Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 191-2

Tiệc đầy tháng Liễu gia thôn cùng những thôn dân có quan hệ tốt với Liễu gia cũng nhận được thiệp mời, mặc dù có nhiều người nhìn không hiểu trên thiệp mời viết cái gì, nhưng mà điều này cũng biểu thị Liễu gia đối với người dân Liễu gia thôn thôn bình đẳng như nhau, cũng không bởi vì thôn dân nhìn không hiểu hay dùng thái độ tùy ý mời thôn dân tới tham gia tiệc đầy tháng.


Các vị tiên sinh ở thư viện Nhược Thủy cũng nằm trong danh sách mời, tiệc đầy tháng là Liễu gia và Hiên Viên gia cùng nhau làm, Liễu gia ở Liễu gia thôn, Nhược Vi sinh đứa bé nên làm một lần, mà mấy vị chủ tử trong gia tộc Hiên Viên trong khoảng thời gian này cũng ở Nhược Thủy Sơn Trang, lão thái thái không thể nào không cho cháu cháu trai mình làm tiệc đầy tháng, cho nên, cuối cùng thương nghị kết quả chính là hai nhà đặt chung một chỗ làm, dù sao cũng là vì muốn náo nhiệt.


Vì vậy, hôm nay Thụy Ca và Đào Đào mặc quần áo mới đi theo tỷ phu là Hiên Viên Hạo đứng ở cửa ra vào đón khách, lúc mở tiệc còn phải đi theo Hiên Viên Hạo mời rượu khắp nơi, kết quả hai huynh đệ cả ngày chạy lên chạy xuống, mệt vô cùng.


Gần trưa, khách đến đông đủ, nam tử thì có Hiên Viên Hạo cùng Thụy Ca và Đào Đào đang chiêu đãi, lão thái gia cùng Quái lão đầu và các vị tiên sinh trong thư viện Nhược Thủy ở một chỗ nói chuyện phiếm với nhau.


Hiên Viên Kiệt giúp đỡ Hiên Viên Hạo chiêu đãi khách, khách nữ thì có Cố Thanh Liên chiêu đãi, mấy vị mợ ở Cố Gia cùng nói chuyện phiếm với lão thái thái, Nhược Vi ở trong viện (nhà ở có tường thấp bao quanh) của mình chờ, Cố Thanh Liên đã dặn dò nàng không cần đi gặp gỡ khách mà ở trong viện mình coi chừng Đậu Đậu và Cầu Cầu cho tốt.


Đến giờ ăn trưa, Nhược Vi mới mang Đậu Đậu và Cầu Cầu đi gặp khách, lúc đến thì thấy mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, Nhược Vi vào nhà nghe thấy lão thái thái đang khen Đậu Đậu và Cầu Cầu, "Bà đây có được hai đứa cháu trai thật đúng là có phúc, lúc mới sinh ra đời da dẻ trắng trẻo mềm mại, lại thông minh, bình thường cũng không ầm ĩ cháu dâu ta, về sau nhất định sẽ rất nghe lời, ăn ngon ngủ ngon, ngày nào cũng vậy, bà đây yêu thích vô cùng." Lão thái thái kiêu ngạo nói.


Nhược Vi nghe được lời của lão thái thái vừa vui mừng vừa xấu hổ, chân mới vừa bước vào cửa, tiến cũng không được mà lui cũng không xong.


"Ơ, mới nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, đây không phải là cháu dâu và cháu trai ngoan mà lão thái thái ngài tâm tâm niệm niệm đây sao." Mợ lớn nhìn thấy Nhược Vi ôm Đậu Đậu ở cửa thì vui mừng nói.


"Nhược Vi xin chào các vị trưởng bối." Nhược Vi ôm Đậu Đậu khẽ chào một cái, vì người trong nhà quá nhiều, gọi không hết, Nhược Vi dứt khoát chào một câu các vị trưởng bối, cũng không ai nói được gì.


"Ôi! Đừng đa lễ, mau đưa bé tới cho mợ lớn nhìn một chút nào, nghe lão thái thái nói ta đợi không được muốn nhìn xem hai cái đứa bé này thế nào rồi." Mợ lớn Trương thị vui vẻ nói.


Nhược Vi ôm Đậu Đậu đi tới trước mặt mợ lớn Trương thị, dịu dàng đưa Đậu Đậu cho mợ lớn Trương thị ôm, Xuân Phân ôm Cầu Cầu theo sát phía sau.


Mợ lớn Trương thị nhẹ nhàng nhận lấy Đậu Đậu từ trong tay Nhược Vi, dịu dàng sờ sờ Đậu Đậu còn đang ngủ, bế một chút rồi trả Đậu Đậu lại cho Nhược Vi.


Cầu Cầu thì đã rơi vào trong tay mợ hai Lý thị, mợ hai Lý thị vẻ mặt dịu dàng nhìn Cầu Cầu đang ngủ say, cảm khái khen một câu, thật sự là đứa nhỏ đáng yêu!


Yêu thích đến độ không muốn buông tay, hôn rồi lại hôn, mới để cho Hạ Chí ôm Cầu Cầu đưa cho lão thái thái, Đậu Đậu bị mẹ chồng Nhược Vi ôm, lão thái thái ôm tiểu tâm can Cầu Cầu, gương mặt yêu thích vô cùng.


Bên trong nhà còn có mấy vị phu nhân gia đình giàu có đang ngồi, thấy bộ dạng lão thái thái vui mừng, rối rít đáp lời nói: "Lão thái thái, vừa nhìn thì biết ngài chính là người có phúc, người ta trông mong cháu trai mấy năm trời còn chưa được, lão thái thái lần đầu tiên trông liền trông được đến hai đứa chúa cháu trai, có thể thấy được là người có phúc khí lớn đến thế nào rồi." Những phụ nhân khác cũng rối rít phụ họa nói.


Mặc dù lão thái thái biết những người này cũng không thật tâm nói những lời này, nhưng lão thái thái vẫn thật hứng thú, lão thái thái nghe xong cười tươi, có thể thấy được lời này đúng là nói đúng lòng của lão thái thái.


Một nhóm người thấy lão thái thái chỉ cần nghe chuyện có liên quan đến hai đứa bé liền vui mừng, suy nghĩ một hồi liền hiểu lão thái thái rất xem trọng đứa cháu dâu Nhược Vi này, cho dù không phải, ít nhất Nhược Vi đã sanh được hai cái đứa bé này nên cũng được xem trọng, trong lòng những phụ nhân này cũng bắt đầu tính toán.


Tiệc đầy tháng xong, Nhược Vi cũng nhận được một đống lớn ánh mắt ước ao ghen tị, chỉ là Nhược Vi không quan tâm đến, dù sao người ta ước ao ghen tị bất kế là người hay là vật của mình, Nhược Vi không biết mình có cái gì tốt để quan tâm, ăn no không có chuyện làm mới có thể đi quan tâm những thứ này.


Dĩ nhiên cũng nhận được rất nhiều lễ vật, lễ vật quý trọng nhất nhiều nhất chính là do mấy vị mợ Cố gia đưa, ở Nhược Thủy Sơn Trang một thời gian mới hồi kinh.


Trong khoảng thời gian này Nhược Vi và mấy vị mợ chung sống rất tốt, tình cảm không tồi, lúc chia tay Nhược Vi rất không đành, mẹ chồng Nhược Vi còn thú vị bảo Nhược Vi theo hồi kinh luôn làm Nhược Vi thẹn thùng không thôi.