Sau khi mấy vị đại nho đồng ý giúp Nhược Vi tìm văn thư về thì Nhược Vi cũng bắt đầu chuẩn bị chuyện chiêu sinh, còn chuyện của tòa thư viện, nói như thế nào thì cũng cần đến sự cho phép của quan phủ.
Thư viện dù sao cũng không phải là học đường, trách nhiệm cũng là lớn hơn một chút. Bất quá lấy thân phận cùng địa vị bây giờ của Nhược Vi thì chỉ cần đi huyện nha nói một tiếng là được. Là thiếu phu nhân của Hiên Viên gia, một trong tứ đại thế gia, huyện nha thế nào cũng phải nể mặt một tí, không phải sao.
Sau khi đến huyện nha xin phép xong, Nhược Vi bắt đầu chuẩn bị việc chiêu sinh. Đối với những hài tử trong thôn, Nhược Vi khẳng định là muốn chiếu cố. Bất quá những kẻ gia hỏa trộm cắp trước hết cần phải giải quyết, nếu là phẩm hạnh không tốt thì sẽ không cần, trong nhà có hay không có tiền cũng không quan trọng.
Nếu nhà nghèo nàn, Nhược Vi có thể để cho bọn họ dùng trứng gà hoặc những món ăn thôn quê để từ từ trả học phí, như vậy những đứa trẻ ở gia đình nghèo cũng có thể đi học.
Nếu như điều kiện của những gia đình này không tốt thì đệ tử ở thư viện có thể được nhận học bổng do Nhược Vi cấp, như vậy khẳng định sẽ không cần lo lắng chuyện tiền học phí. Có thể được Nhược Vi cấp học bổng, liền chứng minh đệ tử này không chỉ biết cố gắng học tập mà phẩm hạnh khẳng định cũng thật tốt. Nhược Vi cảm thấy cần phải bỏ ra cố gắng thì mới được thu hoạch, ít nhất ở trên địa bàn của nàng thì phải như thế.
Thư viện thành lập xong, đồ vật cần thiết cũng chuẩn bị xong. Bây giờ thư viện cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu đệ tử, cho nên chuyện này là việc cấp bách.
Nhược Vi để bố cáo tại cửa ra vào ở Vi các, trên đó viết "Hàng năm, Nhược Thủy thư viện sẽ nhận chiêu sinh từ mồng một tháng năm đến mồng một tháng sáu. Các tiên sinh ở Nhược Thủy thư viện gồm có Tần lão, Trương lão, Lý lão... đều là những đại nho trấn giữ thư viện, ngoài ra còn kèm theo điều kiện để được vào thư viện cùng địa chỉ báo danh."
Dĩ nhiên bố cáo này vừa dán lên ngày thứ nhất, liền đưa tới phản ứng cực lớn. Tuy mấy vị đại nho này không phải mọi người đều biết, nhưng bối cảnh của họ thì nhất định cũng biết một chút.
Trước kia, mọi người đã dùng tất cả các biện pháp cũng không thể bái một trong những người đó làm vi sư, bởi vì người ta không thu đệ tử. Mà hiện tại thì tốt rồi, người ta bị Nhược Thủy thư viện "tận diệt" rồi, toàn bộ đều tới Nhược Thủy thư viện làm phu tử. Chuyện này không khiến người ta khϊế͙p͙ sợ mới là lạ!
Vì vậy khi bố cáo dán ra, ngày thứ hai đã có người bắt đầu đến báo tên. Nhược Vi kêu người này điền vào giấy báo danh, lưu lại địa chỉ cùng tên của hắn, những cái khác chờ Nhược Thủy thư viện thông báo.
Kế đó, mỗi ngày đều có người lục tục đến báo danh, đều là đồng dạng kê khai, lưu lại tên họ cùng địa chỉ, chờ Nhược Thủy thư viện thông báo.
Ngày mùng 1 tháng 6, đến Nhược Thủy thư viện báo danh có hơn một ngàn người. Từ lúc nhận được giấy báo danh của ngày thứ nhất, Nhược Vi liền bắt đầu cho ám vệ đi điều tra tình huống cụ thể của những người này, kêu ám vệ đem những tin tức điều tra được viết lại, đóng thành sách, rồi đưa cho Nhược Vi xem xét.
Đây là năm thứ nhất mà Nhược Thủy thư viện chiêu sinh, Nhược Vi hy vọng bắt đầu từ bước khởi điểm thì đều có thể đem mỗi một bước làm tốt nhất, những đệ tử được chiêu sinh vào thư viện có thể không phải rất thông minh, nhưng phẩm hạnh phải tốt.
Đây là điểm quan trọng nhất. Nếu như điểm này mà không làm được, thư viện một ngày nào đó sẽ phải đóng cửa, như vậy thư viện sẽ không tồn tại lâu dài được. Nhược Vi sẽ không cho phép mình xây thư viện để rồi nhận kết quả như vậy, cho nên từ lúc bắt đầu liền muốn đem mỗi một bước đi vào ổn định, như vậy mới có thể làm cho thư viện đi càng ngày càng xa.
