Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 67

Hơi thở quen thuộc phả vào mặt.

Là mùi vị của Thẩm Hành Vân, phi thường đặc biệt, thần bí, tao nhã, tràn ngập mê hoặc mà không thể phỏng đoán, giống như con người hắn.

Thanh âm nức nở nghẹn ở trong cổ họng, Diệp Phi Chu đột nhiên mở mắt ra, phát hiện Thẩm Hành Vân đang quỳ một chân xuống đất, đem con người đang ngồi ở chân tường ôm chặt vào lòng ngực, hai cánh tay ấm áp kiên cố phảng phất có thể chống đỡ tất cả mặt trái năng lượng trên thế giới này.

"Xin lỗi, " Thẩm Hành Vân một bên thanh lý trứng gà ngoan cố mà treo ở trên đầu Diệp Phi Chu, một bên lẩm bẩm thì thầm, "Xin lỗi, bảo bối, anh cuối cùng tới muộn."

Không có đạo lý.

Đây rõ ràng là hẻm nhỏ rất hẻo lánh, chính mình chạy loạn, Thẩm Hành Vân không đạo lý có thể tìm thấy mình.

Huống hồ bây giờ là mùa du lịch cao điểm vé máy bay không dễ đặt, điện thoại di động liên lạc không được, dọc theo phố lớn ngõ nhỏ tìm ra được không thể nào nhanh như vậy.

Không có đạo lý...

Diệp Phi Chu sợ ngây người, xoa bóp cánh tay Thẩm Hành Vân, nhưng mà tất cả không đạo lý đều ở trước mắt chân thật cùng xúc cảm một đòn liền tan nát, bị quăng đến lên chín tầng mây, Diệp Phi Chu miệng nhất biến, liền khóc lên.

Một thân oan ức khi được thăm hỏi lập tức biến thành oan ức gấp đôi, oan ức đến tim đều đau đớn. Diệp Phi Chu đem mặt kề sát ở trên bả vai Thẩm Hành Vân cọ tới cọ lui, đem nước mắt nước mũi đều bôi lên y phục Thẩm Hành Vân, như tiểu hài tử cầm lấy tay Thẩm Hành Vân tay kề sát ở trên đầu gối của mình, khóc chít chít nói: "Em thấy đau, buổi sáng té bây giờ còn đau..."

"Đều tại anh, có đau hay không, ngoan..." Thẩm Hành Vân như hống đứa nhỏ mềm giọng an ủi, nhẹ nhàng xoa vài vòng, liền cúi người hôn trên đầu gối Diệp Phi Chu một cái.

"Ở đây cũng đau..." Diệp Phi Chu nắm tay Thẩm Hành Vân, nước mắt lưng tròng mà chỉ khắp trên người mình, vừa khóc vừa kéo, đứt quãng oan ức nói, "Còn có này, này, này, tất cả đều đau... canh vẩy lên người, bọn họ còn cười em... Điện thoại di động cũng hỏng... Vừa ra khỏi cửa liền mưa to... Toàn thế giới đều đối nghịch với em..."

"Sẽ không bao giờ lặp lại..." Thẩm Hành Vân đôi mắt đỏ bừng đem thiếu niên gắt gao tiến vào trong lồng ngực, tiếng nói lộ ra run rẩy, "Xin lỗi, cũng sẽ không bao giờ lặp lại..."

Diệp Phi Chu nhớ rõ bản thân lần cuối cùng liều mạng làm nũng như thế, vẫn là năm tám tuổi bị gãy xương ngoài ý muốn.

Sau khi bó thạch cao từ bệnh viện ra ngoài, tiểu Diệp Phi Chu ôm ba khóc không dứt, nước mũi liên tục cọ lên người ba mình, khóc thẳng đả cách, vừa oan ức vừa sinh khí vừa đau, chính mình rõ ràng ngoan ngoãn, đều là người khác hại mình bị thương....

--- ------ ------

"Không cho khóc, " Thẩm Hành Vân lạnh lùng nghiêm nghị, "Khóc lên em liền yếu đi, em càng yếu thì khó chịu càng nhiều." 2

Tuy rằng rất không có tình người, nhưng xác thực là đạo lý như vậy.


Dần dần Diệp Phi Chu phát hiện, không bộc lộ ra mềm yếu, cương quyết cắn răng chịu đựng, thì năng lượng bên ngoài xác thực đều sẽ giảm phân nửa.

Nhưng là...

"Đều tại anh..."

"Trách anh."

"Bởi vì có anh nên em mới yếu ớt như vậy..." Diệp Phi Chu tiếng khóc dần dần nhỏ xuống, hắn mạnh mẽ lau đôi mắt, đem Thẩm Hành Vân đẩy ra chút, đỏ mắt lên nói, "Nếu như anh chưa từng xuất hiện, chuyện xui xẻo hôm nay em nhất định sẽ không để ở trong lòng..."

Chỉ có thể bất đắc dĩ tự giễu "Không sai a mình chính là trời sinh xui xẻo", sau đó cưỡng ép quên mất không vui, cưỡng ép lên tinh thần.

