Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 155

"Thỉnh an bá phụ bá mẫu, chúc bá phụ bá mẫu thân thể kiện khang, mọi sự đại cát." Nhược Vi mặc dù vẫn còn có chút khẩn trương, nhưng vẫn làm đủ các cấp bậc lễ nghi cần làm thật tốt.


"Tốt, tốt, cô nương đa lễ, mau ngồi đi, Hạo nhi, mau mời cô nương người ta ngồi xuống." Cố Thanh Liên thấy mặc dù Nhược Vi ở nông thôn lớn lên, nhưng lại hoàn toàn không giống như người ở quê, khí thế khắp người so ra còn vượt hơn cả Hoàng thất công chúa, nhìn dáng dấp có thể thấy ánh mắt Hạo nhi quả nhiên không kém.


Cô gái này gặp chuyện vẫn trầm ổn bình tĩnh, tính tình lại không kiêu ngạo không nóng nảy, đây chính là Hạo nhi lượm được bảo vật a! Cố Thanh Liên nghĩ tới đây thì rất vui mừng, chỉ thiếu điều vui mừng cười lên tiếng.


Hiên Viên Hạo bất đắc dĩ hướng mẫu thân của mình nhìn một cái, không biết lúc này lại đang nghĩ ra cái chuyện quái lạ gì đây nữa.


Kể từ sau khi Nhược Vi bước vào phòng Hiên Viên Kiệt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Nhược Vi, thấy lễ nghi của Nhược Vi cũng không hề kém với những danh môn khuê tú kia, khí thế bình tĩnh, thì có thể biết cô gái này chắc chắn không đơn giản.


Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi tìm chỗ ngồi xuống, cặp mắt Cố Thanh Liên không ngừng lưu chuyển giữa hai người mà quan sát, càng xem càng cảm thấy hai người rất xứng đôi, hận không thể ngay lập tức nói Hiên Viên Hạo đem nàng dâu lấy về nhà.


Lục Phù rất nhanh đã đưa nước trà lên, nước trà được bưng lên trước mắt Nhược Vi, nàng nhẹ vén nắp ly, nhất thời hương trà xông vào mũi, hít khẽ một hơi, nhất thời cảm thấy thần kinh run lên, ngó bộ trà này là trà ngon khó gặp a!


Nhược Vi dụng tâm thưởng thức vật trong chén, trà ngon nếu gặp người không biết thưởng thức thì chỉ có thể làm lãng phí thứ đồ tốt này, Nhược Vi không hy vọng mình lại là người lãng phí đó.


Mấy người lẳng lặng thưởng thức trà, Cố Thanh Liên cùng Hiên Viên Kiệt vẫn như cũ lặng lẽ nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Nhược Vi, càng xem càng đối với sự lựa chọn vị nàng dâu này của nhi tử càng cảm thấy hài lòng.


Nhược Vi giở tay nhấc chân luôn tràn đầy ưu nhã cùng phiêu dật, làm cho người khác chỉ cần nhìn những động tác giơ tay nhấc chận này đã cảm thấy đó là những hình ảnh rất đẹp rồi.


Hiên Viên Hạo cũng âm thầm chú ý vẻ mặt cha mẹ mình, thấy hai người đều là vẻ mặt rất hài lòng, trong lòng vui mừng vô cùng, chỉ cần cha mẹ thích Nhược Vi, chuyện mình ôm được mỹ nhân về nhà chắc chắn có hy vọng rồi.


Sau khi phẩm hết trà, Cố Thanh Liên lại tìm cơ hội hỏi Nhược Vi rất nhiều vấn đề, trong lúc đó cũng cùng Nhược Vi nói chuyện với nhau, đối với nàng dâu này bà càng nhìn càng hài lòng, thậm chí đến cuối cùng đem phụ tử Hiên Viên Hạo ném qua một bên, lôi kéo Nhược Vi một bên nói chuyện riêng, hai cha con Hiên Viên Hạo hướng người nữ nhân mà mình yêu thương đang cùng nói chuyện mà nóng bỏng cưng chìu nhìn một cái, rồi lại tìm một chỗ khác nói chuyện.


Cố Thanh Liên mặc dù bề ngoài thoạt nhìn là một thục nữ, nhưng bản chất bên trong vẫn là một người thích náo nhiệt vui vẻ, sau khi xác định được nàng dâu này là người mình rất hài lòng liền lôi kéo Nhược Vi hỏi lung tung này kia, khiến Nhược Vi đối với vị trưởng bối trước mắt đang quấn mình hỏi một đống vấn đề này có cảm giác giống một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi.