Nhược Vi đã vì thư viện lập kế hoạch rất lâu dài, đi một bước nhìn mười bước, quang cảnh mấy chục năm sau của thư viện Nhược Vi cũng đã nghĩ tới. Nửa tháng sau, tất cả tư liệu của những người tới thư viện báo danh đều được đặt ở trên bàn sách của Nhược Vi, ám vệ theo Nhược Vi phân phó đem tài liệu sửa sang rồi đóng lại thành sách. Trong tài liệu đều là những ghi chép tỉ mỉ của mỗi người từ thời điểm ra đời đến thời gian báo danh, tất cả những chuyện đã từng phát sinh qua, cùng với điều kiện gia đình, thái độ làm người, đánh giá của những người láng giềng…
Nhược Vi thấy những tài liệu này thì cười vui vẻ, rất nhanh thư viện có thể bắt đầu hoạt động. Như vậy thư viện sẽ trở nên náo nhiệt, Thụy ca khẳng định cũng sẽ rất vui vẻ, gần đây Thụy ca có chút sốt ruột.
Thư viện vừa có thể học văn vừa có thể học võ. Trong các hộ vệ, Nhược Vi chọn mấy người đi thư viện dạy võ, không có thân thể tốt thì tất cả lý tưởng, khát vọng đều là nói suông. Nhược Vi quyết định như vậy đều là có ích cho các đệ tử ở Nhược Thủy thư viện.
Nhược Vi tinh tế nhìn qua một lần các tài liệu mà ám vệ đã sửa sang lại, cũng xem qua những người mà nhất định sẽ không được chiêu vào thư viện, cuối cùng còn dư lại cũng chỉ có bốn, năm trăm người thôi.
Nhược Vi vì thư viện mà đặc biệt chuẩn bị danh sách đen, những kẻ bị ám vệ ghi vào danh sách đó, nếu không phải là hạng người thích trộm cắp, thì là đại thiếu gia tùy hứng điêu ngoa, ngang ngược càn rỡ…những người như vậy thư viện cũng không dám thu, Nhược Vi cũng không muốn thư viện vừa xây xong đã phải đóng cửa.
Trong bốn, năm trăm người còn dư lại, Nhược Vi xác định sẽ chiêu vào thư viện hai trăm người, bởi hai trăm người này phần lớn đều là học sinh nhà nghèo. Hơn nữa Nhược Vi thấy trong tài liệu, phẩm hạnh của những người này cùng học thức đều rất tốt, Nhược Vi cảm thấy thật đáng giá để bồi dưỡng, cho nên liền cung cấp cơ hội cho những người này.
Nhược Vi nhìn tài liệu, còn dư lại hai, ba trăm người, những người này đều thuộc dạng đọc sách, nhưng mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình, nên Nhược Vi muốn chia ban theo sở trường của những người này.
Bốn, năm trăm người này, tuổi có lớn có nhỏ, Nhược Vi không có theo tuổi để chia lớp, mà là theo kiến thức học được bao nhiêu cùng thiên phú để chia lớp, đem những đệ tử có thành tích tốt cùng thành tích bình thường đặt ở một khối, thành tích tốt sẽ trở nên kiêu ngạo, kém thành tích thì càng ngày càng trở nên tự ti.
Thiên phú tốt cùng loại có thiên phú xếp vào cùng một chỗ, đệ tử có thiên phú kém cũng sẽ bị đả kích mà tích cực học tập.
Nhược Vi đem danh sách nhóm của những đệ tử sẽ được chiêu vào Nhược Thủy thư viện giao cho mấy vị đại nho nhìn, thuận tiện đem nguyên nhân mà chính mình an bài cũng giải thích một lần.
Kết quả là tất cả mọi người đều rất hài lòng với an bài như thế. Hơn nữa mấy vị này về mặt văn học đối với tiểu nha đầu như Nhược Vi thì càng lúc càng bội phục.
Nhược Vi thỉnh thoảng sẽ toát ra một chút tư tưởng kỳ diệu làm họ càng ngày càng mong đợi. Sau khi xác định danh sách các đệ tử vào Nhược Thủy thư viện, Nhược Vi cho các cửa hàng Vi các đem những danh sách này dán ở cửa đại môn ở mỗi cửa hàng, phương thức như thế vừa dễ dàng lại cấp tốc.
Ban đầu lúc ghi tên cũng đã nói về sau khi xác định danh sách chiêu sinh xong sẽ đem danh sách dán ở các cửa của Vi các, muốn biết kết quả thì đến Vi các nhìn là được.
Dưới danh sách còn kèm thêm thời gian thư viện chính thức tựu trường cùng những vật phẩm cần mang đi thư viện, còn có học phí cũng được viết ở phía dưới danh sách.
Bản thân đệ tử cần đến Vi các nhận lấy thư thông báo trúng tuyển. Về hình thức, rất nhiều phương diện của Nhược Thủy thư viện cùng trường học hiện đại đều không sai biệt lắm. Nhược Vi căn cứ vào tình huống thực tế mà sửa đổi cho thích hợp.
Nội dung được viết trên giấy trúng tuyển của mỗi người đều không đồng dạng, bởi Nhược Vi căn cứ theo tài liệu mà ám vệ điều tra để viết, ở giấy trúng tuyển của mỗi người đều là tình huống căn bản thích hợp với người đó.