"Nhưng hôm nay em vẫn đang nghĩ, Thẩm Hành Vân làm sao không được... Thẩm Hành Vân tại sao có thể làm em khó chịu như vậy... Thẩm Hành Vân hiện tại đang làm gì tại sao anh không đến hò hét em... Thẩm Hành Vân Thẩm Hành Vân Thẩm Hành Vân..." Diệp Phi Chu miễn cưỡng kéo ra một cái tự giễu mỉm cười, "Kết quả là khổ sở đến như trời sập."

Thẩm Hành Vân hôn nước mắt trên mặt Diệp Phi Chu, ngữ điệu thành khẩn nói: "Không có lần thứ hai, anh bảo đảm."

Thế nhưng bảo đảm cũng giống như lỡ hẹn a, Diệp Phi Chu lắc lắc đầu, tạm thời không muốn đi xoắn xuýt, ngược lại hỏi: "Anh sáng sớm hôm nay đến tột cùng là sao vậy?"

Thẩm Hành Vân thẳng thắn nói: "Có người bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ, anh đi nhìn hắn."

Diệp Phi Chu trầm mặc chốc lát, trong lòng dự cảm càng lúc càng kịch liệt, trên người mỗi một nơi máu ứ đọng đều giương nanh múa vuốt đau, hắn rũ mi mắt không có sức hỏi: "... Là Lê Khải An sao?"

Thẩm Hành Vân đau lòng nhìn Diệp Phi Chu: "Ừ, hắn qua giai đoạn nguy hiểm rồi."

Người mà mình vẫn luôn coi là trân bảo, tâm tâm niệm niệm, bởi vì mình sơ sẩy mà trở nên vô cùng chật vật, nước mắt cùng nước mũi lung ta lung tung, một thân tàn tạ, tóc đen treo đầy đản hoa, khuôn mặt luôn luôn ngoan ngoãn ôn hòa, cười rộ lên như mặt trời nhỏ vào giờ phút này lại viết đầy thần sắc nản lòng.

"Không phải như em nghĩ." Không đợi Diệp Phi Chu hiểu lầm, Thẩm Hành Vân liền vội vã giải thích, cũng không quản Diệp Phi Chu có nghe rõ ràng hay không, "Hắn chỉ là nhiệm vụ của anh, anh đối với hắn không có bất kỳ tình cảm cá nhân nào. Lê Khải An có mệnh trung một lần đại kiếp nạn, một khi đại nạn không chết, về sau nhân sinh sẽ may mắn liên tục, thuận buồm xuôi gió, đây là mệnh cách, công việc của anh chính là làm hết thảy đều dựa theo số mệnh an bài tiến hành."

Diệp Phi Chu ngơ ngác mà nhìn Thẩm Hành Vân, hít hít nước mũi, một hồi lâu trôi qua, mới do do dự dự hỏi: "Anh là muốn đùa để làm em vui à..."

"Anh nói mỗi một từ đều là thật... Anh vốn là muốn đem những chuyện này chậm rãi thẩm thấu cho em, bởi vì quá ly kỳ, anh sợ đối với em xung kích quá lớn, thế nhưng hiện tại nếu không nói, chỉ sợ em sẽ không cho anh cơ hội nói." Thẩm Hành Vân đè lại sau gáy Diệp Phi Chu, đem mặt của hắn chôn ở trước ngực mình, một tay êm ái từ trên xuống dưới nhiều lần vuốt ve sống lưng, "Lê Khải An bị tai nạn xe cộ vốn là phát sinh ở nửa năm sau, thế nhưng nguyệt lão thằng ngố kia... Hắn nhúng tay vào sinh mệnh của Lê Khải An, Lê Khải An thân là phàm nhân, mệnh cách bị sức mạnh bên ngoài nhiễu loạn, cho nên một loạt việc nhỏ ảnh hưởng đến mệnh kiếp của hắn, thế nhưng anh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là ngày hôm nay... Nếu như không có thần che chở, ngày hôm nay chính là giờ chết của hắn, mà làm thần bảo vệ cho hắn, thần cách của anh cũng sẽ bị hao tổn."

"..." Diệp Phi Chu bất định như nghe thiên thư.

Thẩm Hành Vân thần sắc nghiêm túc thành khẩn, lời từ trong miệng hắn nói ra lại thiên mã hành không nửa điểm không đâu.


"Anh nói thần cách của anh bị hao tổn, thần cách, nguyệt lão là cái ngu ngốc..." Diệp Phi Chu nhẹ giọng lặp lại, bỗng nhiên nhịn không được mà phì một tiếng bật cười, nụ cười xuất hiện như hoa miêu trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

—— lỡ hẹn thêm bạn trai vì đùa quá trớn mà mỉm cười cũng là liều mạng.

—— chờ một chút nói không chừng Ngọc hoàng đại đế cùng Vương mẫu nương nương cũng sẽ ra trận.

Diệp Phi Chu đại khái chính là nghĩ như vậy.

