo khăn tre mặt xuống, chính là kẻ đã đưa độc dược cho Triệu Nhất Thanh.

Kiểm tra hơi thở của Trần Bảo Quang, phát hiện hắn thật sự chỉ đang ngủ, nam nhân nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu, hơn nửa ngày mới run giọng hỏi: “Thiếu chủ đến đây?”

“Đúng.” Dừng một chút, người nọ nói tiếp: “Thiếu chủ đang nghỉ ngơi trong phủ đệ của tuần phủ đại nhân, và vị này chính là Bạch tuần phủ.”

“Tuần phủ đại nhân?” Triệu Nhất Thanh ngẩng đầu nhìn bạch y nhân, không khỏi thốt ra: “Bạch Thanh Thu!”

“Đúng là tại hạ, thiếu chủ phái ta tới mời huynh trở về, không biết Triệu huynh có nể mặt hay không?” Bạch Thanh Thu mỉm cười nhìn hắn: “Thiếu chủ nói, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trở về sẽ không truy cứu tội cũ. Hơn nữa, sẽ không can thiệ tời cuộc sống riêng của ngươi.”

Nói xong, cố ý nhìn người trong lòng nam nhân: “Tuy nhiên, người này phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không…”

Người nọ cười nhạt, Triệu Nhất Thanh cả người phát run. Ở Vân gia lâu như vậy sao hắn có thể không biết thủ đoạn của người kia. So với gia chủ đời trước chỉ hơn chứ không kém.

Nuốt một ngụm nước miếng, hắn gian nan mở miệng: “Ngươi không gạt ta đó chứ? Thiếu chủ thật sự không truy cứu thất bại của ta, cả việc chạy trốn cũng vậy?”

Bạch Thanh Thu tiếu ý tràn đầy: “Yên tâm, thiếu chủ nói ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên sẽ không cần tính mạng của ngươi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chưa?”

“Vậy…” Triệu Nhất Thanh ôm chặt Trần Bảo Quang vào lòng: “Hắn không có nguy hiểm gì chứ?”

Bạch Thanh Thu vẫn tươi cười như trước: “Sẽ không có vấn đề.”

“Câu hỏi cuối cùng, tại sao thiếu chủ lại bỏ qua cho ta?” Nam nhân nói tiếp: “Ta hiểu rất rõ giá trị của mình, người như ta thì dưới tay thiếu chủ có rất nhiều.”

“Ha hả.” Bạch Thanh Thu đột nhiên cười khẽ thành tiếng: “Ngươi rất am hiểu giá trị của mình. Quả thật thiếu chủ không thiếu người, tuy nhiên, ngươi có hắn.” Hắn chỉ thiếu niên trong lòng nam nhân: “Các người đều quen biết Hạ Vũ, hơn nữa còn thân thuộc với y, đúng lúc thiếu chủ muốn giết Hạ Vũ, vậy nên phải mượn sức hắn. Ngươi an tâm rồi chứ?”

Triệu Nhất Thanh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Ta đã hiểu, ta theo các ngươi trở về.” Hắn biết trước mắt không có cơ hội đào thoát, nên mặc kệ sau này thế nào, bảo trì tính mạng của cả hai mới là quan trọng nhất.


Trời sáng, Vân Phi Vũ cũng dần thoát khỏi cảm giác tự trách, bởi vì y tin tưởng hai người họ là cát nhân thiên tướng (người may mắn), nhất định sẽ không có việc gì.

Sáng sớm hôm đó, trời chưa sáng hẳn thì y đã tỉnh lại, nhìn đỉnh lều trướng ngẩn người. Đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày năm tháng năm, bất giác nhớ tới những ngày này ở kiếp trước, y luôn hấp mấy loại bánh chưng mà muội muội mình thích ăn. Lúc ấy, muội muội còn luôn miệng khen y, nói y mà bán bánh chưng như vậy sẽ rất đắt hàng.

