Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 169-2

Sau đó Nhược Vi lại lần lượt kình trà cho mấy vị trưởng bối của chi thứ hai, cũng lấy được các hồng bao khá lớn, sau khi Nhược Vi kính trà hết cho những trưởng bối này, lại làm lễ ra mắt với những vị ngang hàng trong nhà một phen. Xem ra cũng không có bất kỳ sai sót gì.


Người ở hai phòng đã từng nhìn thấy qua khuôn mặt thật của Nhược Vi cũng không nhiều lắm, phòng lớn thì có phu thê Hiên Viên Kiệt gặp qua Nhược Vi trông như thế nào, chi thứ hai thì cũng chỉ có Hiên Viên Phong cùng Hiên Viên Vũ đã gặp qua Nhược Vi.


Trước khi Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo chưa tới Vinh Thọ Đường, mọi người vẫn còn đang suy đoán Nhược Vi rốt cuộc là trông như thế nào, phu thê Hiên Viên Kiệt từng thấy, dĩ nhiên là không tham dự loại đề tài này, nhưng cũng không thể ngăn được lòng hiếu kỳ của người khác, cũng chỉ mặt kệ bọn họ nhỏ giọng thảo luận chuyện Nhược Vi - cô gái từ nơi thôn quê này.


Trong một khắc Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo bước vào nhà, hướng nhìn của tất cả mọi người đều tập trung ra hướng cửa, chỉ thấy một đội kim đồng ngọc nữ đứng ở nơi đó, dù bọn họ đã nghị luận qua vô số lần cũng đã đoán qua vô số khả năng cũng không thể hình dung ra được cô gái ở nông thôn kia lại là cô gái lạnh nhạt đứng ở đó, lông mày cong cong tựa lá liễu, hai mắt mọng nước tròn xeo, môi hồng như cánh sen, đóa sen như đọng lại trên má, làn da trắng mịn có thể so tài với tuyết, ngón tay trắng mịn thon dài như ngó sen, một cô gái phong hoa tuyệt đại như vậy chính là tên nhà quê trong miệng mọi người đồn đoán sẽ làm cho người ta mất thể diện đó sao.


Lòng của mọi người trong nháy mắt bị khí độ của Nhược Vi làm chấn động, nghĩ thầm chỗ nào nhìn ra là tên nhà quê chứ, bọn họ mới giống mấy tên nhà quê đó!


Lại thấy Nhược Vi hành động nhẹ nhàng thanh thoát như gió thổi mây bay, tư thái ưu nhã, khí thế đoan trang, giống như một quý tộc trời sanh vậy, không chút nào làm bộ.


Sau khi Nhược Vi kính hết trà nhận biết tất cả mọi người, liền đưa lên các quà tặng mà mình đã chuẩn bị cho lễ ra mắt này, quà tặng cho lão thái thái cùng lão thái gia vẫn là y phục giày vớ do mình tự tay làm, phu thê Hiên Viên Kiệt cũng như thế, trưởng bối của chi thứ hai Nhược Vi cũng đưa đồ như vậy, quần áo lớn nhỏ đều là Hiên Viên Hạo hỏi thăm tốt rồi nói cho Nhược Vi.


Tiểu bối cùng thế hệ đều ở chi thứ hai, ở phòng lớn thế hệ của Hiên Viên Hạo chỉ có một mình Hiên Viên Hạo, tiểu bối thì đang chờ Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo sáng lập, nhỏ nhất hôm nay là con trai của Hiên Viên Phong ở chi thứ hai, mới hơn một tuổi một chút.


Lớn nhất đương nhiên là Hiên Viên Phong rồi, Nhược Vi theo tình báo của Hiên Viên Hạo nói với mình, theo sở thích của từng người mà chuẩn bị quà tặng, mấy bé mới mấy tuổi Nhược Vi liền tự mình động thủ làm mấy con búp bê vải khả ái đưa cho bọn họ, còn có mấy cái Trường Mệnh Khóa tinh sảo.


Mọi người nhận được quà tặng của Nhược Vi, thấy đều là những thứ mình thích, cũng rất cao hứng, lão thái thái cùng lão thái gia thấy chuyện diễn ra như vậy dĩ nhiên cũng là vẻ mặt tươi cười.


Sau khi tất cả mọi người đã gặp qua tân nương tử, lão thái thái liền truyền lệnh cho người làm, buổi sáng mọi người đều vẫn chưa dùng qua điểm tâm, hiện tại đều đã gặp qua tân nương tử rồi, bụng mọi người cũng đều đã đói.


Điểm tâm rất nhanh được đưa lên, Nhược Vi biết bình thường ở những gia đình gia thế, nàng dâu ở trước mặt mẹ chồng phải có quy củ, rất tự giác đứng ở sau lưng Cố Thanh Liên.


Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi đứng ở đó, không thể ngồi xuống ăn cơm cùng với mình, đột nhiên cảm thấy quy củ này thật làm người ta chán ghét, nhưng mà lúc trên đường tới, Nhược Vi đã dặn dò Hiên Viên Hạo không cho phép vì mình nói chuyện, nên làm như thế nào liền làm như thế đó, tất cả những người khác đều làm như vậy.


