“Nhược Vi, muội không nói, huynh sẽ tự đứng lên đến đó xem vết thương của muội.”
Nhược Vi không có cách nào khác là phải kể ra nguyên nhân mình bị thương. Cuối cùng, nàng còn cố ý nhấn mạnh là do mình không cẩn thận nên mới bị thương, nàng sợ Hạo ca ca lại cho đó là do lỗi của huynh ấy.
Hiên Viên Hạo biết Nhược Vi bị thương là vì mình thì càng thêm buồn bã. Hắn tự khinh thường bản thân mình nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài. Vì hắn sợ Nhược Vi lo lắng.
Nhưng đồng thời hắn cũng thấy ấm áp. Vì đây là lần đầu tiên Nhược Vi biểu hiện tình cảm của nàng đối với hắn.
Chẳng mấy chốc, A Phúc đã kéo theo đại phu trở lại. Tội nghiệp cho vị đại phu lớn tuổi, xương cốt của ông sắp nứt ra đến nơi rồi.
Hiên Viên Hạo thấy A Phúc quay về nhanh như vậy thì cũng không tính toán chuyện trước kia nữa. A Phúc không hề biết rằng mình vừa từ hang cọp trở về.
Lão đại phu bắt mạch cho Nhược Vi xong thì nhìn qua vết thương một chút. Cuối cùng nói là nàng cần thời gian tịnh dưỡng trên giường, tránh cho bị di chứng về sau.
Nhược Vi nghe vậy thì có chút không vui, nàng còn muốn chăm sóc Hạo ca ca mà.
Sau khi lão đại phu rời đi, Hiên Viên Hạo kêu A Phúc đặt thêm một cái giường ở trong phòng, trải chăn bông lên thật dày để Nhược Vi nằm trên đó. Còn Xuân Phân thì đi sắc thuốc cho Nhược Vi.
Bây giờ thì hai người đều là bệnh nhân rồi.
“Hạo ca ca, sau này ra ngoài thì nhớ mang theo vài người.” Nhược Vi sợ hãi mở miệng.
“Được, lần này là Hạo ca ca không đúng, làm Nhược Vi lo lắng, lần sau sẽ không như thế nữa.” Hiên Viên Hạo dịu dàng an ủi Nhược Vi. Nhược Vi nghe thấy tiếng nói dịu dàng đó thì tất cả hoảng sợ đều biến mất.
Hai người trò chuyện một lúc thì Nhược Vi ngủ thϊế͙p͙ đi.
Khi Nhược Vi tỉnh lại thì trời đã tối rồi, nàng sợ người trong nhà lo lắng nên nhanh chóng bò dậy. Nhưng chân không có chút sức lực nào nên lại lảo đảo ngã xuống.
Tiếng động lúc Nhược Vi ngã xuống làm Hiên Viên Hạo thức giấc. Hắn thấy bộ dạng khổ sở của nàng thì vội vàng gọi người đến giúp đỡ.
“Nhược Vi, muội đừng vội, muội ngồi dậy là gì, để người hầu làm là được rồi, đừng lộn xộn, nếu vết thương nghiêm trọng hơn thì không tốt đâu.”
“Hạo ca ca, không còn sớm, muội phải về nhà, nếu không người nhà sẽ lo lắng.”
Hiên Viên Hạo nghe vậy thì mới nhớ là Nhược Vi không biết hai tiểu bánh bao và Quái lão đầu đã tới đây, đúng lúc nàng vừa ngủ thϊế͙p͙ đi.
“Nhược Vi, Đào Đào và Thụy Ca đã tới đây rồi, bọn họ biết muội ở đây mà, muội đừng lo lắng, tối hôm nay ở đây nghỉ ngơi đi.”
Nhược Vi biết người trong nhà biết mình ở đây thì cũng không lo lắng nữa. Nàng nằm ở trên giường suy nghĩ xem mấy ngày này không thể rời giường thì có thể làm gì?
Sáng hôm sau, Nhược Vi nằm trên giường trợn to mắt lên. Đây là lần đầu tiên nàng ngủ bên ngoài, trừ trước kia có ở nhà Lưu thẩm một thời gian, nhưng mấy ngày đó không có được thoải mái như hôm nay.
Theo như tính của Nhược Vi thì không phải là nhà của mình thì nàng sẽ không nghỉ ngơi. Nhưng tối hôm qua, nàng ngửi được hương vị làm nàng có thể yên tâm ngủ say.
“Cốc, cốc, cốc, tiểu thư, tiểu thư dậy chưa?” Xuân Phân đứng bên ngoài gõ cửa.
“Dậy rồi, vào đi.” Nhược Vi bị thương nên không thể tự mặc quần áo, nàng chỉ có thể để cho Xuân Phân vào giúp đỡ.
Xuân Phân bưng chậu rửa mặt đu vào, để xuống, rồi đi lấy quần áo, hầu hạ Nhược Vi thay quần áo, rửa mặt rồi mới đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, Xuân Phân lại vội vội vàng vàng chạy vào: “Tiểu thư, người nhà ở kinh thành của Hiên Viên công tử đã tới, họ đã đến trước cửa rồi.”
Nhược Vi nghe thế thì không biết nên phản ứng thế nào.
Nàng không biết là nên đi ra ngoài chào hỏi hay lặng lẽ về nhà. Ở mặt này nàng không hề có chút kinh nghiệm nào. Xuân Phân thấy tiểu thư vạn năng nhà mình không biết làm gì thì càng lo lắng.