Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 130: Loạn thế trước mắt

Nhưng nên tới thành trấn nào, nghĩ ngợi, cuối cùng y chọn Diên Kinh. Từ nhỏ tới giờ, y luôn tò mò với nơi ở của hoàng đế, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên phải đi xem một lần cho biết.

Qua lời của tiểu nhị, nếu muốn tới Diên Kinh, cưỡi ngựa thì nhanh nhất cũng mất hai mươi ngày. Mà y căn bản cũng không biết cưỡi ngựa nên đành từ bỏ ý định mua lấy một con, miễn cho tới lúc đó không phải y cưỡi ngựa, mà là ngựa kéo y, như vậy thì mất nhiều hơn được.

Hỏi rõ ràng phương hướng cùng thành trấn gần nhất, chuẩn bị chút nước uống, lương khô, Vân Phi Vũ bắt đầu xuất phát.

Trạm thứ nhất chính là Phượng Hoàng trấn, là nơi muốn tới Diên Kinh thì nhất định phải đi qua, tuy rằng rất muốn đi đường vòng, nhưng nhớ tới bộ dạng hiện tại của mình, đến bản thân còn cảm thấy xa lạ, huống chi là người khác, vậy là y cũng an tâm trở lại.

Xuất phát vào giờ tỵ, mặt trời chiếu thẳng trên đỉnh đầu, đi chưa được một lúc mà toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Thiếu niên đứng ở bên đường uống một chút nước, lau vầng trán đầy mồ hôi, tiếp tục vùi đầu đi tới.

Quả nhiên Phượng Hoàng trấn rất gần Tứ Phương trấn, chỉ cần đi hai canh giờ đã tới nơi.

Vừa vào trong trấn, y liền cảm nhận một luồng sát ý đánh lại, toàn bộ thôn trấn đều u ám, ảm đạm, trên đường đi không có mấy người. Vân Phi Vũ bước chậm trên giao lộ, nhìn chung quanh, âm thầm nghi hoặc.

“Hai trấn nhỏ gần nhau như vậy nhưng cách biệt là quá lớn, chẳng lẽ vì nơi này cách ma giáo dần hơn? Hẳn là không thể nào, những người trong ma giáo thoạt nhìn cũng không đáng sợ, kỳ thực người kia cũng…” Đột nhiên nhớ tới bản thân cũng không hoàn toàn hiểu rõ người nọ, hoặc là…chính mình không muốn đối mặt với phương diện độc ác của hắn, chỉ muốn nghĩ tới mặt tốt đẹp của hắn, mà khi người kia ở bên mình cũng luôn luôn điềm đạm. Có lẽ, bộ mặt thật của hắn so với mình tưởng tượng còn đáng sợ nhiều.

Trong đầu miên man suy nghĩ, thấy phía trước có một quán mỳ, Vân Phi Vũ nhanh chóng đi vào.

Nhìn biển hiệu, thiếu niên hướng về phía lão đầu đang bị một vòng bếp lò vây quanh, hét lớn: “Lão bản, cho một bát mỳ chay.”

“Được rồi, tiểu ca tự mình tìm chỗ ngồi đi.” Lão đầu tiếp đón nhưng không quay lại.

Trong quán, trừ Vân Phi Vũ còn có hai người khác. Bọn họ đều tự giác vùi đầu ăn mỳ, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng nước sôi trên bếp lò vẫn ‘ùng ục’ vang lên.


“Thôn trấn này quả nhiên khiến người ta không thoải mái, nhanh chóng ăn xong rồi rời đi ngay mới được.” Thiếu niên âm thầm quyết định, nhưng trong đầu vẫn vô tình nhớ tới gương mặt của người nọ, rất muốn gặp lại hắn một lần….

“Tiểu ca, mỳ của ngươi.”

Lấy lại *** thần, nhìn vài miếng hành băm trong bát mỳ trước mặt, Vân Phi Vũ nhấc đũa, cũng không quan tâm tới mùi vị mà liên tục đưa lên miệng, cũng đem thứ mà y đang nhung nhớ nhất nuốt vào trong bụng, tiêu hóa, vùi lấp.

