Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 4 - Chương 87: Trở về tiểu viện

Chờ một lúc lâu vẫn không tháy người nọ có động tĩnh, Vân Phi Vũ nhịn không được liền quay đầu lại, khi nhìn thấy ánh mắt hắn mang theo tức giận cùng vạn phần âm lệ, y không tự chủ mà lui lại phía sau từng bước. Diệu như vậy… thực xa lạ, cũng khiến y cảm thấy sợ hãi.

Tư Vũ Thánh chú ý tới hành động của Vân Phi Vũ, đồng thời phát giác sự sợ hãi trong ánh mắt của y, lúc này mới kinh ngạc phát giác bản thân mình lại vì một câu nói mà mất đi khống chế, bại lộ một phần bản chất.

Thấy biểu tình sợ hãi của thiếu niên, hắn cảm thấy thực sự tức giận, chẳng qua vấn đề trước mắt cần phải ưu tiên hàng đầu, nếu không toàn bộ cố gắng trước đây sẽ uổng phí.

Dấu đi cảm xúc chân thật, Tư Vũ Thánh lặng lẽ tiến về phía trước từng bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, vẻ mặt ai oán nhìn về phía Vân Phi Vũ: “Tiểu Phi Vũ, đệ không để ý tới người ta sao?”

Vân Phi Vũ giật mình dụi dụi mắt, nhìn hắn, sau đó lại dụi mắt, lại nhìn hắn, không khỏi than thầm “Vừa nãy là do hoa mắt? Sao gần đây lại hay hoa mắt như vậy, ta còn trẻ lắm mà……”

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, y đi vòng quanh Tư Vũ Thánh vài lượt, cuối cùng đứng trước mặt hắn, có chút đăm chiêu hỏi: “Diệu, có phải huynh mới tức giận hay không?”

Tâm tư hơi đổi, Tư Vũ Thánh mất hứng bĩu môi: “Đương nhiên là tức giận, Tiểu Vũ không thích người ta, cũng không thèm để ý người ta…”

Vân Phi Vũ vừa nghe câu trả lời của hắn, không khỏi bật cười, tâm tình cũng bình tĩnh trở lại. Đây mới chính là Diệu, là người cùng y ở chung mấy ngày nay, là Diệu mà y quen thuộc, y yêu thích.

Ngửa đầu nhìn trời, sau đó nhìn thẳng Tư Vũ Thánh, do dự cả nửa ngày mới mở miệng: “Diệu, ta có thể rời khỏi nơi này sao?”

“Đi đâu?” Hắn cảnh giác nhìn về phía thiếu niên.

Nhìn người trước mặt bỗng nhiên trở nên đề phòng, Vân Phi Vũ không khỏi cảm thấy cô độc, trong lòng đau nhói, “Cuối cùng… vẫn không thể trở thành bằng hữu, vẫn không thể tin tưởng ta sao?”


Kỳ thực y chưa từng quên thân phận của mình, đối với Diệu, y tình nguyện tin tưởng những điều trước mắt, không muốn nghĩ quá nhiều, hoài nghi quá nhiều, cũng giống như y đã từng tín nhiệm Hoàng Trang. Y hiểu rõ, thân phận của Diệu không chỉ đơn giản là một thị sủng, chỉ sợ còn mang theo nhiệm vụ giám sát mình. Dù sao, bản thân y là người trực tiếp liên quan tới người nọ, sao có thể được buông lỏng đây.

Phức tạp nhìn hắn, cúi đầu, im lặng nói: “Ta chỉ muốn tới thăm Lí lão bá, có thể chứ?”

Chú ý tới biểu hiện cô đơn trên gương mặt thiếu niên, tâm Tư Vũ Thánh thắt lại, rất muốn ôm chặt lấy y, xóa đi ưu thương trên gương mặt ấy, nhưng hành động lại bị lý trí trói buộc, hắn không thể ra tay.

