Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 77: Được chuyện

Hôm nay đã là ngày thứ sáu sau khi Quái lão đầu ra ngoài tìm người. Nhược Vi nằm ở trên ghế dựa suy nghĩ không biết hai ngày nữa Quái lão đầu có trở lại hay không.


Nhược Vi mong đợi ông ấy sẽ trở lại trong vòng mười ngày. Hiện tại thời gian đã qua một nửa, Nhược Vi nghĩ nếu không có gì ngoài ý muốn chắc ông cũng sẽ nhanh trở về, chậm nhất thì ngày thứ mười có thể về đến nhà.


Sau khi Quái lão đầu rời khỏi đây mấy ngày, Nhược Vi mỗi ngày đều vì chuyện này mà chuẩn bị. Hiện tại, những thứ cần chuẩn bị cũng tạm ổn.
Bây giờ chỉ chờ Quái lão đầu mang người trở lại. Đến hôm qua, Nhược Vi vẫn rất bận, khó khăn lắm mới xử lý xong mọi chuyện.


Thời gian này, Nhược Vi đặt mua rất nhiều quần áo, đều là cho khoảng mười mấy tuổi mặc, còn có rất nhiều chăn bông, nói chung là những vật phẩm thiết yếu hàng ngày.


Dầu, muối, tương, dấm...dụng cụ nấu cơm… Nhược Vi cũng chuẩn bị rất nhiều. Nhược Vi tỉ mỉ ghi lại những thứ cần đặt mua theo từng nhóm danh sách, cái gì cũng dựa theo danh sách mà đặt mua.


Cho đến hôm qua mới xử lý xong. Hôm nay Nhược Vi ngẫm lại xem có cái gì quên mua không, tránh cho đến lúc đó muốn dùng lại không có.
Nhược Vi xác định lại một lần nữa, nếu không có thiếu cái gì thì nàng định ngày mai đến sơn cốc chuẩn bị một chút.


Nhược Vi nhàn nhã nằm trên ghế trúc, suy nghĩ thấy thời gian trôi qua thực vui vẻ, bất tri bất giác thấy bản thân mình đã dùng cái thân phận này sinh sống lâu như vậy.


Nhược Vi cảm giác mình đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống bây giờ, lấy thân phận này để sống, còn có thói quen chăm sóc hai đệ đệ khả ái.


Mọi chuyện ở kiếp trước đã quá xa, xa tới mức trí nhớ của Nhược Viđối với nó có cũng trỏ nên mơ hồ, mà khuôn mặt nhỏ nhắn, khả ái của hai tiểu đệ đệ cùng nụ cười của Quái lão đầu lại thường xuất hiện tại trong đầu của nàng.


Nhược Vi nghĩ, cuộc sống bây giờ mới là cái nàng muốn, mặc dù cần phải trả giá rất nhiều, nhưng nàng cũng không cảm thấy khổ cực.
Cả ngày Nhược Vi đều cầm tờ danh sách xem đi xem lại, coi mình có quên cái gì hay không.


Nàng còn tìm mấy người Liễu Vượng hỏi ý kiến. Nhược Vi nghĩ nếu đã quyết định muốn đem mấy người đó bồi dưỡng thành trợ thủ đắc lực của mình về sau thì cũng không nên gạt bọn họ.


Nhược Vi nghĩ trước phải giao ra sự tin tưởng của bản thân. Nếu như bọn họ làm nàng thất vọng, nàng cũng có thủ đoạn đối phó bọn họ.


Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Hơn nữa bọn họ biết cũng không nhiều, Nhược Vi chỉ là mơ hồ nói một chút, dù sao chuyện này đối với với Nhược Vi mà nói cũng rất quan trọng.
Cũng không phải là không tin tưởng bọn họ, mà là Nhược Vi cảm thấy không cần phải như vậy.


Nhược Vi vốn chính là chủ tử của bọn họ, ở thời đại này, bọn họ coi như là vật sở hữu của nàng. Không phải Nhược Vi quá máu lạnh, mà thực tế vốn là như thế.
Bọn họ không có tư cách hỏi những việc này. Bọn họ chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, không được phép nghi ngờ.


Ngày thứ hai, Nhược Vi dậy rất sớm. Nàng vào bên trong không gian, liên tục kiểm tra xem mình có quên bỏ thứ gì vào không, kiểm tra xong mới lên đường.
Nhược Vi dặn dò một tiếng rồi đi ra cửa sau.


Sau khi đi được một đoạn đường, Nhược Vi mới dám dùng khinh công đi tiếp. Nàng sợ nếu mình không cẩn thận sẽ bị người trong thôn phát hiện, Nhược Vi cảm thấy nếu người trong thôn biết mình có công phu, nhất định sẽ lại có chuyện. Vì vậy, cho tới nay dù làm cái gì, Nhược Vi cũng rất khiêm tốn.


Đến nơi, Nhược Vi tỉ mỉ tra xét tình huống xung quanh, sau khi xác nhận không thấy dấu vết có người tới đây thì mới tên tâm đi đến cửa sơn động.


Lần trước Quái lão đầu nói sẽ thiết lập trận pháp ở cửa động, nhưng Nhược Vi nghĩ đợi đến khi Quái lão đầu tìm người trở lại thì hãy làm, để tránh những việc ngoài ý muốn với những người không cẩn thận xông vào trong trận pháp.


Dĩ nhiên, nếu là người xấu thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.
Vào sơn cốc, Nhược Vi cũng như lần trước, thả lỏng cả người, cùng trao đổi với thiên nhiên.
Kết quả là Nhược Vi có cảm giác y như lần trước. Nếu Nhược Vi không tính sai thì cứ như vậy, nàng có thể gia tăng công lực của mình.


Cả buổi trưa, Nhược Vi đều ở trong sơn cốc chuẩn bị.
Trong sơn động, Nhược Vi đem những thứ dụng cụ phòng bếp sắp xếp lại, từ trong không gian nàng lấy ra mấy thùng gỗ lớn, bỏ rất nhiều gạo vào.


Đột nhiên cảm giác được có người từ bên ngoài tiến vào, Nhược Vi thấy sốt ruột, không phải là nơi này bị người khác phát hiện chứ…
Nhược Vi lặng lẽ ẩn núp, dừng hô hấp, làm như thế để đề phòng, ngộ nhỡ…


Nghe phía bên ngoài truyền đến âm thanh nhốn nha nhốn nháo. Đột nhiên nàng nghe được thanh âm rất quen thuộc của một người.
Nhược Vi cẩn thận nghe, đây không phải là thanh âm của Quái lão đầu sao. Nhược Vi kích động từ trong sơn động đi ra ngoài.


Đi ra bên ngoài nhìn, quả nhiên là Quái lão đầu đã mang người trở lại. Nhược Vi nghĩ hôm nay Quái lão đầu trở về, cũng xem như là vừa đúng lúc. Nàng vừa đem đồ đã chuẩn bị xong tới thì lão cũng mang theo người trở lại.