Ngày tựu trường chính thức của thư viện do mấy vị đại nho cùng nhau thương định, Nhược Vi cũng không có ý kiến, xác định là ngày mồng một tháng bảy. Về sau hàng năm tựu trường cũng định tại ngày này.
Thư viện được phân thành mấy khu vực, có Tàng Thư Lâu, có phòng ăn, có túc xá lâu, có giáo học lâu, có luyện võ trường, có phòng thí nghiệm các loại. Trong thư viện rất nhiều đồ cho dù là mấy vị đại nho cũng đều chưa từng thấy qua, đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu mà ban đầu mấy vị đại nho chịu lưu lại.
Lần này có thể được Nhược Vi chọn vào Nhược Thủy thư viện thì đời này cũng đáng giá rồi, thứ mà bọn họ học được ở chỗ này về sau cũng đủ cho bọn họ dùng cả đời.
Hiện tại trong lòng mấy vị đại nho cùng mọi người đối với Nhược Vi bội phục không thôi, cũng chỉ có Quái lão đầu mới dám thỉnh thoảng trêu chọc Nhược Vi. Nhược Vi không tức giận, Quái lão đầu còn nhất định chọc Nhược Vi tức giận thì mới chịu.
Hiện tại Liễu gia ở Liễu gia thôn đã tồn tại giống như Thần. Người trong thôn biết chuyện thư viện, về sau đối với Liễu gia cảm kích là không cần phải nói. Chuyện như vậy cũng đủ làm những người này cảm ơn cả đời.
Bởi vì chuyện thư viện, Liễu gia thôn gần đây người lui tới cũng gia tăng. Cuộc sống của các thôn dân cũng phong phú hơn một chút. Mỗi ngày nhìn người ta lui tới trong thôn, các thôn dân vui mừng đến miệng cũng toét ra rồi. Về sau, cuộc sống ở Liễu gia thôn càng ngày càng tốt.
Ở thời điểm hạ tuần tháng sáu, lần lượt có các đệ tử trúng tuyển vào Nhược Thủy thư viện đến ở khách sạn của trấn Vĩnh An, còn những người nhà xa, điều kiện gia đình cũng không được khá lắm, thì ở nhờ trong nhà của các thôn dân ở Liễu gia thôn.
Tất cả mọi người đều đang mong đợi đến ngày tựu trường của Nhược Thủy thư viện. Dĩ nhiên chính Nhược Vi cũng rất chờ mong. Trong thư viện, tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa xong rồi, chỉ chờ đến ngày mồng một tháng bảy.
Mồng một tháng bảy, ở Nhược Thủy Sơn Trang, mặc kệ là chủ tử hay là người làm, đầu giờ mão thì ai cũng rời giường. Hôm nay là ngày tốt, trên mặt mọi người đều là cảm giác hưng phấn, không lời nào có thể miêu tả được.
Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo cũng rời giường thật sớm. Trên mặt Nhược Vi không nén được nụ cười, khiến thân là phu quân như Hiên Viên Hạo cũng có chút ghen. Nhược Vi vì chuyện thư viện mà bỏ quên người nào đó một đoạn thời gian rất dài rồi.
Trong khoảng thời gian này, Nhược Vi vừa có thời gian liền suy nghĩ chuyện thư viện, đem người nào đó xem nhẹ triệt để, khiến người nào đó bất mãn, khó chịu, âm thầm ở trong lòng quyết định, về sau nhất định không thể để cho nương tử của mình trông nom nhiều chuyện như vậy.
Thật sớm dùng qua điểm tâm rồi mọi người liền ngồi lên xe ngựa đi tới thư viện. Đường đến thư viện cũng được Nhược Vi tìm người tu sửa lại, đường không dễ đi cũng là một chuyện phiền lòng, đem đường sá sửa lại xong thì nhìn cũng thật vui mừng.
Trong xe ngựa, Nhược Vi bị mỗ nam cưỡng chế ôm vào trong ngực giở trò. Nhược Vi thật bất đắc dĩ a! Lại không dám tùy tiện giãy giụa, cũng may là lộ trình đến thư viện không xa, lập tức có thể tới, bình thường thì đi bộ cũng có thể, chỉ là lão thái thái cùng lão thái gia sẽ chịu không nổi, nên mọi người mới ngồi xe ngựa đi thư viện.
Dọc theo đường đi cũng gặp phải rất nhiều đệ tử đến thư viện báo danh. Nhược Vi nhìn những các đệ tử lần lượt đi tới thư viện thì tâm tình liền đặc biệt tốt.
Nhược Vi ngồi xe ngựa trực tiếp vào trong thư viện. Người nào tạo nên thư viện chứ… Nếu là đặc quyền này cũng không có thì ai còn làm thư viện a!
Sau khi xuống xe ngựa, Nhược Vi mời mấy vị đại nho đi nghỉ ngơi trước, chuyện vặt thì để Nhược Vi lo, mấy vị thái sơn bắc đẩu này chỉ cần dạy tốt đệ tử là được.