Từ khi biết hai ngày sau là sinh nhật Quái lão đầu, công việc của Nhược Vi lu bù hẳn lên, nếu Quái lão đầu không nói ra thì mình cũng không chú ý tới chuyện này, trong lòng Nhược Vi vô cùng áy náy, vì vậy rất muốn sinh nhật đầu tiên của Quái lão đầu ở nhà mình để lại ấn tượng tốt đẹp nhất, hai ngày nay chuẩn bị lo trong lo ngoài.
Đồng thời Nhược Vi cũng tự phê bình mình một chút, chuyện gì cũng không quan trọng bằng người nhà, về sau phải chú ý đến phương diện này nhiều hơn, đồng thời ghi nhớ thật kỹ sinh nhật của hai bánh bao nhỏ, chuyện quan trọng như vậy không thể quên.
Suy nghĩ ra mấy phương án, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng Nhược Vi quyết định mọi người sẽ ở bên Quái lão đầu cả ngày, đưa quà sinh nhật đã được chuẩn bị tỉ mỉ cho Quái lão đầu, Nhược Vi muốn lấy kinh nghiệm từ sinh nhật của Quái lão đầu để chuẩn bị cho những người ở bên cạnh mình, Nhược Vi cảm thấy không cần thiết phải làm to, đơn giản là được, có lẽ Quái lão đầu lại thích hơn.
Mà quà tặng cho Quái lão đầu, là do Nhược Vi tự tay làm, hi vọng đến lúc đó Quái lão đầu sẽ thích, cũng không uổng phí tâm ý của Nhược Vi.
Nhược Vi tin rằng Quái lão đầu sẽ hiểu được tâm ý của mình, đồng thời Nhược Vi cũng bí mật gọi người trong nhà đến cùng nhau chuẩn bị tạo bất ngờ cho Quái lão đầu.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, đến sinh nhật của Quái lão đầu, sáng sớm, nét mặt cả nhà trên dưới đều quái quái, Quái lão đầu cảm thấy rất khác thường nhưng lại không tiện hỏi xem có chuyện gì, không thể làm gì chỉ có thể tự mình khó chịu.
Sáng nay, sau khi thức dậy, Nhược Vi liền đi vào phòng bếp, làm chén mỳ trường thọ cho Quái lão đầu.
"Sớm như vậy mà tiểu thư đã rời giường làm đồ ăn cho sư phụ, sư phụ biết được nhất định sẽ rất vui." Đông Chí vừa lấy đồ cho Nhược Vi vừa phát biểu ý kiến của mình.
Đông Chí thấy tiểu thư nhà mình cho dù là ở phòng bếp cũng rất đặc biệt.
Không chỉ làm đồ ăn rất ngon mà lúc làm việc còn đẹp như thế, đối đãi với người rất hiền hòa, mình là đời trước có phúc mới có thể được đi theo tiểu thư.
"Ừ, nếu không vui mừng ta có thể phải cẩn thận rồi." Nhược Vi cố ý hung dữ nói.
Đông Chí lại chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình nói năng tuy chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, mỗi lần dùng chiêu này với sư phụ, sư phụ đều bị tiểu thư đùa giỡn.
Nhược Vi nhào bột mì, cán mì, Đông Chí trông lửa trong lò, "Tiểu thư, nước được rồi."
"Ừ, đã biết." Buông dao thái xuống, Nhược Vi bỏ sợi mì vào trong nồi, chóp mũi truyền đến mùi thơm nồng đậm, Đông Chí lặng lẽ nuốt nước miếng, tiểu thư làm thật là thơm quá.
Sau khi sợi mì chín, Nhược Vi thuần thục vớt sợi mì vào trong tô, lại múc thêm mấy muỗng canh, rắc lên vài cọng hành lá cắt nhỏ, nhìn thôi cũng rất muốn ăn rồi.
Để vào khay bưng lên, Nhược Vi để Đông Chí đi đưa mì trường thọ cho Quái lão đầu.
Sau khi ngủ dậy, Quái lão đầu không nhìn thấy ai bày tỏ gì với mình, rất là buồn bực, rõ ràng đã nói cho nha đầu Nhược Vi rồi, tại sao không có động tĩnh gì cả.
Sau khi đi một vòng quanh nhà, Quái lão đầu buồn bực trở về phòng, trong lòng còn nghĩ, về sau nha đầu Nhược Vi đừng hòng nhờ được mình hỗ trợ cái gì.
"Cốc cốc cốc." Đang ảo tưởng bộ dạng Nhược Vi cầu xin tha thứ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?" Quái lão đầu lớn tiếng hỏi, hiện tại tâm tình của người nào đó rất không tốt đâu nha.
"Sư phụ, tiểu thư làm mỳ trường thọ cho người, hỏi người có ăn hay không." Thật ra lúc này Nhược Vi cũng đang ở ngoài cửa, nhưng không lên tiếng.
"Ở đâu, sao ta không nhìn thấy." Biết nha đầu kia không quên, lại cảm nhận được hơi thở của Nhược Vi ở ngoài cửa, Quái lão đầu lại bắt đầu chơi tiếp.
"Có ăn hay không, không ăn ta đi nha." Nhược Vi nghe vậy thì biết Quái lão đầu đã phát hiện ra mình, không muốn cùng Quái lão đầu chơi tiếp, trực tiếp uy hϊế͙p͙ nói.