Nhanh chóng đi thẳng tới phía Tây, tuy lão đầu nói hành tẩu lúc ban đêm rất nguy hiểm, nhưng hỏi qua mới biết, muốn tới thành trấn phía trước cũng phải mất ba ngày. Nếu không tránh được việc phải hành tẩu giữa lúc đêm khuya, vậy nên tập thành thói quen mới được.

Mặt trời xuống núi, thiếu niên chuẩn bị tìm nơi nghỉ chân, đi tới phía trước một chút, rốt cuộc cũng nhìn thấy một rừng cây nhỏ. Mặt cỏ bên trong vẫn giữ lại đấu vết bị chém, bị đạp, chắc là thường xuyên có khách dừng lại ở nơi này. Có điều, khi y vừa tìm được một dòng suối nhỏ, lại phát hiện nơi đó đã sớm có người, hình như là một đoàn buôn khoảng hai mươi người, bên cạnh có mấy chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa.

Đang suy nghĩ có nên rời đi hay không, chợt nghe phía sau vang lên giọng nói ôn hòa, hiền hậu: “Phía trước không phải rừng hoang thì chính là núi, nếu như không ngại, vậy thì theo chúng ta đi. Buổi tối cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“A…” Nhìn vị nam nhân trung niên cách mình hơn ba bước, mặt chữ điền, dáng người trung bình, hơi mập mạp, ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, một thân tơ lụa cẩm y, chắc là chủ nhân đoàn thương buôn.

“Vậy…quấy rầy.” Vân Phi Vũ đến gần, vừa định tìm một góc ngồi xuống, người nọ lại mở miệng: “Đến đây, cùng nhau ngồi đi, đừng khách khí.”

“…” Đối diện với nụ cười của người nọ, y cũng ngại lên tiếng từ chối, lập tức bước tới.

“Tiểu huynh đệ đã bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao lại hành tẩu một mình giữa đêm khuya như vậy, phụ mẫu đâu?”

Thiếu niên giật mình, cười với người nọ: “Ta mười sáu tuổi, phụ mẫu…đã qua đời.”

“Nga, thật có lỗi!” Người nọ cười hối lỗi.

Vân Phi Vũ lắc đầu: “Không sao cả.”

“Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu. Ta tên là Mạnh Lệnh Phương, là người chuyên môn đi khắp nơi để làm ăn, nếu như không ngại thì kêu ta là Mạnh thúc đi.”

“Mạnh thúc.” Thiếu niên lộ ra một ngụm bạch nha (răng trắng), vị đại thúc này quả nhiên không thể khiến người ta chán ghét.


“Vậy còn ngươi, tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?” Mạnh Lệnh Phương cười tủm tỉm nhìn thiếu niên.

“Hạ Vũ, hạ trong mùa hạ, vũ trong mưa vũ.” Thiếu niên thản nhiên trả lời.

“Uhm, tên rất hay, mưa mùa hè, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Vũ, thế nào?”

Vân Phi Vũ gật đầu mỉm cười.

“Đúng rồi, Tiểu Vũ, ngươi đang chuẩn bị đi đâu? Hành tẩu một mình giữa đêm khuya mà không sợ sao?”

“Ta muốn tới Diên Kinh xem xét một chút.” Thiếu niên thoáng dừng lại: “Thuận tiện tìm chút công việc.”

“Ồ?” Mạnh Lệnh Phương đánh giá y từ trên xuống dưới: “Muốn công việc như thế nào? Nói không chừng ta sẽ giúp được một chút.”

“Đa tạ Mạnh thúc.” Thiếu niên lắc đầu, y cũng không muốn tùy tiện nợ ân tình của người khác: “Đi tới đó mới quyết định tiếp, hơn nữa ta cũng không nhất định sẽ ở lại đó.”

“Ân, ngao du nhiều một chút cũng tốt.” Mạnh Lệnh Phương không tiếp tục miễn cưỡng, chỉ thản nhiên tươi cười.

“Lão bản, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ngài có muốn ăn ngay hay không?” Một lão đầu gầy gò đột nhiên xuất hiện phía sau hai người khiến Vân Phi Vũ hoảng sợ.

“Ha ha, đây là lão bằng hữu đã theo ta nhiều năm nay, Mạnh Huy, ngươi kêu hắn là Mạnh bá đi.”

