Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 57

Thanh Nhiễm với Tạ Ánh An rón rén vào thư phòng đọc sách.
Ba Lý bình thường rất ít dùng thư phòng, chân chính chỉ có Lý Thanh Mặc với Thanh Nhiễm sử dụng thôi, sách trong phòng đa số là do Lý Thanh Mặc mua, thỉnh thoảng Thanh Nhiễm cũng mua vài cuốn, chủ yếu là do cô cảm thấy nếu để trống không nhìn không đẹp.


Sách mua về cô cũng rất ít khi xem, Lý Thanh Mặc lại càng không xem, khó lắm mới có chút thời gian không phải học, anh chơi game còn chẳng đủ.
Tạ Ánh An lấy một cuốn từ trên giá sách xuống, ngồi bên cạnh bàn, hỏi Thanh Nhiễm: “Nghe anh cậu nói sáng nay cậu đi thư viện hả?”


“Ừ.” Thanh Nhiễm còn đang tìm trên giá sách xem có quyển sách sáng nay cô đọc ở thư viện không.
Trên giá sách chỉ có ngoài tứ đại tác phẩm ra phần lớn là sách du ký, cái gì mà , ,, Thanh Nhiễm đều đọc qua lúc lên cấp hai rồi.


Cô chủ yếu muốn tìm cuốn cô đang đọc dở ở thư viện hôm nay, nếu không phải vì lo cho Quý Ngạn Thần, có lẽ cô có thể ngồi ở thư viện cả ngày để đọc nó.
-
Đợi cô quay lại thư phòng, Tạ Ánh An đã buông sách xuống, đang ngồi xem điện thoại.


Trời bên ngoài sầm sì, làm trong phòng cũng tối hẳn xuống, Thanh Nhiễm đi bật đèn, ngồi xuống trước mặt Tạ Ánh An.
Tạ Ánh An vẫn ngồi nhìn điện thoại như cũ, Thanh Nhiễm ngồi xuống khóe mắt liếc qua thấy anh đang xem một tấm ảnh.


Lần này Thanh Nhiễm làm ngữ văn, dạo này cô luôn muốn nâng cao thành tích lý, hóa, sinh, ngay cả môn ngữ văn yêu thích trước đây cũng đều bỏ quên.
Đợi Thanh Nhiễm làm xong mới ngẩng đầu nhìn qua, Tạ Ánh An đã không xem điện thoại nữa, đang ngồi nhìn cô, lại giống như thông qua cô mà nhìn một nơi khác.


Đôi mắt đen láy trầm trầm, không có chút ánh sáng.
Chậc, vừa nhìn qua là đã biết tâm trạng không tốt.


Thanh Nhiễm thầm nghĩ, giá mà Tạ Ánh An không sống với ông ngoại vài năm, cứ như trước đây lúc không thoải mái hiên hết lên mặt, nào như bây giờ, nhìn mặt cậu căn bản không thể hiểu nổi tâm trạng.


Thanh Nhiễm đang muốn hỏi cậu xem có chuyện gì, Tạ Ánh An đã mở miệng trước, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Thanh Nhiễm: “Lý Thanh Nhiễm, sáng nay cậu đi thư viện với ai?”
Thanh Nhiễm ngẩn ra, giọng điệu như đang bắt gian của Tạ Ánh An là sao?


Hơn nữa, rốt cuộc là làm sao cậu lại biết hôm nay cô đi thư viện với người khác? Lẽ nào tên ngu ngốc Tống Thời Trạch kia không giữ lời?
Thanh Nhiễm không muốn nói dối, cũng không muốn nói thật với Tạ Ánh An, sợ anh quay đầu nói lại cho Lý Thanh Mặc.


Cô nở nụ cười cứng ngắc: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Sắc mặt Tạ Ánh An lạnh xuống, giọng điệu cậu chế nhạo: “Là Quý Ngạn Thần phải không?”
Rõ ràng là câu hỏi nhưng ngữ khí lại khẳng định.


Thanh Nhiễm không biết tại sao Tạ Ánh An lại nhìn Quý Ngạn Thần không thuận mắt, rõ ràng hai người đều lớn lên cùng nhau.


Quý Ngạn Thần mặc dù không nói nhiều, đối với ai cũng lạnh nhạt nhưng nói đến cùng thì bản chất không xấu, ở cùng với anh không cần phí sức đoán tâm tư, có thể nói là khá nhẹ nhàng.


“Ừ.” Thanh Nhiễm gật đầu, vò đã mẻ rồi không sợ sứt nữa: “Hôm nay tôi hẹn Quý Ngạn Thần ra học cùng.”
-
Thanh Nhiễm nhíu mày phản bác: “Tôi không có yêu sớm, tôi với Quý thần chỉ là mối quan hệ bạn bè!”


