Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 152

Thời điểm Nhược Vi đang lo lắng các loại vấn đề thì cách Liễu gia trang không xa, trong phủ Hiên Viên giờ phút này cũng rất náo nhiệt, bởi vì chủ nhân đã trở lại, hơn nữa cả trưởng bối của chủ tử cũng tới. Giờ phút này, người làm trong phủ đang khuân đồ từ trên xe ngựa xuống.


Hai tháng không có chủ tử trong phủ, giờ người làm đi qua đi lại liên tục làm cho trong phủ thêm tia nhân khí.


Chỉ thấy trong phòng lúc này có ba người đang ngồi, trừ chủ nhân tòa nhà là Hiên Viên Hạo, còn có một nam một nữ. Hai người kia chính là phụ thân Hiên Viên Kiệt cùng mẫu thân Cố Thanh Liên của Hiên Viên Hạo.


Hai người Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên ngồi ở chủ vị, Hiên Viên Hạo tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, người làm dâng trà nước xong liền lui xuống. Không khí trong phòng lúc này cũng quá kỳ quái rồi, người làm không chịu nổi.


Hiên Viên Hạo trong đầu buồn bực uống nước trà, không hề có một chút nào chú ý tới ý tứ của hai người ngồi ở chủ vị kia, khiến Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên vô cùng bất đắc dĩ.


Qua hồi lâu, ly trà đã cạn, mà Hiên Viên Hạo cũng không hề có một chút chủ động tự giác mở miệng, làm hai người đợi đến nỗi không còn tính nhẫn nại nữa.


"Hạo nhi, điều này cũng không thể trách ta cùng mẹ ngươi. Nếu không phải chính ngươi đã nhiều năm như vậy còn không có giải quyết, không đem nàng dâu cưới trở về, ta và mẹ ngươi cũng sẽ không len lén đi theo." Không có cách nào, nhi tử không nói lời nào, chỉ còn cách để lão tử mở miệng trước, dù có mất mặt cũng là trong nhà thôi.


"Hừ, chớ nói dễ nghe như vậy, không phải là muốn chạy ra ngoài chơi sao? Lý do ngược lại rất đường hoàng." Giọng nói Hiên Viên Hạo không tốt chút nào.


Hiên Viên Kiệt đã sớm biết nếu nhi tử biết mình cùng thê tử len lén cùng đi theo tới Liễu gia thôn nhất định sẽ tức giận, không ngờ một đường tức giận đến bây giờ vẫn không chịu tha thứ. Ai! Chính mình làm cha thật sự là quá oan uổng rồi.


"Hạo nhi, mẹ cùng cha ngươi cũng không phải là cố ý, đừng nóng giận mà." Đôi mắt đẹp của Cố Thanh Liên làm bộ đáng thương nhìn con trai của mình, không nghĩ tới lần này nhi tử lại tức giận như vậy, quả nhiên có nàng dâu liền quên mẹ, mà hiện tại nàng dâu còn chưa có cưới được đó nha!


"Không được, trừ phi… " Hiên Viên Hạo cố ý không nói hết lời.


"Trừ phi cái gì, Hạo nhi ngươi nói, chỉ cần cha mẹ có thể làm được nhất định đồng ý." Hai vợ chồng thấy giọng điệu nhi tử rốt cuộc buông xuống liền vội vàng nói, nhưng hai vợ chồng họ lại không biết bản thân đã sớm bị con trai bảo bối của mình tính toán, đang đào hầm chờ bọn họ nhảy!


"Ừ, nhất định hai người có thể làm được, đến lúc đó cũng không thể nói không giữ lời." Hiên Viên Hạo cố ý nghiêm mặt nói, thật ra thì trong lòng đã sớm vui vẻ, hiện tại đúng là cha mẹ chính mình đưa tới cửa, đến lúc đó biết cũng không nên trách hắn.


