Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Chương 53

Cô cũng yên tâm hẳn đi, thi đại học sẽ không trùng hợp như vậy, ở một trường thi gặp mặt người quen còn khó, còn mấy kì thi,thi, kiểm tra bình thường, điểm kém thì kém thôi.


Đến lúc vì thành tích không tốt mà phải chuyển khỏi lớp một, vậy lại càng đúng ý cô, bây giờ cô chỉ muốn cách nam nữ chính xa một chút.
Mấy ngày nay Nguyễn Nhuyễn vì có nhiều hơn một người để sai sử, ngày ngày đều trải qua vô cùng vui vẻ.


Buổi chiều, lão Ngô cầm theo đề hóa bước vào, sắc mặt cực kỳ khó coi, bài đầu tiên là của Thanh Nhiễm.
Dù cho Thanh Nhiễm đã chuẩn bị tâm lý, lúc nhìn thấy điểm 61 đỏ tươi, trong lòng cô cũng không khỏi khó chịu.


Lần này Ôn Thời Nghi thi rất tốt, bằng với Tạ Ánh An đều được 98 điểm, cùng xếp thứ nhất.
Tạ Ánh An nhìn cô bạn cùng bàn Thanh Nhiễm, thiếu nữ cup mắt, hàng mi dài cụp xuống che đi tâm tình nơi đáy mắt, nhìn qua có chút không vui.
Cậu thuận tay cuộn cuộn bài thi lại nhét vào ngăn bàn.


Trong văn phòng, lão Ngô đang cầm quyển “Thành tích học sinh tụt dốc, phải làm gì đây?”
Chủ nhiệm lớp hai đi giày cao gót lộc cộc bước vào, thấy cuốn sách trên tay lão Ngô bà hơi ngẩn ra.


Theo đó cũng có chút vui mừng, đều là người trưởng thành cả rồi, một chút cảm xúc này vẫn có thể che dấu được, bà hỏi: “Ôi, Ngô ca, bạn học nào ở lớp ngài lại bị tụt thành tích sao?”
Lão Ngô rộng lượng, kể cả trong lòng thấy phiền cũng không biểu hiện ra mặt.


Ông gấp sách lại, đẩy mắt kính cười cười, có ý nói lảng đi: “Trong lớp nhiều học sinh như thế, vài bạn thành tích xuống dốc cũng là bình thường, Tiểu Lưu, lớp cô không có học sinh nào như vậy sao?”


“Là bình thường thôi.” Cô Lưu gật đầu phụ hoa: “Lớp hai của tôi thật sự có mấy học sinh xuống dốc, nhưng không sao cả, chỉ cần ba bạn đứng đầu không tụt xuống là ổn, còn những bạn khác tôi có lòng nhưng không có sức quan tâm.”
Đây là lời mà một giáo viên nên nói ra sao?


Bản thân lão Ngô cũng là giáo viên, biết học sinh giỏi trong mắt bọn họ sẽ được thiên vị hơn một chút, nhưng học sinh kém cũng đến trường để học tập, trong số các bạn đó có người còn nỗ lực học tập hơn so với học sinh giỏi, chẳng qua thành tích không tốt được như học sinh giỏi thôi, thân là giáo viên, bọn họ không thể phủ định những nỗ lực của các bạn ấy, hơn nữa còn phải không ngừng khích lệ, dẫn dắt các bạn.


Nhưng hiển nhiên chủ nhiệm lớp hai cô Lưu không phải thái độ này, cô chỉ quan tâm đến học sinh giỏi, còn các học sinh kém hơn thì tự sinh tự diệt.
Thấy lão Ngô mãi không đáp lời, cô Lưu nhịn không nổi bắt đầu khách sáo: “Ngô ca, học sinh bị tụt dốc lớp anh không phải bạn trong top mười đó chứ?”