Lão thái thái thấy Nhược Vi rất tự nhiên mà đứng ở sau lưng Cố Thanh Liên, nụ cười ở đáy mắt càng sâu hơn, nghĩ thầm cô nương này đúng là rất được, không kém chút nào so với những danh môn khuê tú kia, lễ nghi quy củ đều rất tốt, có khi so với mấy đại gia khuê tú chỉ biết làm bộ kia còn ưu tú hơn.


Điểm tâm ở Hiên Viên phủ rất phong phú, trên bàn bày đầy các loại thức ăn, Nhược Vi đứng ở sau lưng Cố Thanh Liên nhìn đến hoa cả mắt, nghe mùi thơm từ thức ăn tản mát ra, Nhược Vi cảm giác mình có chút đói bụng, tối ngày hôm qua bị Hiên Viên Hạo ép khô rồi, buổi sáng hôm sau một chút đồ vật cũng không ăn, Nhược Vi nghĩ thầm lần sau nhất định phải ăn trước một ít thứ rồi mới tới thỉnh an.


Cố Thanh Liên thấy trong mắt Hiên Viên Hạo tràn đầy đau lòng đối với Nhược Vi, thầm nghĩ, tiểu tử ngốc này, điểm này cũng thật giống cha hắn, nhớ năm đó lúc mình mới vừa gả vào phu quân cũng đau lòng nhìn mình như thế.


"Được rồi, Nhược Vi đi qua ngồi cạnh Hạo nhi cùng nhau ăn cơm đi! Nhà chúng ta cũng không hà khắc như vậy, không nhất định bắt con dâu ở trước mặt mẹ chồng phải tuân thủ quy củ gì, lão thái thái cũng luyến tiến tiểu bối phải chịu khổ, về sau dụng tâm hầu hạ là được rồi." Cố Thanh Liên hài hước nhìn vẻ mặt đau lòng của nhi tử.


"Còn có về sau cũng không cần quy củ gì ở trước mặt ta cùng lão thái thái, cứ nhìn Hạo nhi đau lòng mà nhìn con đứng như vậy, cũng không dám để cho con đứng." Cố Thanh Liên mặt hài hước nhìn Nhược Vi.


Mặt của Nhược Vi nhất thời bạo hồng, hướng Hiên Viên Hạo trừng mắt liếc, ai biết lại bị mấy vị trưởng bối nhìn thấy, mấy vị trưởng bối cũng hài hước nhìn Nhược Vi, lão thái thái nói: "Vợ chồng son tình cảm thật tốt, vậy thì nhanh chóng mà sinh một đứa chắt mập mạp cho hai ông bà già này ẵm bồng đi là vừa." Mặt của Nhược Vi càng đỏ hơn..


Chột dạ đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống, Hiên Viên Hạo đã chuẩn bị cho Nhược Vi một chén tràn đầy thức ăn.
Nhược Vi nhẹ nhàng đá Hiên Viên Hạo một cước, phát tiết bất mãn của mình, đều do Hạo ca ca, làm cho mình lúng túng như thế, hôm nay mất mặt chết mất.


Nhược Vi trầm mặc ăn xong điểm tâm, trong lúc đó còn phải thỉnh thoảng đối mặt với mấy nụ cười kỳ quái của trưởng bối.


Sau khi ở Vinh Thọ Đường dùng qua điểm tâm, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo trở lại chỗ ở của mình là Thẩm Trúc viên để nghĩ ngơi, Thẩm Trúc viên có phòng bếp nhỏ riêng, mấy ngày nay Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo trước tiên vẫn cùng trưởng bối dùng cơm, về sau trừ ăn tết thì tự mình ở phòng bếp nhỏ trong Thẩm Trúc viên nấu cơm ăn, điểm này Nhược Vi vẫn là rất hài lòng.


Ở trong nhà này, ít nhất trước mắt Nhược Vi phát hiện lão thái thái cùng lão thái gia đều là rất dễ dàng chung sống, bố chồng mẹ chồng lại càng không cần phải nói rồi, đã sớm quen biết, bố chồng mẹ chồng đối với mình lại rất thích, Nhược Vi cảm thấy cho dù ở đây có thể không tự do như ở Liễu gia trang, nhưng Nhược Vi cảm thấy người nhà như vậy rất đáng giá cho mình thật lòng đối đãi, Nhược Vi nguyện ý ở Kinh Thành lâu một chút bồi mấy vị trưởng bối một ít thời gian rồi mới cùng Hiên Viên hạo trở về Liễu gia thôn.


Người lớn tuổi, luôn muốn có người tâm sự trò chuyện với mình, huống chi cả ba thế hệ gần nhất của phòng lớn cũng chỉ có một mình Hiên Viên Hạo, Nhược Vi cảm giác mình cùng Hiên Viên Hạo nên bồi các vị trưởng bối trong nhà nhiều một chút, về sau nếu như có thể, để mấy vị trưởng bối cũng đến Liễu gia thôn cư ngụ, có chuyện quan trọng gì thì lại trở lại Kinh Thành là tốt nhất.