Nhưng mà dù nói chuyện lâu cũng với trả lời nhiều vấn đề như vậy lại hoàn toàn không khiến Nhược Vi có một tia áp lực nào, dần dần chậm rãi thả lòng bản thân, thoải mái tập trung vào đề tài nói chuyện của hai người, Nhược Vi chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng có thể bát quái như vậy, cùng mẫu thân của Hạo ca ca hàn huyên một đống đề tài không hề có chút bổ ích nào, nhưng hai người lại hoàn toàn không có cảm giác chán ghét, vẫn hàn huyên tới tận giờ cơm tối, một lớn một nhỏ mới bị bắt dừng lại đề tài đang được thảo luận.


Hiên Viên Hạo cũng không nghĩ đến mới một thời gian ngắn như thế Nhược Vi đã cùng mẫu thân của mình hòa hợp đến như vậy, nhưng tính tình của Nhược Vi có thể bị biến thành giống như mẫu thân hay không, Hiên Viên Hạo có chút khổ não.


Chỉ là nhìn bộ dáng Nhược Vi vui mừng hiếm thấy như thế, Hiên Viên Hạo cảm nhận được mặc kệ bình thường lòng mình cứng rắn đến mức nào đi chẳng nữa nhưng khi đụng phải Nhược Vi cũng sẽ mềm hóa nhu hòa đi xuống, không hề có lực chống đỡ, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện, không có một chút miễn cưỡng nào.


Buổi tối hôm đó rất khuya Nhược Vi mới trở về Liễu gia trang, quà tặng được mang đến cho cha mẹ Hiên Viên Hạo hai người cũng tỏ ra rất ưa thích, Nhược Vi cũng tin tưởng đây không phải là lời qua loa để đối phó với mình.


Mặc dù nghỉ ngơi hơi trễ, nhưng tinh thần lại rất tốt, Nhược Vi lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của tính mẫu tử, người đó có thể sẽ trở thành mẹ chồng của mình, Nhược Vi nghĩ nếu như người đó là mẫu thân của Hạo ca ca cũng không cảm thấy bài xích, hôm nay chung đụng cùng mẫu thân của Hạo ca ca, Nhược Vi biết mẫu thân của Hạo ca ca không phải là một người thích tùy tiện gây khó dễ cho người khác.


Phụ thân của Hạo ca ca thì trái lại mặc dù không có nói câu nào với Nhược Vi, nhưng Nhược Vi có thể cảm nhận được cảm giác của ông ấy đối với mình cũng rất tốt, thấy ánh mắt của ông ấy nhìn thê tử luôn là có chút bất đắc dĩ lại mang theo sự cưng chiều, Nhược Vi suy nghĩ, một người biết cưng chiều thê tử chắc chắn sẽ không quá khó khăn để chung sống.


Nghĩ tới những điểm này Nhược Vi lộ ra nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt, trời cao mặc dù để cho mình kiếp trước cơ khổ một đời, nhưng đời này lại cho mình nhận được rất nhiều, đây có lẽ là ông trời bồi thường cho mình đi! Nếu như đúng là như vậy, Nhược Vi không hi vọng một ngày nào đó ông trời sẽ lấy lại những thứ này, mình nhất định sẽ thật quý trọng, không cô phụ sự ưu ái của ông trời đối với mình.


Hôm sau, Nhược Vi không dậy trễ giống như ngày hôm qua, mà lại rất đúng giờ bò dậy rời giường đi võ trường rèn luyện, làm việc không thể bỏ dở nửa chừng, nếu không vĩnh viễn không đạt tới mục tiêu của mình.


Sau khi tập võ xong Nhược Vi đi vào trong phòng tắm do mình thiết kế tắm rửa đổi y phục, mới hướng phòng ăn đi đến, cả ngày hôm qua đều đang bận rộn chuyện của mình, một ngày không gặp hai người đệ đệ rồi, cho dù có bận rộn đi nữa cũng không thể không quan tâm hai người đệ đệ được.


Lúc Nhược Vi đến Thụy ca cùng Đào Đào đã chờ ở đó, thấy Nhược Vi tới, vội vàng đứng dậy tiến lên, Đào Đào uất ức ôm cánh tay Nhược Vi, "Tỷ tỷ, ngày hôm qua tỷ không chơi cùng Đào Đào và ca ca." Đào Đào dùng ánh mắt tố cáo nhìn Nhược Vi, khiến Nhược Vi trong chốc lát không chỗ nào trốn tránh được.