Lão Ngô ừm một tiếng coi như trả lời.
Coo Lưu đại khái đoán ra là ai rồi, gần đây cô đã lấy chuyện thành tích của Lý Thanh Nhiễm lớp một làm ví dụ cho những học sinh không nỗ lực, còn dùng để cảnh tỉnh học sinh giỏi trong lớp hai.


May mà sau mấy bài kiểm tra nhỏ này, mấy học sinh top đầu trong lớp hai đều không bị rớt xuống, trong lòng cô Lưu thầm đắc ý, bị lão Ngô đè lên đầu nhiều lần như vậy, cuối cùng phong thủy luân chuyển, mười năm hà đông, mười năm hà tây, lần này vận may đến với bà rồi.


Cô Lưu còn không quên ‘hảo tâm’ nhắc nhở lão Ngô: “Nguyên nhân thành tích của học sinh giỏi bị tụt dốc, nếu không phải là yêu sớm thì là trong nhà xảy ra biến cố, Ngô ca, anh nên điều tra cẩn thận xem.”
Nói xong lại cầm giáo án rời khỏi văn phòng.


Lão Ngô cách một tầng cửa kính còn nghe thấy tiếng bà ta hát nhẩm đầy vui vẻ.
So với lớp một và lớp hai đang ngầm đấu đá, chủ nhiệm lớp bảy lại vô cùng thuận ý, lớp ông có mấy học sinh giỏi kéo chân sau nên ông cũng không trông mong thành tích gì.


Ông võ vỗ vai lão Ngô: “Không phải học sinh mới chuyển đến lớp ông thành tích rất tốt sao? Lần này chưa chắc lớp một sẽ thua lớp hai đâu.”


“Vinh dự hay không vinh dự, tôi đâu để ý đâu,” lão Ngô thở dài, lại cầm quyển sách đã xem được một nửa vứt trên mặt bàn lên: “Chủ yếu là thành tích Lý Thanh Nhiễm tụt dốc quá nghiêm trọng, vốn dĩ cho rằng thành tích em ấy đừng nói đại học Q, ngay cả thi vào đại học F cũng có thể, nhưng nếu thành tích cứ liên tục tụt xuống như này……”


Lão Ngô nhíu chặt mày: “Không được, tôi phải nhanh chóng liên lạc với cha mẹ bạn học Lý Thanh Nhiễm, tìm hiểu một chút về tình hình gần đây của gia đình em ấy.”
—-------
Thứ Sáu ba Lý mới quay về, lúc về thì đã chín giờ tối rồi.


Hai anh em Thanh Nhiễm với Lý Thanh Mặc đang chụm đầu làm bài, đề chất chồng lên như ngọn núi nhỏ, che cả mặt hai anh em.
Ba Lý còn chưa buông hành lý xuống đã nhìn thấy cảnh này, hai mắt đỏ lên.


Hai ngày trước, lúc đang đi công tác, ông nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Thanh Nhiễm, thầy vội vàng hỏi tình hình của gia đình gần đây, sau khi ông trả lời xong, thầy hiển nhiên là nhẹ nhõm hẳn đi, sau đó đem chuyện dạo này thành tích của Thanh Nhiễm tụt dốc nói cho ông.


Thực ra ba Lý không đặt nặng chuyện thành tích của con cái, hai đứa bé đều rất ngoan, sau 13 tuổi, các con không còn mẹ che chở nữa,  chúng cũng không gây phiền toái cho ông.


Nhưng ông không để ý, không thể hiện là bọn nhóc không buồn, thế nên ông mới hỏa tốc quay lại để an ủi tâm hồn bị tổn thương của con gái.
Vẫn là Lý Thanh Mặc nhìn thấy ba Lý trước, con trai lúc nào cũng sùng bái cha, anh gọi một tiếng ba rồi buông bút chạy qua.