Chỉ cùng nhau đến thư viện học thì sao gọi là yêu sớm chứ, lại nói kể cả cô muốn yêu đương với Quý thần, anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.
Tạ Ánh An hiển nhiên không muốn nhiều lời, anh kéo ghế, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Sao, sao lại tức giận rồi?
Thanh Nhiễm lúng túng.


Tạ Ánh An đến cửa thì dừng lại, cậu không quay đầu, chỉ lạnh nhạt lưu lại một câu: “Từ ngày mai tôi bắt đầu nghỉ học một tuần.”
Không đợi Thanh Nhiễm phản ứng lại, cậu sập cửa, đi ra ngoài.
Một lát sau, Liễu Lạc Khê thò đầu vào nhìn, cô trộm quan sát sắc mặt Thanh Nhiễm.


Thanh Nhiễm còn đang đoán xem có phải bà dì của Tạ Ánh An đến không, sao cậu ta đột nhiên lại trở nên thất thường như vậy.
Nhìn đống bài tập còn một nửa chưa hoàn thành, Thanh Nhiễm bỏ bút, chạy ra ngoài hỏi Liễu Lạc Khê: “Biểu tỷ, sao chị lại vào đây?”


Liễu Lạc Khê mang vẻ mặt hóng chuyện, cô nhỏ giọng hỏi: “Sao Tạ Ánh An lại tức giận đùng đùng rồi rời đi thế?”
Cô với Lý Thanh Mặc giơ tay chào hỏi Tạ Ánh An nhưng cậu ta căn bản không để ý bọn họ, cứ thế đi thẳng ra


Tinh thần bát quái của Liễu Lạc Khê bị thổi bùng lên, lập tức cảm thấy game trong tay không còn vui nữa.
Thanh Nhiễm xua tay: “Em cũng không biết, tự nhiên nổi giận rồi chạy đi.”


Đây là lần đầu tiên Tạ Ánh An nổi giận với cô, Thanh Nhiễm dường như đoán ra gì đó, nhưng trong lòng lại vô cùng bài xích, tuyệt đối không có khả năng, từ thân đến tâm của nam chính trong sách đều là của nữ chính đó.


Liễu Lạc Khê nhìn đống đề trước mặt Thanh Nhiễm, dây thần kinh căng lên, cô đoán: “Tiểu biểu muội, không phải là do em chăm chú học tập mà lạnh lùng với người ta đó chứ?”
Thanh Nhiễm: “......Biểu tỷ nói có đạo lý.”
Mặc dù cô cũng không biết đạo lý nằm ở đâu.


Được công nhận, khóe miệng Liễu Lạc Khê nhếch đến tận mang tai, cô vỗ vai Thanh Nhiễm: “Không sao, không sao, đàn ông ấy mà, tức giận là chuyện nhỏ, dỗ dành một chút là được rồi, anh trai em không phải cũng vậy sao.”


Đại biểu tỷ, chị rốt cuộc đang nói gì vậy? Tại sao lại nhìn em như thể cái gì chị cũng đều hiểu rồi vậy?
Thanh Nhiễm nhớ lại bức ảnh Tạ Ánh An vừa xem, trong lòng cô có dự cảm không tốt.


Cầm điện thoại lên, việc đầu tiên cô làm là mở vòng bạn bè, lướt qua mấy tấm ảnh món ngon mà bạn bè chia sẻ, quả nhiên cô nhìn thấy tấm ảnh Tống Thời Trạch đang lên.


Bức ảnh chắn hẳn là do Tống Thời Trạch chụp trộm, bức ảnh có chút mơ hồ, chính giữa bức ảnh là Ôn Tư Kỳ, bên góc phải cô ta có thể nhìn thấy bóng lưng của Quý Ngạn Thần với một nửa bóng lưng cô.
Chỉ có một nửa bóng lưng mà Tạ Ánh An cũng có thể nhìn ra đó là cô sao?


Đây là cái đôi mắt gì vậy?
Tống Thời Trạch còn phối thêm một câu: Đang trộm chó thì gặp phải người trộm chó, nhưng không có cảnh chó cắn chó như trong tưởng tượng.


Bên dưới có mấy bạn học bình luận, khen Tống Thời Trạch trâu bò, không chỉ bắt được giáo hoa La Lan mà ngay cả giáo hoa trường nghề cũng quỳ dưới gấu quần cậu.
Bình luận đều là mấy nam sinh, Thanh Nhiễm có wechat của bọn họ, nhưng không nghĩ ra bọn họ là ai.


Mẹ nó, tên Tống Thời Trạch đáng chết này, không tiếc tổn thương bản thân tám trăm để hại địch một ngàn. x