"Tỷ tỷ, đừng để ý tới lời đệ đệ nói, Thụy ca biết tỷ tỷ có việc bận rộn, Thụy ca cùng Đào Đào sẽ nghe lời, không để tỷ tỷ lo lắng." Thụy ca thấy dáng vẻ áy náy của Nhược Vi vội vàng tiến lên an ủi.


Nhược Vi nghe Thụy ca an ủi ngược lại lại áy náy hơn, mặc dù chuyện ngày hôm qua đối với mình mà nói quả thật rất quan trọng, nhưng địa vị của Thụy ca cùng Đào Đào trong lòng mình vĩnh viễn sẽ không có ai có thể thay thế được, ngày nào mà mình còn sống thì ngày đó mình vẫn sẽ che chở cho bọn họ.


"Đào Đào cùng Thụy ca đều là những đứa bé ngoan, tỷ tỷ yêu các đệ nhất, về sau tỷ tỷ nhất định sẽ chơi với các đệ nhiều hơn nữa, các đệ đệ tốt của tỷ tỷ nhất định phải tha thứ cho lỗi lầm lần này của tỷ tỷ nha!" Nhược Vi tội nghiệp nhìn Thụy ca cùng Đào Đào, không biết bắt đầu từ lúc nào Nhược Vi cũng bắt đầu học được cách giả bộ đáng thương rồi.


"Dạ, Đào Đào tha thứ cho tỷ tỷ." Đào Đào không đành lòng nhìn tỷ tỷ mà mình thích nhất không vui, rất nhanh đã quên sự uất ức ngày hôm qua do không có tỷ tỷ chơi cùng, lại quay trở lại an ủi Nhược Vi, khiến Nhược Vi cảm động vô cùng, đây chính là người thân của mình, cho dù những người thân này so với mình nhỏ hơn rất nhiều, nhưng chỉ cần mình bị uất ức, sẽ đau lòng mà an ủi mình, những người này chính là tài sản trân quý nhất của mình, hơn nữa còn là những tài sản mà mình vĩnh viễn sẽ không để mất đi.


"Ăn điểm tâm, ăn điểm tâm nào, sau đó tỷ tỷ sẽ mang Thụy ca cùng Đào Đào đi đến nhà Hiên Viên đại ca chơi nha." Nhược Vi lôi kéo tay hai người đệ đệ đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.
"Thật sao, tỷ tỷ, Đào Đào thật là nhớ Hiên Viên đại ca." Đào Đào khả ái cau mũi một cái.


"Thụy ca cũng muốn gặp Hiên Viên đại ca nữa." Thụy ca biểu đạt tương đối hàm súc một chút, nhưng suy nghĩ cũng đều là giống nhau.
"Ừ, tỷ tỷ biết, Hiên Viên đại ca cũng nhớ Đào Đào cùng Thụy ca."


Mấy tỷ đệ ấm áp dùng qua điểm tâm, Nhược Vi giúp Thụy ca cùng Đào Đào thay y phục đi gặp khách, sai Xuân Phân đi đến chổ Nhạc tiên sinh chuyển lời, Thụy ca hôm nay không lên lớp.


Đem theo vài món ăn vặt đặc hữu trong nhà, từ Liễu gia trang dẫn theo hai người đệ đệ đi đến Hiên Viên phủ, vừa vào trong phủ gã sai vặt liền dẫn mấy tỷ đệ Nhược Vi hướng phòng khách đi tới.


Gã sai vặt nói cho Nhược Vi biết Hạo ca ca cùng bá phụ bá mẫu vẫn còn đang dùng điểm tâm, Nhược Vi liền cùng hai người đệ đệ ở trong phòng khách chờ, sau đó liền có tiểu nha đầu đưa lên nước trà cùng điểm tâm.


Ở phòng khách ngồi không bao lâu, Nhược Vi liền nghe thấy có tiếng bước chân hướng phòng khách mà đến, Nhược Vi nghĩ chắc là Hạo ca ca cùng bá phụ bá mẫu đang tới, vội vàng đứng dậy chuẩn bị nghênh đón.


