Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 4: Giận dữ đánh cực phẩm thân thích

Cứ cao hứng vui vẻ như vậy mà trôi qua một ngày, ăn xong bữa ăn tối, nấu nước nóng, tỷ đệ ba người rửa mặt xong, vui sướng lên giường nghỉ ngơi, nghĩ tới ngày mai có thể phấn đấu vì tương lai, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhất định phải chăm sóc tốt hai đệ đệ, mang theo niềm tin này mà đi ngủ.


Ngày thứ hai rời giường thật sớm, tinh thần phấn chấn, rồi nấu cho Đào Đào cùng Thụy ca một chút nước nóng để đó cho bọn họ lúc rời giường rửa mặt, sau khi làm xong bữa ăn sáng, thì mới vào gọi Đào Đào cùng Thụy ca rời giường.


“Đào Đào, Thụy ca, hai con sâu lười nhỏ này rời giường ăn cơm thôi, nhanh lên một chút a, bằng không tỷ tỷ sẽ ăn hết cơm à!”


Cầm lên y phục ở mép giường chuẩn bị mặc quần áo cho Đào Đào, Đào Đào dụi dụi đôi mắt nhỏ khả ái, non nớt nhìn Nhược Vi, thật làm cho người ta không chịu nổi, “Đào Đào tới đây, mau mặc quần áo tử tế, rời giường ăn cơm, ăn cơm xong, cùng tỷ tỷ đi qua bên chỗ mảnh ruộng đi dạo một chút. Thụy ca, muốn tỷ tỷ mặc quần áo cho đệ không?”


“Không cần, tỷ tỷ, Thụy ca tự mình có thể mặc.” Làm sao mà hai đứa đều đáng yêu như vậy!
“Ân, tỷ tỷ mặc quần áo cho Đào Đào”. Mặc quần áo tử tế cho Đào Đào xong, thì Thụy ca cũng thu thập xong, vốn là nàng còn muốn tới mặc quần áo cho Thụy ca nha!


Tỷ đệ ba người, ấm áp ăn qua điểm tâm, dọn dẹp trong nhà xong, Nhược Vi chuẩn bị đi xem qua một chút bên trong ruộng đồng của mình nơi đã thật lâu không ai xử lý, cũng suy nghĩ một chút nên trồng loại cây gì.


Trên lưng đeo sọt trúc nhỏ, lấy một cái lưỡi hái nhỏ, mang theo hai người đệ đệ chuẩn bị đi ra cửa.


“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đi ra cho ta, nha đầu chết tiệt kia”. Ặc, đây là tình huống gì, nhìn thân thể hai đệ đệ khả ái run cầm cập, nhìn dáng dấp sợ hãi này sợ là những cái cực phẩm thân thích kia lại đến trước cửa rồi, không sao, trước kia có lẽ Nhược Vi không che chở được mình cùng hai người đệ đệ, nhưng bây giờ Nhược Vi làm sao có thể trơ mắt nhìn mình cùng hai người đệ đệ chịu khi dễ như vậy chứ?


Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phải chống lại thôi, sớm đi giải quyết cho xong cái đại phiền toái này cũng tốt, tránh cho về sau phải chịu đựng những người đó thường xuyên tới quấy rầy.


“Đào Đào cùng Thụy ca vào trong phòng tránh mặt đi, không sợ, tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ sẽ bảo vệ các đệ!”


“Không, tỷ tỷ, Thụy ca muốn cùng ở một chỗ với tỷ, không vào đâu”. “Đào Đào cũng cùng ở một chỗ với tỷ tỷ” Mặc dù sợ run cầm cập, Thụy ca cùng Đào Đào vẫn không muốn trốn, thật làm cho người ta cảm động! Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc mà cảm động tới cảm động lui.


“Thụy ca cùng Đào Đào phải ngoan ngoan nghe lời của tỷ tỷ, để tỷ tỷ đi ra bên ngoài đem người xấu đánh chạy, rồi chúng ta còn phải đi ra ruộng, ngoan nào, các đệ phải tin tưởng tỷ tỷ.”
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nhanh lên một chút ra ngoài cho lão nương”.


“Đào Đào cùng Thụy ca nhanh lên một chút đi vào trong phòng, không cho phép ra ngoài a, bằng không tỷ tỷ sẽ tức giận”.


Tới nơi này nhiều ngày như vậy, gần như cũng chưa thấy qua được mấy người này, chủ yếu là do vừa mới xuyên đến đã đói đến hôn mê, mặt khác ngày hôm qua với hôm kia đi ra ngoài một hồi, cũng không gặp được nhiều người lắm, hiện tại người đang ở bên ngoài la to phỏng chừng chính là đại thẩm nương của nhà đại bá đây! Theo trong trí nhớ thì bà ta cũng thích nhất là rống người như vậy, người nào ở xa mấy dặm cũng có thể nghe thấy thanh âm của bà ta, thật không biết làm sao mà những người đó có thế chịu được bà ta nữa!