Hai người lẳng lặng đứng đó, sau một hồi lâu Vân Phi Vũ mới ngẩng đầu: “Không được sao? Quả nhiên ta yêu cầu nhiều lắm!”

“Sao lại không được.” Tư Vũ Thánh đột nhiên tiến lại gần, tiếu diện như hoa*, một tay kéo y vào lòng, xoa đầu y: “Đệ muốn tới nơi nào, ta sẽ theo đệ tới nơi đó.”

(Tiếu diện như hoa có thể dịch thành cười tươi như hoa)

Vừa nghe có thể đi, bao nhiêu buồn bã đều biến mất vô tung, Vân Phi Vũ đẩy hắn ra, thần tình vui sướng: “Chúng ta đi luôn bây giờ, được không?”

“Uhm.” Tư Vũ Thánh nhìn y, nháy mắt mấy cái: “Đệ rất thích vị Lí lão bá kia?”

Vân Phi Vũ nắm lấy tay hắn, vừa đi vừa nói chuyện: “Đúng vậy. Mặc dù Lí lão bá luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng kỳ thực tính tình y tốt lắm. Huynh biết không, khoảng thời gian ta bị thương ở lại nơi đó, tuy rằng y luôn quát mắng ta, nhưng vẫn luôn chăm sóc, quan tâm ta rất nhiều.”

Thiếu niên quay đầu lại cười với hắn: “Gặp mặt huynh sẽ biết.”

“Ân.” Tư Vũ Thánh gật đầu, gương mặt lộ vẻ ôn nhu tới chính hắn cũng không thể phát hiện.


………..

Đứng trước cửa tiểu viện hẻo lánh, Vân Phi Vũ hô lớn: “Lí lão bá, mở cửa, Lí lão bá, Lí lão bá………..”

“Câm miệng, hét cái gì mà hét.” Lí Sầm mở tung cánh cửa, tuy rằng gương mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn thiếu niên có chút vui vẻ, tới khi y thấy Tư Vũ Thánh đi sau thiếu niên, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng nhìn người nọ lặng lẽ hướng mình ‘suỵt’ một tiếng, y lập tức không nói lời nào, xoay người đi vào bên trong.

“Tên tiểu tử nhà ngươi, không ở trong Lộng Mai Các mà chạy tới tìm ta làm gì?”

Vân Phi Vũ không thèm để ý tới lời nói lạnh nhạt của lão giả, cười hì hì đuổi theo: “Ta sợ ngài ăn không ngon ngủ không tốt, bởi vậy nhân lúc chưa tới buổi trưa liền chạy tới thăm.”

Lí Sầm sao lại không hiểu ý tứ của y, tiểu tử này là cảm thấy mình có ơn với y, không làm được việc gì nên đành phải nấu cơm cho mình để báo đáp.

Đưa mắt nhìn thiếu niên, gương mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng nhưng khóe môi lại ẩn hiện tiếu ý: “Phòng bếp ở kia, muốn dùng thì nhanh lên.”

“Được rồi!” Vân Phi Vũ sắn cao tay áo, quay đầu tươi cười nhìn Tư Vũ Thánh: “Huynh cùng Lí lão bá tán gẫu trước, ta đi một chút sẽ quay lại.”

Nói xong liền vội vã đi vào phòng bếp.

“Y tới phòng bếp làm gì?” Tư Vũ Thánh đi tới cạnh lão giả, thần tình nghi hoặc nhìn nơi thiếu niên chạy tới.


“Thuộc hạ tham kiến……”

“Lúc này Lí lão không cần đa lễ. Hiện tại ta là Tư Đồ Diệu, ngươi kêu ta Tư Đồ là được.” Tư Vũ Thánh ngăn lão giả, sau đó hỏi lại một lần: “Tiểu Vũ tới phòng bếp làm cái gì?”

“Làm cơm.” Lí Sầm lưu loát trả lời, sau đó xoay người bước tới phòng nhỏ: “Tư Đồ công tử, mời, chúng ta tới bên trong trò chuyện.”