"Ừ, cha mẹ có bao giờ nuốt lời đâu." Hai vợ chồng khẳng định gật đầu nói. Hoàn hảo là nhi tử hiện tại rốt cuộc có dấu hiệu buông lỏng, bằng không nhiệm vụ mà lão tổ tông giao cũng không thể hoàn thành.


"Vậy thì tốt, đến lúc đó con sẽ nói cho cha mẹ là chuyện gì, hôm nay trước hết nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác ngày mai lại nói." Hiên Viên Hạo thản nhiên nói, trong lòng suy nghĩ đem cha mẹ dàn xếp thật tốt, còn chính mình phải đi Liễu gia trang một chuyến, chính mình đã rất lâu không có nhìn thấy Nhược Vi rồi.


"Uh, vậy thì nghe Hạo nhi, hôm nay nghỉ ngơi trước." Hai vợ chồng cũng rất ít đi xa nhà, lần này không phải là vì chuyện của Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi, hai vợ chồng cũng sẽ không chạy xa ra ngoài như vậy.


Bây giờ đúng là cần nghỉ ngơi thật tốt, dọc đường đi ngồi xe ngựa tới đây, mặc dù không phải rất lắc lư, nhưng vẫn là hơi mệt. Hai vợ chồng đi đến viện nghỉ ngơi, còn Hiên Viên Hạo cũng nhân cơ hội chạy đi tìm Nhược Vi rồi.


Liễu gia trang, Nhược Vi vẫn ngồi ở thư phòng suy nghĩ vẩn vơ. Hiên Viên Hạo đã sớm hỏi rõ ràng Nhược Vi bây giờ đang ở đâu, lại quen cửa quen nẻo nên liền tìm tới nơi.


Nhược Vi ngồi ở đó nghĩ tới chuyện người nhà của Hiên Viên Hạo, hoàn toàn không biết người mình lo lắng thật lâu đã đến bên cạnh mình rồi.


Hiên Viên Hạo lặng lẽ vào thư phòng, thấy thường ngày lòng cảnh giác của Nhược Vi rất cao nhưng nay lại hoàn toàn không có phản ứng, có chút bất đắc dĩ, nha đầu này tại sao có thể không chú ý như vậy, ngộ nhỡ mình là người xấu thì sao…


Tham lam mà ngắm nhìn dung nhan trước mắt, ở kinh thành hai tháng, mặc kệ làm chuyện gì, đầu óc luôn là không thể khống chế mà nghĩ đến Nhược Vi, luôn nghĩ vào giờ phút này đối phương đang làm gì, có giống như mình đang nhớ tới đối phương.


Hai tháng không thấy, Nhược Vi giống như xinh đẹp hơn một chút, chỉ là giờ phút này lông mày nhíu lại, không biết là đã gặp chuyện phiền lòng gì, khiến Hiên Viên Hạo hận không thay Nhược Vi nhận hết những điều không vui đó, thay Nhược Vi nhận hết phiền não, Nhược Vi chỉ cần thật vui vẻ là tốt rồi.


"Ai! Làm thế nào?" Nhược Vi thở dài, một người tự thuyết tự thoại, khiến Hiên Viên Hạo đứng ở một bên nhìn mà đau lòng muốn chết, Nhược Vi của hắn không nên có lúc không vui như thế này.


"Nhược Vi, ta rất nhớ nàng." Cuối cùng nhịn không nổi nữa, Hiên Viên Hạo kéo một cái ôm Nhược Vi thật chặt, giữa thân thể của hai người không có một khe hở.
"Hạo ca ca, Hạo ca ca, thật sự là chàng sao?" Nhược Vi đột nhiên bị người ôm lấy, sợ hết hồn, nhưng ngửi được mùi quen thuộc, kích động mà hỏi.


"Là ta, là ta, Nhược Vi, ta đã trở về." Hiên Viên Hạo ôm thật chặt Nhược Vi nói, hận không thể đem Nhược Vi khảm vào bên trong thân thể mình, như vậy sẽ không cần tách ra.
"Hạo ca ca, Hạo ca ca, Nhược Vi rất nhớ chàng, Nhược Vi thật sự rất nhớ chàng." Nước mắt Nhược Vi không cầm được mà chảy xuống.