Đào Đào cùng Thụy ca thấy tỷ tỷ đứng dậy thì cũng đứng dậy theo, trước khi đến, Nhược Vi đã căn dặn qua cho Thụy ca và Đào Đào một số chuyện, ở trước mặt hai vị trưởng bối phải lễ phép chút, Thụy ca cùng Đào Đào mấy năm này nhờ sự dạy dỗ của Quái lão đầu và Nhược Vi, nên các cấp bậc lễ nghi đều biết được, chỉ là bình thường ở Liễu gia trang Nhược Vi không hy vọng tuổi thơ của Thụy ca cùng Đào Đào trôi qua quá gò bó, cho nên thời điểm không có khách Nhược Vi cũng không yêu cầu Thụy ca cùng Đào Đào thỉnh an chào hỏi cái gì, những thứ quy cũ cổ đại kia sẽ trói buộc cuộc sống của Thụy ca cùng Đào Đào.


Nhưng những thời điểm khi có khách Thụy ca cùng Đào Đào không cần Nhược Vi giao phó cũng làm vô cùng tốt, khách tới thăm không khỏi khen Thụy ca cùng Đào Đào tri lễ hiểu lễ, Nhược Vi cảm thấy như vậy là đủ rồi, không cần thiết đem hai đệ đệ hoạt bát đáng yêu chế tạo thành những lão hũ cũ kỹ.


Quả nhiên, người tới chính là một nhà ba người Hiên Viên Hạo, Cố Thanh Liên cùng Hiên Viên Kiệt hôm nay không có ăn mặc hoa lệ giống ngày hôm qua, y phục trên người đều là những y phục tương đối thoải mái mặc ở nhà.


Nhược Vi thấy người vào phòng, vội vàng tiến lên hành lễ chào hỏi, Thụy ca cùng Đào Đào cũng theo căn dặn của Nhược Vi mà hành lễ chào hỏi với Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên.


Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên phát hiện trong phòng còn có thêm hai bé trai, thoáng qua một chút mù mờ sau đó liền làm như cái gì cũng không có xảy ra.


"Ai da, hai đứa bé thật là đáng yêu, Nhược Vi, đây là hai người đệ đệ của ngươi đi, thật đúng là làm cho người ta thích." Cố Thanh Liên vui mừng nhìn Thụy ca cùng Đào Đào.


Hiên Viên Kiệt mặc dù không lên tiếng, nhưng Nhược Vi nhìn ra được bá phụ trên mặt mới vừa chợt lóe lên chút sắc mặt không vui.


"Bá phụ bá mẫu, tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt không ạ, Nhược Vi tới sớm như vậy có quấy rầy đến bá phụ bá mẫu hay không?" Nhược Vi nói lời xin lỗi, mình quả thật tới cửa có chút sớm rồi.


"Không có, làm gì có chứ, bá mẫu còn ước gì ngươi tới cửa sớm một chút! Nhược Vi thật là giỏi, đem hai tiểu tử này dạy dỗ tốt như vậy." Cố Thanh Liên rất vui mừng hướng Nhược Vi nói, trong mắt có một chút thương yêu đối với Nhược Vi như ẩn như hiện.


"Dạ không có gì ạ, dạy tốt hai người đệ đệ là chuyện Nhược Vi phải làm, bá phụ bá mẫu, Nhược Vi mang đến một chút đồ ăn vặt tự làm trong nhà, nếu như bá phụ bá mẫu không chê xin mời nếm thử một chút ạ!" Nhược Vi nói xong từ chiếc hộp đựng thức ăn trong tay Xuân Phân lấy ra mấy cái đĩa điểm tâm rất đặc biệt đưa lên cho Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên.


"Làm sao ghét bỏ được chứ, điểm tâm ngày hôm qua Nhược Vi mang tới ăn rất ngon, bá mẫu thật nhớ mãi không quên, hiện tại Nhược Vi lại đưa tới, bá mẫu vui mừng còn không kịp nữa là!" Cố Thanh Liên nói xong thì cùng với Hiên Viên Kiệt hai người mỗi người bốc lên một khối điểm tâm nhét vào trong miệng.


"Ừ, ăn ngon, ăn rất ngon, Nhược Vi điểm tâm này là làm như thế nào, sao lại ăn ngon như vậy?"


Cố Thanh Liên vừa nói vừa từ trong mâm cầm lên một khối điểm tâm hướng miệng mình nhét vào, Hiên Viên Kiệt cũng không cam chịu yếu thế, hai vợ chồng ngươi một khối ta một khối, một đĩa điểm tâm nhỏ rất nhanh đã không còn, Cố Thanh Liên cùng Hiên Viên Kiệt còn có chút cảm giác vẫn chưa được thỏa mãn.