Cầm một cái chổi lớn, hùng hổ hướng bên ngoài mà đi, mở cửa ra, liền nhìn đến đại thẩm ở bên ngoài vừa la lớn vừa nhảy đổng lên, thực cảm thấy dọa người thay cho bà ta.
Bất quá ngẫm lại lát nữa có khả năng bản thân sẽ có việc cần phải làm, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên.


Đại thẩm nương bên ngoài đang gào to rống lớn vừa thấy Nhược Vi xuất hiện, nhìn thoáng qua một cái, rồi nghênh ngang hướng vào trong nhà mà đi tới, Nhược Vi cũng không nhường nhịn.


“Đợi chút, đại thẩm nương, thẩm đến có việc gì, ở bên ngoài gào to rống lớn như vậy mà được a! Nếu dọa hỏng Đào Đào cùng Thụy ca, đến lúc đó ta sẽ phải tìm thẩm để lấy tiền chữa bệnh đó!”


“Cái gì” Nghe đến chữ tiền này, đại thẩm nương lập tức liền kích động lên.


“Ngươi cái con tiểu tiện chân này, nếu không phải ta hảo tâm tiếp tế cho nhà của mày, thì mày cùng hai cái đệ đệ đáng chết kia đã sớm chết đói rồi, còn có thể ở đó mà gào to rống lớn với ta a, bây giờ còn dám nói với một người trưởng bối như ta không được đến đây sao, đem mấy mẫu ruộng còn lại của nhà mày lấy ra đưa cho ta, về sau ta sẽ phân lương thực cho nhà các ngươi, nếu không phải là ta vẫn còn quan tâm đến cuộc sống của các ngươi, thì ta cũng không rảnh mà đi chăm lo cho cái loại ruộng đất không chút tốt tươi gì kia đâu, chỉ vì ta lương tâm vẫn rất tốt, nên hôm nay ta mới muốn thay cha mẹ đã chết sớm của ngươi kia giáo huấn thật tốt ngươi một chút.”


Nếu không nói đến chuyện bà ta sẽ tiếp tế cho chúng ta thật tốt thì thôi, chứ vừa nói Nhược Vi liền vô cùng tức giận, thật sự là một kẻ không biết xấu hổ mà, làm sao có thể có cái thân thích vô sỉ như vậy chứ, đối với mấy tiểu hài tử mà cha mẹ đã không còn này, thế nhưng lại bày ra một thủ đoạn ngoan độc như vậy, sau khi đã đem tất cả những đồ trong nhà còn có thể dùng được cướp đoạt đi hết rồi, giờ còn dám danh chính ngôn thuận tới cửa giáo huấn người khác, còn tính toán muốn cướp luôn vài mẫu ruộng thừa còn lại kia, thật đúng là loại cực phẩm không biết xấu hổ, một ngày nào đó nhất định phải thoát ly quan hệ với cái nhóm người này mới được, nhưng mà hiện tại không phải là thời điểm nên làm vậy, không có việc gì, bản cô nương chờ đợi được.


“Giáo huấn ta, đại thẩm nương, bà dựa vào cái gì chứ, đem nhà của ta cái gì đoạt được đã đều đoạt đi hết rồi, lại còn dám tới cửa khi dễ, thấy ta mất cha mất mẹ thì tưởng dễ bị bắt nạt lắm phải không? Hôm nay nếu bà dám ức hϊế͙p͙ tỷ đệ chúng tôi, ta liền liều mạng với bà.”


“Ngươi cái tiện nha đầu này, còn dám nói chuyện với ta như vậy, ta hôm nay ta phải xé nát miệng của ngươi mới được.” Nói xong thật sự hướng tới miệng của Nhược Vi mà nhào tới, nhưng Nhược Vi hiện tại cũng đã không phải là Nhược Vi trước kia, làm sao có thể đứng nhìn mà để đám người kia khi dễ mình chứ!


Không cẩn thận nên vẫn bị cái mụ la sát kia nhéo trúng một cái, đau đến co rút. Hiện tại tâm tình Nhược Vi thật rất không tốt, mụ la sát nhà người nên cẩn thận đi.