“Mạnh bá bước đi không phát ra tiếng động, chẳng lẽ là võ lâm cao thủ?” Vân Phi Vũ âm thầm phỏng đoán.

“Mạnh Huy hành tẩu giang hồ một đoạn thời gian nên cũng biết chút ít võ công.” Mạnh Lệnh Phương đột nhiên lên tiếng, mỉm cười nhìn y: “Hài tử của ta so với ngươi cũng không sai biệt lắm, nhưng đến bây giờ vẫn thích nũng nịu trong lòng mẫu thân hắn. Aiz…Nếu hắn có thể nhu thuận như ngươi thì tốt rồi.”

Vừa rồi còn đang nghĩ ngợi tại sao người này mới gặp đã đối xử với mình tốt như vậy, nghe thấy những lời này, Vân Phi Vũ có cảm giác như bị người ta nhìn thấu tâm can, hơi không tự nhiên.


“Đi thôi, đi ăn cơm.” Mạnh Lệnh Phương vỗ vai y: “Đừng để ý, ngươi còn nhỏ, sau này gặp được nhiều người thì cũng có thể như ta, thông qua ánh mắt hoặc động tác của người khác là có thể đoán ra đại khái họ đang nghĩ gì.”

Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó tin nhìn người nọ đang đưa lưng về phía mình.

Không nghe thấy động tĩnh, Mạnh Lệnh Phương xoay người, cười ha hả chỉ vào đôi mắt của mình: “Đừng coi thường ánh mắt của ta, chính là không bao giờ nhìn sai người khác. Nếu ngươi là người xấu thì ta cũng không nói nhiều như vậy. Ngươi xem xem, nghĩ cái gì cũng biểu hiện lên mặt, thật là một tiểu hài tử đơn thuần, ha ha ha.”

May mà diện cụ (da mặt) được chế tác hoàn hảo nên không thấy được gương mặt đỏ lựng của y. Vân Phi Vũ cảm giác đôi má dưới lớp da giả này như đang phát sốt, không khỏi âm thầm cảm thán ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’, quả nhiên mình vẫn chưa hiểu biết được thứ gì. Xem ra phải từ từ học hỏi lại.

(Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: trời cao đất rộng, người tài giỏi còn có người khác tài giỏi hơn.)

Nếu đã được mời, tâm tư bị nhìn thấu, y cũng không tiếp tục gượng ép, lập tức đứng dậy vỗ mông, đi theo phía sau.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Lệnh Phương mời y đi chung, thương đội của bọn họ cũng đi tới Diên Kinh, chẳng qua phải đi vòng qua mấy thành trấn khác.

Trải qua một đêm ở chung, y cũng có hảo cảm đối với người này, nghĩ bản thân cũng đang muốn tìm hiểu một chút tin tức, đi tới vài địa phương các cũng thu thập được không ít, vậy nên lập tức nhận lời.

Trên đường, hai người ngồi trong thùng xe nói chuyện phiếm.

“Tiểu Vũ, vì sao ngươi đi Diên Kinh lại không cưỡi ngựa, nghĩ gì mà lại đi bộ?”

Vân Phi Vũ gãi gãi đầu, mặt lộ vẻ túng quẫn: “Ta không biết cưỡi ngựa.”

Mạnh Lệnh Phương ‘xì’ cười thành tiếng, càng nhìn càng thấy thiếu niên thẳng thắn đáng yêu. Hắn nhìn ra ngoài thùng xe: “Hiện tại có muốn cưỡi thử hay không?”

“Không được, tiến về phía trước quan trọng hơn, không nên làm chậm trễ lộ trình.” Thiếu niên lắc đầu.

Mới mười sáu tuổi, so với tiểu tử nhà mình còn nhỏ hơn, nhưng y lại có thể suy nghĩ chu đáo như vậy, Mạnh Lệnh Phương âm thầm cảm thán, nếu tiểu tử nhà mình mà được một nửa phần nhu thuận như thiếu niên thì mình cũng cảm thấy thoải mái.

“Đúng rồi, Mạnh đại thúc, ta vẫn chưa biết ngài buôn bán thứ gì? Vì sao phải đi tới từng thành trấn?”