Nhưng thế giới này không có dương lịch, chỉ có âm lịch, nếu hôm nay là mùng năm tháng năm… Thiếu niên suy nghĩ, lập tức đứng lên. Y nhớ trong rừng có mấy bụi cây, lá đó rất giống với lá gói bánh trưng ở kiếp trước, có lẽ có thể dùng để gói bánh: “Mặc dù trong doanh trại không có gạo nếp, nhưng có nhiều loại hoa màu* khác. Không biết làm một chiếc bánh trưng hoa màu sẽ có mùi vị ra sao.”

(hoa màu: các loại lương thực phụ như ngô, cao lương, các loại đậu.)

Càng nghĩ càng hưng phấn, y lập tức ngâm một chậu hoa màu, sau đó đi về phía rừng cây.

Sáng sớm, cả cánh rừng đều mang không khí tươi mát, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng chim hót vô cùng vui tai, Vân Phi Vũ đắm chìm trong cảm giác thoải mái, không ngừng ngắt lấy những lá trúc lớn bên cạnh mấy tảng đá. Thấy giỏ trúc dần đầy, tâm trạng cũng thỏa mãn.

“Ô….” Tiếng kèn từ phía doanh trại truyền tới khiến thiếu niên nhất thời thất thần, quay đầu nhìn lại, lá trong tay bị gió thổi tung.

“Phải khai chiến!” ý niệm này đột nhiên hiện lên trong đầu, y cả kinh. “Ngày thường xuất chiến đều dùng trống trận, nhưng hôm nay lại thổi kèn hiệu, đã tới thời điểm toàn quân xuất kích sao?”

“Trở về, mau chóng trở về.” Nội tâm bối rối vô cùng, nhưng trong đầu lặp đi lặp lại câu nói này. Y xách giỏ trúc lên, chạy như bay về phía doanh trại.

Khi trở lại doanh trại, bốn phía im lặng dị thường, trừ bỏ mấy người hầu cận, những binh lính thường ngày chỉ cần ngẩng đầu cũng thấy lại đột nhiên biến mất, mọi người ở phòng bếp đều đứng ngoài lều, chăm chú nhìn về phía chiến trường, vẻ mặt vô cùng cung kính.

“Đã đi rồi?” Thiếu niên thở hổn hển mở miệng.

Mọi người nhìn y, gật đầu.

Trong lòng dâng lên cảm giác sầu bi, nhưng đảo mắt đã bị ý chí mạnh mẽ thay thế, Vân Phi Vũ vỗ vỗ tay: “Được rồi, mọi người mau bắt đầu làm việc thôi. Trách nhiệm của binh sĩ là bảo vệ quốc gia, tránh nhiệm của chúng ta chính là làm ra thức ăn ngon cổ vũ bọn họ. Cho nên, hôm nay mọi người cùng nhau gói bánh trưng đi.”

“Bánh trưng?” Mọi người bị hấp dẫn, mỗi gương mặt đều trần ngập vẻ nghi hoặc.

Thiếu niên gật đầu: “Ở gia hương (quê nhà) của ta, ngày mùng năm tháng năm sẽ ăn bánh trưng, đó là tập tục. Tuy rằng nơi này không có tập tục đó, nhưng hôm nay tất cả binh sĩ đều xuất chiến, chúng ta làm món này cổ vũ bọn họ đi.”


“Được lắm, nhưng bánh trưng là cái gì, làm như thế nào? Còn nữa, Tiểu Vũ, gia hương của ngươi ở đâu? Sao tới bây giờ vẫn chưa thấy ngươi nhắc tới?….”

Một đống vấn đề bị khơi lên, thiếu niên mỉm cười, sau đó lấy một tấm lá trong rỏ trúc ra: “Mọi người nhìn một chút, ta sẽ dạy các người biết cái gì gọi là bánh trưng.”

Dừng một lúc, y bắt đầu khoa tay múa chân: “Mọi người nhìn đây, dùng loại lá cây này bao lấy lương thực, sau đó có thể thêm thịt, tảo, đậu, hoặc chỉ gói lương thực không cũng được. Sau đó nấu chín, chờ mùi vị của lương thực và lá cây hòa lại cùng nhau là được.”

Nhìn mọi người nghe theo miêu tả của mình mà bất giác nuốt nước miếng, thiếu niên mỉm cười hô lên một tiếng: “Được rồi, chúng ta bắt đầu gói bánh trưng.”