Nhược Vi nghĩ tới một nơi tuyệt vời như vậy lại thuộc quyền sở hữu của mình thì cảm thấy rất vui vẻ. Bây giờ nàng đang bắt đầu ảo tưởng xem nên biến đổi nơi đó như thế nào.
Thu hoạch của ngày hôm nay là một sự bất ngờ. Nàng chỉ mong có thể kiếm được một sơn động hoặc tốt hơn là một sơn động đông ấm hạ mát.
Chứ không ngờ là lại tìm ra được một thế ngoại đào nguyên trong mơ như thế này.
Nhược Vi nghĩ thầm sau khi trở về phải thưởng cho Quái lão đầu mới được, làm cho ông nhiều đồ ăn ngon, ông muốn ăn món gì thì làm món đó.
Quan trọng nhất là sơn động này không dễ bị phát hiện, sau này làm chỗ huấn luyện là tốt nhất.
Chỗ đó xây nhà thì tuyệt lắm nhưng phải nhường chỗ lại cho thuộc hạ, Nhược Vi có chút luyến tiếc nhưng nàng chỉ có thể làm như vậy.
Thật ra Quái lão đầu là một người rất lợi hại, ông ta tinh thông mọi thứ, chỉ là không bộc lộ ra ngoài thôi. Bây giờ Nhược Vi có thể gặp được ông thì cũng là một loại duyên phận. Quái lão đầu muốn đem hết mọi sự hiểu biết của mình truyền thụ cho Nhược Vi, vì ông nhận ra sau này nàng sẽ đạt được thành tựu to lớn.
Nhược Vi muốn học hỏi, vừa đúng lúc tỷ đệ con bé lại là đệ tử của mình, như vậy thật là thuận lợi.
Quái lão đầu nhìn vẻ mặt biến hóa của Nhược Vi mà cảm khái, một tiểu cô nương làm sao có thể suy nghĩ chững chạc như vậy. Trên thực tế… có bao nhiêu người trưởng thành không thể làm được điều đó.
Quái lão đầu quyết định, bắt đầu từ ngày mai phải huấn luyện cho nha đầu này.
Hôm nay Nhược Vi cảm nhận được một loại cảm giác khác phát ra từ người Quái lão đầu.
Giống như lần đầu tiên Nhược Vi nhìn thấy Quái lão đầu, nàng cảm nhận được hơi thở mãnh liệt từ ông. Sau đó nàng lại cảm nhận được ông ta đang che giấu điều gì đó, chỉ với những kiến thức phong phú của ông thì đã có thể khẳng định ông không phải là người bình thường.
“Quái lão đầu, sao ta cảm thấy hôm nay ông là lạ?” Nhược Vi nhìn Quái lão đầu cười quái dị.
“Nha đầu thối, lạ chỗ nào, không nhờ ta thì ngươi có thể tìm được chỗ này sao?” Quái lão đầu uy hϊế͙p͙ Nhược Vi.
Nhược Vi cố làm ra vẻ sợ hãi nhìn Quái lão đầu, mọi người ở chung với nhau lâu như vậy, Quái lão đầu chưa từng làm tổn thương đến nàng, mà ngược lại còn giúp đỡ rất nhiều. Nhược Vi không muốn quan tâm đến thân phận của Quái lão đầu, người xấu cũng được, người tốt cũng được, chỉ cần không làm hại đến người nhà nàng thì nàng đều không quan tâm.
Quái lão đầu vẫn giống như thường ngày, thích trêu chọc Nhược Vi.
Quái lão đầu cũng không phải biết Nhược Vi suy nghĩ như vậy, nếu biết được thì ông lại cảm động không thôi.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nhược Vi yếu thế đáp.
Ngay sau đó Nhược Vi lại đem ý nghĩ của mình nói cho Quái lão đầu biết. Thật ra thì nàng cũng chỉ có thể thảo luận với Quái lão đầu.
Với lại trước kia Nhược Vi cũng có nói chuyện tìm hộ vệ với Quái lão đầu nên ông ta cũng có thể hiểu được ý nghĩ của nàng.
Sau khi Nhược Vi nói xong, Quái lão đầu lại nói ra suy nghĩ của mình. Ông nói có thể bày một ít trận pháp trước cửa động, làm như vậy càng an toàn hơn.
Nhược Vi nghe Quái lão đầu nói đến trận pháp thì kinh ngạc không thôi. Rốt cuộc Quái lão đầu có bao nhiêu bản lãnh mà nàng còn không biết.
Sau đó, Nhược Vi quấn lấy Quái lão đầu, bắt ông dạy đủ thứ, như vậy lại vừa vặn với tâm ý của ông. Bây giờ Nhược Vi tự động muốn học hỏi, quái lão đầu làm sao có thể mất hứng đây.