Đánh ta, hay cho bà dám đánh ta, Nhược Vi giơ lên cây chổi hướng trên người mụ la sát mà đánh tới, không có phương hướng cụ thể mà chỉ vung loạn trên người bà ta, bên trái một chút, bên phải một chút, “Ta đánh, ta đánh chết bà cái mụ la sát, ai bảo bà dám khi dễ ta, ai bảo bà dám khi dễ Đào Đào cùng Thụy ca, ta đánh chết bà.”


“Ai ôi, tiểu tiện nhân muốn giết người, mọi người mau đến xem a, tiểu tiện nhân muốn giết trưởng bối, mọi người mau đến xem a”


“Ta cho bà kêu, cho bà kêu nè” Nhược Vi một bên vừa mắng một bên vừa đánh bà ta, bà ta trốn được qua bên kia, thì liền bị đuổi tới, hôm nay không đánh cái mụ đầy miệng ác khí này, thật không cam lòng.


“Ai ôi, Nhược Vi, đây là các ngươi đang làm cái gì a! Nhanh dừng lại cho ta, còn đánh nữa không chừng sẽ xảy ra chuyện à, bộ cho rằng vì thôn trường ta đây hiền lành, nên tất cả mọi người muốn nhảy lên đầu ta mà ngồi phải không! Xem coi hiện tại cả hai đều đã đánh thành bộ dáng gì rồi.” Nghe được tiếng vang những người gần đó liền đem thôn trường nhanh chóng mời tới.


Thấy thôn trường đến đây, Nhược Vi không thể không dừng lại, xem trước mắt vị thôn trường thoạt nhìn rất có thần khi này, đây chính là người mà vì ích lợi bản thân cần đặt quan hệ thật tốt, vẫn nên cho hắn mặt mũi đi!


Xem cái kia mụ la sát bị bản thân đánh đến nỗi bộ dạng thật chật vật, trong lòng vụng trộm vui vẻ.
“Nói xem, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, các ngươi trả lời cho ta biết tại sao lại đánh nhau, Nhược Vi nói một chút đi, đây là có chuyện gì”.


Trong trí nhớ thôn trường vẫn là người công minh liêm chính, một người công bằng, đối với bản thân còn tương đối chiếu cố.


“Dạ, thôn trường, lần này ngươi cần phải làm chủ cho tỷ đệ chúng ta a! Đại thẩm nương muốn cướp mảnh ruộng thừa duy nhất còn lại của nhà chúng ta a, thôn trường, thỉnh thôn trường làm chủ cho chúng ta!”


“Tiểu tiện nhân, ngươi cũng chớ có nói lung tung, ta khi nào thì nói muốn cướp ruộng của nhà ngươi chứ, ta đã nói là sẽ cung cấp cho tỷ đệ các ngươi lúa mà, lại thấy trong nhà các ngươi không có người lớn nào, ta mới không có tâm tư như vậy đâu!”


“Bà mới nói lung tung, nếu không phải cái gì còn lại trong nhà chúng ta cũng đều bị nhà bà đoạt đi, thì hiện tại dụng cụ trong nhà chúng ta sao đều không có được chứ, lúc các ngươi lấy mấy thứ kia cũng nói như vậy, nói là cho nhà các người mượn thu hoạch, hiện tại đến chăn bống mà nhi tử nhà bà đắp cũng là lấy của nhà ta, đừng cho là ta không biết, nhà chúng ta hiện tại cũng không có chăn bôngmà đắp, bà trả lại cho ta a, chính vì các người thấy nhà ta không có người lớn, nêu đều quang minh chính đại đến trước của nhà ta mà khi dễ, ta mới không tin bà sẽ đưa lại lúa gạo cho chúng ta đâu, bản thân ta không biết trồng lúa sao, đói chết cũng không liên quan tới chuyện nhà bà, đừng nghĩ đem nhà của ta cướp đi.”


“Thôn trường, người cần phải làm chủ cho tỷ đệ chúng ta a, bằng không chúng ta đây mấy đứa nhỏ không cha mẹ có thể bị người ta bức cho chết ở cửa nhà rồi.”


Nghe đến mấy cái này, kỳ thực người trong thôn đều ít nhiều cũng biết được chút ít, chính là không muốn nháo lên, thẳng đến hôm nay Nhược Vi xuất hiện lửa giận, bằng không bình thường cũng chẳng ai tốt bụng mà đi quản chuyện nhà người khác a.


“Đại thẩm nương của Nhược Vi, chuyện ngươi làm hôm nay rất không đúng, về sau còn làm như vậy ta liền đem ngươi đuổi ra khỏi thôn, khi dễ đứa nhỏ không cha không mẹ, ngươi thấy quang vinh sao, Nhược Vi, nếu về sau nàng ta lại đến làm phiền ngươi ngươi cứ đến tìm ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi.”


“Cảm ơn thôn trưởng.”