Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 45

"Trước đây thật lâu... Là có ý gì?" Trương Cẩn Ngôn lập tức cố nhớ, trong ký ức tìm kiếm dung mạo Trương Dư Xuyên.

Bất quá không có bất kỳ ấn tượng nào.

Kỳ thực từ đạo lý, trưởng thành đẹp mắt như vậy nếu như trước đây thật sự từng thấy, Trương Cẩn Ngôn cảm thấy được mình chắc chắn sẽ không quên.

... Chẳng lẽ là thanh mai trúc mã mất trí nhớ sao?

Khi còn bé cùng tiểu đồng bọn rất thân thiết, thậm chí còn ước định lớn lên chúng ta kết hôn đồng thời còn trao đổi nhẫn lá tre làm tín vật đính ước, nhưng một người một lần bất ngờ mất trí, cái gì cũng không quên liền vừa vặn đem đoạn này quên và vân vân... Tiêu chuẩn kịch bản tổng giám đốc văn!

Trương Cẩn Ngôn lập tức vừa nhớ lại một chút lúc mười tuổi.

Lẽ nào mình khi còn bé bị cha mình đánh mất trí nhớ?

Nhưng tỉ mỉ nghĩ đến ký ức tuổi thơ cũng rất nối liền, người cha lạm ma bài bạc gia bạo, mẹ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, em gái còn trong tã lót, cùng với chủ nợ vây đuổi chặn đường... Bởi vì gia đình bối cảnh phức tạp, cha mẹ của những đứa nhỏ cùng tuổi đều nhắc nhở bọn họ rời xa Trương Cẩn Ngôn, dù sao không có ai muốn để con trai mình mỗi ngày cùng loại người như vậy chơi cùng nhau.

Trong hoàn cảnh như vậy mà lớn lên, Trương Cẩn Ngôn rất nhỏ liền học được ẩn giấu tình cảm của chính mình, hỉ nộ không hiện rõ, khuôn mặt nhỏ bé không biểu tình gì, độc lai độc vãng, lúc đám con nít đồng thời sung sướng chơi đùa, Trương Cẩn Ngôn hoặc là trông nom em gái, hoặc là tự mình lẻ loi mà chơi, trong đầu tự nghĩ ra chuyện, tự mình hống chính mình.

Cho nên nói người khác trúc mã trúc mã ngọt ngào trao đổi nhẫn hàng mây tre lá, mình nói không chừng là đang giúp mẹ giặt tã trẻ con a!

... Ngày hôm nay mới phát hiện nguyên lai mình đi khổ tình lộ tuyến.

Sách.

"... Đừng khổ sở, " Trương Dư Xuyên nghiêng người, thân thủ đem đầu Trương Cẩn Ngôn nhẹ nhàng ấn vào lòng, cằm xoa xoa đỉnh đầu Trương Cẩn Ngôn, "Sau này anh thương em."

Trương Cẩn Ngôn đang muốn khóc lần thứ hai lúng túng tại chỗ nổ tung:...

... Chết tiệt hồi ức cũng bị nghe thấy được a a a a a!

Em còn có thể có chút bí mật nhỏ của mình hay không! Hả?

"Không thể." Trương Dư Xuyên bá đạo mười phần, nâng lên cằm Trương Cẩn Ngôn, cùng hắn trán kề trán, một đôi mắt sâu đậm như hàn đàm, thấy cả đáy, "Cả đời này, anh đối với em cũng sẽ không có bất kỳ bí mật nào, như vậy không tốt sao?"

Trương Cẩn Ngôn tức giận nhìn hắn chằm chằm:...

Vấn đề là em không có độc tâm thuật! Đều là anh nghe được!

"... Không." Trương Dư Xuyên đáy mắt bỗng nhiên đựng ý cười.

Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh kỳ dị không hề có điềm báo trước mà bao phủ đại não Trương Cẩn Ngôn, đó là một loại cảm giác toàn bộ ý thức đều bị tẩy một lần, Trương Cẩn Ngôn thân thể run lên bần bật, muốn mở miệng hỏi, một màn giống như đã từng thấy liền thẳng tắp đánh vào đầu óc của hắn ——

Đó là con hẻm nhỏ Trương Cẩn Ngôn lúc học tiểu học mỗi ngày tan học đều sẽ đi qua.

Hẻm nhỏ này hắn đi qua ít nhất hơn ngàn lần, thuộc như cháo.

Chỉ là góc nhìn rất kỳ quái,tảng đá ẩm ướt lộ ngay dưới mắt, rất gần, chủ nhân đôi mắt này hình như đang nằm trên mặt đất.