"Ta cũng vậy, Nhược Vi, rất nhớ, rất nhớ nàng." Hiên Viên Hạo dùng trán của mình chạm vào trán của Nhược Vi, dịu dàng nói.
"Hạo ca ca, ta yêu chàng." Nhược Vi nghĩ tới cảm giác đau lòng khi mình cho rằng sẽ không còn được gặp lại đối phương, nên liền dũng cảm tỏ tình.


"Nhược Vi, lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa." Hiên Viên Hạo kích động nhìn Nhược Vi. Rốt cuộc chờ được, mình rốt cuộc đợi được đến khi Nhược Vi nói yêu mình.
"Hạo ca ca, ta yêu chàng, ta yêu chàng." Hai mắt thâm tình của Nhước Vi nhìn Hiên Viên Hạo nói.


"Nhược Vi, Nhược Vi, ta yêu nàng, ta cũng yêu nàng." Hiên Viên Hạo dịu dàng thì thầm.


Bốn mắt nhìn nhau, cũng đầy tràn thâm tình, hơi thở nóng rực dâng lên trên mặt đối phương. Dần dần, hai cái đầu càng đến gần, càng gần, không biết là người nào hôn người nào trước, chỉ biết là, vào giờ phút này, hai người đã sớm hôn đến không biết trời đất gì.


Môi lưỡi triền miên, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, lưỡi to đuổi theo cái lưỡi thơm tho, không cho đối phương một phần nào cơ hội lùi bước, bất tri bất giác, hai người đã không kiềm được mà lôi kéo áo trên người đối phương. Áo khoác của Nhược Vi đã bị ném trên đất, cái yếm xanh nhạt toát ra, để lộ da thịt trắng nõn mềm mại, khiến hô hấp của Hiên Viên Hạo càng thêm trở nên dồn dập.


"Nhược Vi, Nhược Vi." Hiên Viên Hạo không tự chủ kêu tên Nhược Vi, bàn tay khẽ xoa cảnh đẹp trước mắt, da thịt mềm nhẵn, khiến Hiên Viên Hạo yêu thích không buông tay. Bàn tay đưa vào trong cái yếm, khẽ xoa cái cao vút mê người kia, cách lớp vải vóc, Hiên Viên Hạo hôn lên quả hồng kia.


"Ưm. " Nhược Vi không khống chế được mà ngân ra tiếng, làm cho động tác trên tay Hiên Viên Hạo càng thêm nhanh chóng.


Bất tri bất giác cái yếm cản trở này cũng xuất hiện ở trên đất, ở nơi cao vút mê người này cũng loang lổ những điểm đỏ, trên xương quai xanh lại có những dấu vết đặc biệt mập mờ, dễ thấy.


Khi bàn tay Hiên Viên Hạo đặt lên u cốc thần bí, nơi từ xưa tới nay chưa từng có ai vuốt ve qua: "Hạo ca ca, đừng, không thể, bây giờ còn không thể." Nhược Vi có chút hốt hoảng đẩy Hiên Viên Hạo, sống hai đời, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy. Mặc dù Nhược Vi bình thường bình tĩnh nhưng hiện tại cũng có chút luống cuống.


Hiên Viên Hạo vào thời điểm mấu chốt cũng bình tĩnh lại. Nhược Vi là nữ tữ tốt như vậy, mình tại sao có thể ở lúc này mà muốn nàng, Nhược Vi là bảo bối của mình, là bảo bối đáng giá nhất.


"Nhược Vi, đừng sợ, Hạo ca ca sẽ không như thế, đừng sợ." Hiên Viên Hạo chịu đựng mãnh liệt, dịu dàng an ủi Nhược Vi.
"Dạ." Nhược Vi nhu thuận tựa vào ngực Hiên Viên Hạo, bình phục hơi thở hổn hển của mình, còn kém một chút xíu thì mình và Hạo ca ca có quan hệ vợ chồng rồi.