"Anh chính là thần tiên, phúc thần." Thẩm Hành Vân thấy Diệp Phi Chu bị mình chọc cho bật cười, thoáng thở phào nhẹ nhõm, mặt mày từ trạng thái căng thẳng hòa hoãn xuống, mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng mấy phần sủng nịch nhìn Diệp Phi Chu một bên khóc một bên cười, sâu xa nói, "Thật sự."

Diệp Phi Chu cười đến lợi hại hơn: "Anh tại sao không đi diễn kịch A ha ha ha..."

Thần tiên làm sao có khả năng sẽ là bộ dáng của Thẩm Hành Vân chứ?

Làm gì có thần tiên nào vào lúc xác lập quan hệ mò cái mông người ta chiếm tiện nghi chứ?

Làm gì có thần tiên nào thừa lúc người khác bị thương không có năng lực hoạt động cháy nhà hôi của đem người chận ở trong xe cưỡng hôn chứ?

Làm gì có thần tiên nào lúc nửa đêm canh ba lén lút leo tường leo cửa sổ cùng người yêu gặp gỡ chứ?

Thần tiên ăn hamburger, thần tiên uống nước ngọt, thần tiên lái Hãn Mã, thần tiên đùa giỡn lưu manh, thần tiên mua vé xổ số... cảm giác siêu cường hảo à! Diệp Phi Chu càng nghĩ càng cười đến không dừng được.

Thẩm Hành Vân bị Diệp Phi Chu cảm hoá cũng bất đắc dĩ nở nụ cười, chờ Diệp Phi Chu thật vất vả bình tĩnh lại, Thẩm Hành Vân mới nhẹ giọng nói: "Bảo bối, em không hỏi làm sao anh tìm được em?"

"... Làm sao?" Diệp Phi Chu lúc này mới nhớ tới ngày hôm nay lúc nhìn thấy Thẩm Hành Vân trong lòng mình lóe lên nghi hoặc.

Xác thực không đạo lý nhanh như vậy liền tìm tới đây.

"Là dây tơ hồng của nguyệt lão." Thẩm Hành Vân lắc lắc cổ tay, ngắm nhìn Diệp Phi Chu ánh mắt ôn nhu thương tiếc, chân trời bị tà dương chiếu rọi thành màu vàng chói lọi, đám mây từng mảng từng mảng thưa thớt ở trong mắt hắn, phảng phất trong con ngươi màu đen có thứ gì tán nát, "Vô luận em ở đâu, anh đều có thể thuận theo tơ hồng tìm tới em."

Diệp Phi Chu nhìn khuôn mặt làm mình tim đập không thôi thần hồn điên đảo, vừa mới lưu lại nụ cười trên mặt rút đi, lần thứ hai khó chịu, dùng tiếng nói khàn khàn oán trách: "Anh có thể nghiêm túc một chút không, cứ nói chuyện cười không dứt..."

"Anh có thể đùa em sao?" Thẩm Hành Vân ôn nhu đánh gãy oán giận của Diệp Phi Chu, lập tức cũng không chờ hắn trả lời, liền giơ tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua mí mắt Diệp Phi Chu.

Một loại xúc cảm kì dị từ mí mắt truyền đến, lại như có một cỗ noãn dung dung khí lưu thấm vào, Diệp Phi Chu kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi: "Anh đang làm gì?"

"Xem cổ tay của em." Thẩm Hành Vân dắt lấy tay Diệp Phi Chu, giơ cao đến trước mắt Diệp Phi Chu.

Ánh mắt xoay qua chỗ khác phút chốc, Diệp Phi Chu giật mình.

Trên cổ tay trắng nõn gầy gò, đích xác quấn một vòng hồng tuyến, dây tơ hồng so với len sợi nhỏ hơn một ít, thuần khiết đỏ thẫm, thoạt nhìn vô cùng chân thật, thậm chí có thể thấy rõ hoa văn cùng nhung nhung lề sách,điểm sáng nhỏ bao quanh tơ hồng, lại như ngôi sao trong bầu trời đêm, nhỏ vụn lập loè, tơ hồng trên cổ tay mình đánh cái kết, dài ra tới một chút thì lại quấn quanh ở cổ tay Thẩm Hành Vân.

Trong truyền thuyết, nhân duyên hồng tuyến.

"Ngày đó ăn cơm buổi trưa, em đáp ứng để anh làm bạn trai của em, anh ở ngay trước mặt em quấn tơ hồng, em không phản đối..." Thẩm Hành Vân dùng ngón tay quấn lấy hồng tuyến quát quát chóp mũi Diệp Phi Chu, "Tơ hồng một khi liên kết, ngoại trừ nguyệt lão ai cũng không giải được, hơn nữa hắn dám giải anh liền đánh chết hắn. Cho nên em vĩnh viễn là của anh, vĩnh viễn cũng chạy không được, vô luận em ở đâu anh đều biết, em cùng anh đều vĩnh viễn vô pháp yêu người khác... Lần này cho em bất hạnh là anh sai, anh có biện pháp bảo đảm chuyện như vậy sẽ không bao giờ phát sinh, tha thứ cho anh có được hay không?"

______________