“Được.” Hắn gật đầu, theo lão giả đi vào phòng.

“Tiểu Vũ biết làm cơm?” Tư Vũ Thánh vừa ngồi xuống liền hỏi.

Lí Sầm nhớ tới hương vị những món ăn đó, không khỏi chép miệng: “Hương vị không tồi, đợi một lát người sẽ biết.”

Tư Vũ Thánh theo thói quen vuốt ve ngón tay cái lại phát hiện nơi đó thiếu mất một vật, lúc này mới nhớ chiếc nhẫn kia bị mình đặt trong tẩm cung, không mang theo bên người.

Hai người không nói chuyện, không khí trong căn phòng nhỏ trở nên áp lực.

“Giáo… khụ… Tư Đồ công tử, người chuẩn bị xử trí y thế nào?” Lí Sầm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

Tư Vũ Thánh khẽ cau mày, tựa như đang suy nghĩ, một lát sau, hắn xoa mi tâm trả lời: “Vốn muốn giữ y lại để đối phó với tên tiểu tử kia, nhưng mà… Ta thay đổi chủ ý.”

Hắn lại nhìn lão giả: “Ta muốn giữ y ở bên người, khiến cho tên tiểu tử kia tìm cả đời cũng không thấy.”

“Người…” Lão giả cảm thấy kinh ngạc: “Sẽ không là…”

Tư Vũ Thánh phất tay ngắt lời lão giả: “Hiện tại kết luận vẫn còn sớm, ta chỉ đơn thuần muốn giữ y bên cạnh mà thôi, về phần tên tiểu tử họ Vân kia.” Hắn cười lạnh một tiếng: “Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua việc hắn dám khiêu khích ta.”


Lí Sầm nhìn hắn, âm thầm thở dài, có chút lo lắng cho vận mệnh sau này của thiếu niên.

“Lí lão, không phải ngài không đồng ý với cách an bài của ta đó chứ?” Tư Vũ Thánh ngưng thanh hỏi.

“Không, quyết định của người, ta tuyệt đối sẽ không dị nghị, chính là.” Lão giả thẳng thắn nhìn hắn: “Tiểu Vũ là một tiểu hài tử ngoan ngoãn không có tâm cơ, chỉ có điều này là mong giáo chủ hãy tin tưởng ta.”

Tư Vũ Thánh nhíu mày nhìn về phía lão giả, đột nhiên mỉm cười: “Điểm ấy ta cũng tin tưởng, bởi vì ta vẫn luôn quan sát y.”

Lí Sầm gật đầu, lo lắng trong lòng giảm bớt vài phần.

“Được rồi, được rồi, có thể ăn cơm rồi nha.”

Vân Phi Vũ hưng phấn bước vào căn phòng nhỏ, bưng một mâm đồ ăn đặt lên bàn, sau đó cười ha hả nhìn về phía hai người: “Mọi người ngồi đi, đồ ăn được bưng lên ngay thôi.”

“Ta đến giúp đệ.” Tư Vũ Thánh đứng dậy, tiến về phía y.

Thiếu niên nhìn hắn, gật đầu mỉm cười: “Cũng được, đến giúp ta bưng đồ ăn.”

Thấy hai người đã ra khỏi phòng, vẻ mặt lạnh lùng của Lí Sầm lập tức dãn ra, y trừng mắt, khó có thể tin những điều đang diễn ra trước mắt, thầm nghĩ liệu đó có phải là vị giáo chủ đại nhân cao cao tại thượng của bọn họ hay không? Rõ ràng hắn được chiều chuộng từ nhỏ, chưa từng đụng tay vào việc gì, vậy mà…

Ngoài cửa dần truyền tới tiếng bước chân hai người, lão giả đột nhiên bừng tỉnh, sau đó vuốt cằm, không khỏi cười khổ.

“Ta đã già rồi, hoàn toàn không hiểu tâm tư những người trẻ tuổi, thật sự là lo lắng vô ích một hồi.”