Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 136: Đề nghị

Hiện đã là trung tuần tháng tư rồi, tới thành Thanh Châu cũng sắp hai tháng rồi, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cũng xử lý tốt, hiện tại rốt cuộc có thể buông lỏng một chút rồi.


Tới thành Thanh Châu lâu như vậy, trừ lúc vừa tới có ra ngoài chơi một ngày, sau đó cũng không đi nữa, hiện tại cũng hơi rảnh rỗi một chút.


Thắng cảnh nổi danh ở thành Thanh Châu vẫn phải có, trong khoảng thời gian này Nhược Vi đã sai Xuân Phân thăm dò xong, hiện tại những tin tức tốt ở thành Thanh Châu cũng đặt ở trên bàn trang điểm trong gian phòng của Nhược Vi, đều là Xuân Phân các nàng đi ra ngoài thăm dò, Quái lão đầu dạy họ nhiều như vậy, cuối cùng có chút công dụng rồi.


Để các nàng làm những chuyện này, mấy người các nàng đều rất vui lòng, mỗi ngày đều thật vui mừng đi ra ngoài làm thám tử, có lúc khiến Nhược Vi - người chủ tử này rất bất đắc dĩ.


Nhìn đến phần tài liệu đã được chỉnh lý tốt, Nhược Vi rất hài lòng, ưu điểm cùng khuyết điểm của mỗi thắng cảnh đều được các nàng nhất nhất liệt kê ra, rất tỉ mỉ, Nhược Vi cảm thấy nên thưởng cho các nàng rồi, Xuân Phân mấy người đi theo mình cũng thật nhiều năm rồi, vẫn luôn trung thành và tận tâm.


Ở trước mặt người ngoài, bốn người này đều có dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ có ở trước mặt Nhược Vi mới có thể để mặc cho tâm tình chân thật của mình lộ ra.
"Các ngươi nói một chút, đầu tiên đi đến chỗ nào chơi thì tốt nhất.” Nhược Vi nhìn bốn người đang dọn dẹp trong phòng hỏi."


"Tiểu thư, chúng ta làm sao biết a, tiểu thư nói đi đến chỗ nào đầu tiên thì đi đến đó chứ sao." Đông Chí nhỏ tuổi nhất tính tình cũng ngay thẳng nhất nói.
"Đông chí, sao lại nói chuyện với tiểu thư như vậy." Xuân Phân trợn mắt nhìn Đông Chí một cái.


"Ta nào có nói sai đâu, tiểu thư, Xuân Phân tỷ tỷ khi dễ người ta." Đông Chí uất ức nhìn Nhược Vi xin giúp đỡ.


"Được rồi, để cho các ngươi nghĩ kế ngược lại chỉ gây trở ngại cho ta chứ không giúp được gì, cả đám đều không làm ta bớt lo." Nhược Vi cưng chìu nhìn mấy người một cái, rõ ràng không phải thật tâm dạy dỗ người, mà là mến yêu.


Bốn chị em cảm động nhìn Nhược Vi, khiến Nhược Vi có chút không chịu nổi.


"Tốt lắm, đi mời mấy vị chủ tử, còn có Nhạc tiên sinh, Xuân Phân đi hỏi một chút, nếu Nhạc tiên sinh nguyện ý cùng chúng ta đi ra ngoài du ngoạn, thì mời Nhạc tiên sinh đến phòng khách, đúng rồi, nói không chừng Quái lão đầu cũng đang ở chỗ Nhạc tiên sinh, mặt khác cũng đi xem Hạo ca ca ở đâu, được rồi, mau đi đi."


"Dạ, tiểu thư."
Trong phòng khách, mọi người tề tụ một chỗ: "Nhược Vi nha đầu, chỉ là đi ra ngoài du ngoạn mà thôi, sao lại phải kêu mọi người tới đây thương lượng?"


"Đây không phải là để cho mọi người nói ý kiến ư, nếu đến lúc đó ai không hài lòng cũng không nói ta được." Nhược Vi nhàn nhạt đáp lại.
"Tỷ tỷ, lúc nào thì chúng ta đi chơi a?" Đào Đào mong đợi nhìn Nhược Vi.
"Chuẩn bị xong thì đi." Nhược Vi cười cười trả lời Đào Đào.


"Mọi người có ý kiến gì thì nói ra đi, ở đây ta có tài liệu mấy chỗ có thể đi du ngoạn, mọi người xem xem, nếu không thích thì nói."


Xuân Phân đem tài liệu đưa cho mọi người lật xem, tài liệu đang được mọi người truyền tay nhau, Hiên Viên Hạo vừa cầm được tài liệu, liền hiểu ý tứ của Nhược Vi, ngẩng đầu lên nhìn Nhược Vi cùng cười một tiếng.


Nhược Vi thấy Hiên Viên Hạo hiểu ý của mình, trong lòng buông lỏng, cõi đời này có thể có một người hiểu rõ mình như vậy thật may mắn.


Xuyên qua đến cái thế giới này, nếu như không có Hạo ca ca, Nhược Vi biết mình nhất định sẽ không nhẹ nhõm như bây giờ, cho dù Nhược Vi tin tưởng mình có năng lực làm được việc mình muốn làm, nhưng Hạo ca ca tồn tại giống như cho Nhược Vi ăn một viên Định Tâm Hoàn, biết sau lưng mình luôn có người vì mình mà che gió che mưa.