Thanh Nhiễm ngẩng đầu, thấy ba Lý cũng buông bút chạy tới.
-
Ba Lý cười: “Bên kia vừa xong việc liền quyết định quay về, không kịp gọi điện thông báo cho mấy đứa.”
Ba Lý còn chưa ăn cơm, Lý Thanh Mặc xung phong xuống bếp, nói phải làm cho ba một bữa tiệc tối, để lại ba Lý với Thanh Nhiễm trên phòng khách.


Lý Thanh Mặc rất thông minh, anh biết dạo này thành tích của em gái bị tụt, vào thời điểm mấu chốt như ở năm hai này, giáo viên chắc chắn sẽ gọi điện thông báo cho phụ huynh.


Ba Lý uống nước, nhìn đống bài tập chất cao như núi trên bàn, lại nhìn qua con gái ngoan, trong mắt tràn ra đầy từ ái: “Dạo này học tập vất vả quá.”
Thanh Nhiễm lắc đầu: “Học tập không vất vả như ba đi làm.”


Ba Lý thả lỏng an ủi Thanh Nhiễm: “Ba không yêu cầu thành tích học tập của các con phải tốt thế nào, kể cả thi không đậu đại học cũng không sao, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, ba nỗ lực làm việc chắc chắn có thể nuôi được con.”


Thanh Nhiễm không dám buông lỏng, sợ bản thân bật khóc, cô đùa: “Nhưng mà sau này ba già rồi, đầu bạc trắng, lúc đó con với anh trai phải nuôi ba nha.”
Lý Thanh Mặc bê bát mì nóng hổi qua đặt trước mặt ba Lý.


Ba Lý cúi đầu ăn từng miếng lớn, nước mắt chực chờ rơi xuống, ông có tài có đức gì mà lại có hai đứa con nghe lời như này.
Ăn mì xong, ba Lý đi tắm rửa.
Lý Thanh Mặc chạy qua chớp mắt với Thanh Nhiễm: “Em tin không? Chắc chắn là chủ nhiệm lớp em gọi điện thoại cho ba.”
-


Nhưng mà biết làm sao đây? Nguyên nhân cho đến bây giờ cũng chỉ có mình cô biết.
“Ài,” Lý Thanh Mặc vỗ đầu Thanh Nhiễm, hỏi cô: “Sao anh nghe nói lần kiểm tra trước anh nghe nói thành tích Tạ Ánh An cũng tụt xuống rất nhiều?”


Thanh Nhiễm xua tay: “Ca, không phải thành tích Tạ Ánh An tụt mà là hôm kiểm tra, cậu ta không khỏe, chỉ làm một nửa, có thể không thi trượt sao?”
Lý Thanh Mặc xoa cằm suy tư, một lúc lâu sau mới kết luận: “Dạo trước anh còn cảm thấy cậu ta trốn anh. Chậc! Sao gần đây anh càng ngày càng không hiểu nổi thằng nhóc này.”


Nội tâm Thanh Nhiễm: Chẳng qua anh chưa xem mấy bài viết trên diễn đàn thôi, nhìn thấy rồi anh sẽ biết tại sao dạo này Tạ Ánh An trốn anh.


Có điều từ lúc trong diễn đàn trường không còn “mấy chuyện không thể không nói của giáo thảo và giáo ba”, Nguyễn Nhuyễn người thích lên diễn đàn trường nhất, giờ đây một ngày cũng chỉ lên xem có một hai lần.


“Khó có dịp ba về một chuyến, chúng ta mấy ngày nay biểu hiện cho tốt vào.” Thanh Nhiễm chỉ cho Lý Thanh Mặc thấy bát mì rỗng trên bàn.
Lý Thanh Mặc trợn mắt nhìn cô: “Làm người đi! Anh nấu mì rồi em còn bắt anh rửa bát?”


Thanh Nhiễm quay đầu chạy về bàn học: “Ca, gần đây thành tích em tụt dốc, anh không được làm ảnh hưởng đến em làm bài tập.”
Lý Thanh Mặc: “......”
Mẹ nó! Đây là em gái anh sao?