Không phải là nàng không muốn giao mình cho Hạo ca ca, vốn có tư tưởng hiện đại, nàng cũng không để ý chuyện này, nhưng Hạo ca ca lớn lên ở gia tộc lớn, họ nhất định sẽ để ý, vì tương lai của nàng cùng Hạo ca ca, nên nàng không thể đem thanh bạch hiện tại của mình giao ra, bằng không đến lúc đó sẽ nói không rõ.


Hồi lâu, hai người mới từ từ trong sự kích tình trở lại bình thường. Nhược Vi xấu hổ nhặt y phục của mình trên mặt đất mặc vào, đôi tay có chút run rẩy cột lại vạt áo.
Hai người sửa sang xong quần áo, mới lẳng lặng ôm nhau ở một chỗ, cảm thụ này phút chốc khó có được.


"Hạo ca ca, chuyện cũng xử lý tốt sao, có xảy ra chuyện gì hay không?" Nhược Vi lo lắng nhìn Hiên Viên Hạo.


Hiên Viên Hạo nhìn vẻ mặt Nhược Vi, dĩ nhiên hiểu Nhược Vi lo lắng cái gì "Không có việc gì, chuyện đã xử lý tốt, Nhược Vi không cần lo lắng." Hiên Viên Hạo ôm lấy người trong ngực, tâm tình kích động, hai tháng chia lìa để cho mình nếm hết nỗi khổ tương tư, nhưng rất nhanh sẽ tốt lên, rất nhanh sẽ có thể ngày ngày nhìn thấy người trong ngực rồi.


"Vậy thì tốt, Hạo ca ca lâu như vậy không có tin tức truyền đến, Nhược Vi còn tưởng rằng đã có chuyện gì xảy ra, Hạo ca ca về sau không thể như vậy, Nhược Vi sẽ lo lắng." Nhược Vi nhớ tới thời gian lo lắng kia, cho dù bây giờ đã biết suy đoán của mình lúc trước là giả, sắc mặt vẫn còn có chút kém.


"Ừ, sẽ không, về sau sẽ không bao giờ khiến Nhược Vi lo lắng nữa."
"Hạo ca ca, A Phúc đã tới tìm nói người nhà của Hạo ca ca tới, này, này…" Nhược Vi có chút uốn éo hỏi, lúc này bộ dáng đặc biệt đáng yêu.


"Ha ha, Nhược Vi lúc nào thì trở nên xấu hổ như vậy, này cũng không giống như Nhược Vi mà ta biết." Thấy bộ dáng Nhược Vi uốn éo đặc biệt đáng yêu, Hiên Viên Hạo không nhịn được bật cười.


"Hạo ca ca, chàng xác định bây giờ không muốn cùng ta hảo hảo nói chuyện." Dùng sức nhéo bên hông của người nào đó, Nhược Vi suy nghĩ một chút vì cái gì mà mình xấu hổ, vì vậy trừng mắt liếc nhìn nam nhân đang cười kia, khi nào thì mình cũng sẽ có lúc ngượng ngùng như vậy.


"Ta nói, ta nói, vậy ngươi phải cho ta phần thưởng gì chứ." Thấy Nhược Vi đã kịp phản ứng, Hiên Viên Hạo lại không dám trêu chọc Nhược Vi, không thể làm gì khác hơn là làm bộ dáng cầu xin khen thưởng.
"Hừ, còn dám đòi thưởng" Nhược Vi quay đầu đi không nhìn người nào đó.


"Được, được, tiểu nhân đã sai, mọi chuyện nhất nhất theo lời ngài nói." Hiên Viên Hạo vĩnh viễn cúi đầu trước người nào đó.


"Vậy cũng không sai biệt lắm…" Nghe những lời này, Nhược Vi kiêu ngạo xoay người lại, thoải mái tựa vào ngực của người kia, gương mặt lười biếng, khiến con sói xám lớn thiếu chút nữa lại muốn ăn luôn cô bé quàng khăn đỏ.