“Thứ gì cũng làm một ít, xem mùa vụ, xem giá cả khắp nơi.” Thấy thiếu niên khó hiểu, hắn nói tiếp: “Ví dụ như lúc này, chủ yếu buôn bán hoa quả, dược liệu và vài thứ linh *** khác.”

“à” mấy thứ này trong thành trấn đều có mà, Vân Phi Vũ âm thầm nghi hoặc.

Mạnh Lệnh Phương thấy y cúi đầu trầm tư, đoán được y đang suy nghĩ chuyện gì, mỉm cười: “Đây là những thứ ta đưa tới từ Tây Chích quốc, Dạ Diệp quốc chúng ta không có.

“Sao?” Thiếu niên nghe vậy, không khỏi thốt ra: “Không phải chúng ta đang giao chiến với Tây Chích quốc sao? tại sao vẫn có thể trao đổi hàng hóa? Triều đình mà biết thì…”

Đột nhiên ý thức được bản thân đang nói gì, Vân Phi Vũ lập tức ngậm miệng, xấu hổ nhìn người trước mắt: “Xin lỗi Mạnh thúc, ta không có ý gì khác, chỉ là…”

Nhìn bộ dạng quẫn bách của thiếu niên, Mạnh Lệnh Phương thoải mái khoát tay: “Ta hiểu, ngươi nghĩ rất đúng, nhưng xem ra ngươi không hiểu biết tình hình hiện tại cho lắm.”

Nói xong, hắn nháy mắt mấy cái: “Ta chỉ vận chuyển những vật dụng thiết yếu mà thôi, nhưng có người còn can đảm đem khôi giáp, vũ khí bán đi, chỉ sợ bọn họ cũng không quản đến ta đâu!”

“Vân gia?” thiếu niên trừng lớn mắt, không thể tin được mà nhìn hắn.

Mạnh Lệnh Phương gật đầu, thần sắc có chút ảm đạm: “Cho nên thừa dịp có thể tiếp tục kiếm tiền thì phải kiếm nhiều một chút, đến khi thiên hạ thực sự hỗn loạn thì trong tay cũng có chút vốn liếng.”

Sao lại như vậy? Hôm qua ở Tứ Phương trấn còn nghe nói Vân gia sẽ không giúp triều đình, nhưng cũng không hỗ trợ Tây Chích quốc, nhưng theo tin tức trước mắt, xem ra Vân gia muốn hoàn toàn lật đổ triều đình, thật sự phải đổi chủ sao?

Không khí trong xe nhất thời im lặng, hai người đều theo đuổi hai loại tâm tư khác nhau, không nói chuyện.

Nhìn người trước mắt, Vân Phi Vũ đột nhiên nghĩ tới việc hắn hành tẩu khắp nơi nhiều năm nay, hẳn sẽ hiểu biết thế cục rõ ràng hơn, bản thân mình cũng đang muốn điều tra tin tức, chi bằng…

“Mạnh thúc, có thể hỏi ngài một số chuyện chứ?” Thiếu niên nhìn hắn.

Mạnh Lệnh Phương cẩn thận nhìn về phía thiếu niên: “Muốn biết tình thế hiện nay?”

Đối với chuyện hắn có thể đoán được suy nghĩ của mình, y đã không còn kinh ngạc. Thiếu niên gật đầu.


“Quả nhiên là một tiểu hài tử tốt.” Mạnh Lệnh Phương đột nhiên cười khổ: “Tiểu tử nhà ta vẫn còn sống phóng túng, không quan tâm tới chuyện gì khác, nếu không có phụ thân như ta, thật không biết hắn có thể sống sót tiếp hay không.”

Đối với vấn đề đó, Vân Phi Vũ không biết nói như thế nào mới phải, đành phải xấu hổ ngồi một bên, trầm mặc.

“Ha hả, xem ra ta lại nói xa đề tài rồi, tốt lắm, ngươi muốn biết cái gì thì cứ việc hỏi đi.” Mạnh Lệnh Phương ngồi thằng người chờ đợi y mở miệng.

Nếu đã nói như vậy thì hỏi trực tiếp là được, thiếu niên nghĩ vậy, lên tiếng: “Mong thúc nói cho ta biết chuyện về Vân gia, ma giáo, triều đình và tất cả những chuyện phát sinh trong giang hồ.”