“Vậy được, Thúc đưa ta đi coi mảnh đất đó một chút”
Thôn trưởng thấy Nhược Vi nhanh chóng đồng ý vô cùng thoải mái, biết cơ hội bán được là rất lớn.
Huống chi vài miếng đất này của mình rất tốt, mình lại không có ý định bán giá cao, bây giờ nhìn xem nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay là đã có thể bán ra được rồi.
Thôn trưởng nghĩ tới chuyện này trong lòng liền rất vui vẻ, dẫn Nhược Vi cùng Đào Đào hướng mảnh đất đó đi tới.
Đi không quá lâu, thôn trưởng nói đã đến nơi muốn đến. Trước mắt cái chỗ này có chút quen mắt, suy nghĩ kỹ một chút, cái chỗ này không phải là mảnh đất mà mình coi trọng kia sao? Khi đó Nhược Vi còn đang suy nghĩ nếu là mảnh đất này có thể bán cho mình thì thật là tốt.
Ban đầu lúc vừa nhìn thấy mảnh đất này Nhược Vi đã có ý muốn mua lại. Nhìn tình hình thì thấy ông trời đối với mình vẫn rất không tồi. Ngó chừng hôm nay tới tìm thôn trưởng thật là rất chính xác.
Thôn trưởng ở một bên nhìn thấy bộ dạng sắc mặt Nhược Vi rất hài lòng, trong đầu càng thêm vui mừng, dù sao cái chỗ này nếu để đây bán không được cũng rất phiền toái.
“Nha đầu Nhược Vi a, chính ngươi cũng thấy mấy mảnh đất nàymđều liền thành một khối, như thế nào, được chứ!”
Trong giọng nói của thôn trưởng có chút hài lòng, dù sao cũng tìm được người mua rồi, hơn nữa còn nhìn bộ dạng người mua lại rất hài lòng, làm sao có thể không khiến người ta vui mừng được chứ.
“Thúc nói đúng, không tệ chút nào.” Nhược Vi cũng không che giấu sự hài lòng của mình đối với mấy mảnh đất này, Nhược Vi vốn cũng không thích làm việc quanh co lòng vòng.
Cho nên Nhược Vi mới có cái loại ý niệm về sau không muốn cho hai người đệ đệ làm quan.
Vì vậy mới có một loạt động tác của Nhược Vi hiện tại, Nhược Vi nghĩ chỉ cần mình đủ mạnh mẽ, về sau hai người đệ đệ cũng không cần miễn cưỡng bản thân phải làm bất kỳ chuyện gì mà chúng không muốn.
Ở thời đại nơi này mạng người như cỏ rác, nếu người không có bối cảnh cũng thì cũng phải có đầy đủ thực lực uy hϊế͙p͙ người khác mới có thể trải qua cuộc sống mà mình mong muốn, bằng không trừ phi người đó nguyện ý cả đời cũng chỉ sống ở một nơi nhỏ bé hẻo lánh mới yên ổn thôi.
Mà Nhược Vi không hy vọng hai người đệ đệ của mình về sau phải trải qua cái loại ngày tháng vĩnh viễn không có hi vọng đó, Nhược Vi hi vọng mình có thể cung cấp một hoàn cảnh không buồn không lo, khiến hai người đệ đệ có một tuổi thơ vui vẻ.
Lúc bản thân mình còn chưa có xuyên không tới đây Thụy ca cùng Đào Đào đã quá cực khổ rồi, chính mình cùng phát hiện mỗi lần nghĩ đến đoạn thời gian mà mấy tỷ đệ đã trôi qua đó lòng chua liền xót không thôi.
Nhược Vi muốn bản thân mình phải cố gắng nhiều hơn nữa để mấy tỷ đệ có thể trải qua cuộc sống mà mình mong muốn, Nhược Vi tin tưởng chỉ cần mình cố gắng thì không có chuyện gì mà mình không làm được. Nhưng lúc thực lực của mình còn chưa đủ thì cũng nên tận lực khiêm tốn làm việc là tốt nhất.
Vốn Nhược Vi cũng không phải là một người phách lối, vừa muốn trở nên mạnh mẽ vừa cũng không muốn bị mấy cái hủ tục cố hữu của cái thời đại này gò bó trói buộc mà thôi.
Cho nên tương lai Nhược Vi đã định trước sẽ không quá bình phàm. Bất quá tính tình của Nhược Vi thích khiêm tốn cho nên cuối cùng cũng không giống như mấy nữ chủ xuyên qua khác, làm những chuyện mà mọi người đều biết, nổi tiếng thiên hạ.
Nếu mảnh đất này về sau rất có thể là của mình rồi, vậy mình nhìn cho kỹ một chút cũng không có vấn đề.
Xem xét rõ ràng một chút để nắm rõ trong đầu, thời điểm làm việc mới có thể tốt hơn, nhanh hơn một chút.
“Thúc, mảnh đất này diện tích bao nhiêu?” Nhược Vi nhìn mảng đất lớn này tâm tình cũng rất tốt.
“Ừ, có chừng 15 mẫu”. Thôn trưởng nhìn mảnh đất này đây, liền nhớ lại cha mẹ đã qua đời của mình, mảnh đất này đều là do cha mẹ khi còn tại thế khai khẩn làm ra, khi đó người một nhà mặc dù trôi qua không giàu có lắm, nhưng ngày trôi qua lại rất vui vẻ, hiện tại cho dù đã có một cuộc sống khá hơn một chút rồi, nhưng người nhà cũng đã không còn ở đây nữa.
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của thôn trưởng, xem bộ dáng hình như là nhớ tới chuyện cũ gì đó rồi, Nhược Vi lôi kéo Đào Đào đang muốn gây rối đứng bình tĩnh ở một bên không quấy rầy.
Qua một hồi lâu, thôn trưởng mới từ thế giới của mình hồi phục lại tinh thần, nhìn hai tỷ muội ở một bên an tĩnh chờ đợi mình, thôn trưởng lại một lần nữa ở trong lòng cảm kích hai tỷ muội Nhược Vi, cảm thấy nhìn thế nào cũng rất có tiền đồ.