Một giọt mưa từ mái ngói đập xuống trên người, lạnh thấu xương...

Trương Cẩn Ngôn không nhịn được run lập cập, khiếp sợ nhìn phía Trương Dư Xuyên.


"Nếu như em nguyện ý, anh có thể đem năng lực của chính mình mà chia sẻ cho ngươi một thời gian ngắn, tại trước mặt em, anh có thể là trong suốt, như em ở trước mặt anh." Trương Dư Xuyên âm thanh phút chốc trở nên xa xưa mà trống trải, như trong một cái gian phòng trống nói chuyện lớn tiếng, " Thứ bây giờ em thấy được, là hồi ức trong lòng anh, nghe được, là tiếng tim đập của ta..."

Trương Cẩn Ngôn trong lòng run lên, vội vàng hướng phía dưới nhìn lại, Trương Dư Xuyên đôi môi quả nhiên không nhúc nhích.

"Đây chính là nhân loại gọi "Độc tâm thuật"." Trương Dư Xuyên miệng vẫn cứ đóng chặt.

"Anh nói "Nhân loại"... Là có ý gì?" Trương Cẩn Ngôn cấp tốc bắt được trọng điểm.

"Kỳ thực anh không phải là người." Trương Dư Xuyên khóe môi chậm rãi dương lên, tiếng tim đập đánh vào bốn vách tường trống, khiến ngữ điệu trở nên liêu xa mà thần bí.

—— "Anh là một thần thú độc tâm thuật."

Thần thú độc tâm thuật.

Một sừng, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử.

Giống như rồng mà không phải là rồng, tựa hổ không phải hổ, tựa sư tử mà không giống sư, tựa khuyển không phải khuyển.

Tục truyền là vật cưỡi của bồ tát, dùng tiếng tim đập để phân biệt thế gian vạn vật, thông hiểu lòng người, phân rõ thiện ác.

Trương Cẩn Ngôn thân thể quơ quơ, tối hôm nay lần thứ mười mấy suýt nữa hôn mê ở trên giường.

Nguyên lai, chồng mình cầm nhầm kịch bản sao, còn đi nhầm phim trường...

Cái này căn bản không phải là tình yêu cẩu huyết tổng giám đốc bá đạo mà là một phiên bản huyễn cự đặc biệt a quý vị khán giả!

Đau đớn, sợ hãi, tuyệt vọng.

Từ bên trong nhóm săn trộm tầng tầng vây quét liều mạng giết đi ra, cả người đẫm máu mà chạy trốn, mãi đến tận chút sức lực cuối cùng hầu như không còn, nó uể oải không chịu nổi bò ở trên mặt đất.

Trọng thương làm nó không có cách nào biến ra hình người, cũng duy trì không được trạng thái chiến đấu, chỉ có thể như con chó con quái dị nằm ven đường chờ chết.

Không biết từ khi nào thì bắt đầu, nhân gian xuất hiện tổ chức chuyên môn săn giết yêu thú, bọn họ bắt giữ hết thảy yêu thú có giá trị lợi dụng, săn bắt chúng nó sau đó dùng bộ hồn khí cụ cầm cố hồn phách yêu thú, đem ba hồn bảy vía luyện hóa, sau đó người nắm giữ hồn phách có thể thoả thích sử dụng năng lực này của yêu thú.

Mà khả năng thông hiểu lòng người chính là thương phẩm có giá trị liên thành nhất trong chợ đêm.

Nhưng mà trên thực tế, đã rất nhiều năm không có ai thật sự gặp qua hồn phách độc tâm thuật, dù sao, độc tâm thuật là một loại năng lực số lượng cực kỳ ít ỏi, có thể gặp mà không thể cầu.

Cho nên khi có chợ đêm, thương nhân ngẫu nhiên phát hiện tung tích của độc tâm thuật, sẽ đồng phát bố treo giải thưởng, nhóm săn yêu thú mừng như điên chọn tất cả thủ đoạn mà một đường lần theo, ven đường bố trí cạm bẫy...

Thần thú độc tâm thuật bị thương nằm nhoài trên tảng đá xanh ẩm ướt.

Phụ cận chính là thời gian tan học, học sinh cùng cha mẹ thỉnh thoảng đi qua.

Tại trạng thái bình thường, yêu thú quanh thân sẽ lượn lờ pháp lực có thể khiến cho chúng nó tàng hình trong mắt người thường, nhưng bây giờ thần thú độc tâm thuật nửa điểm pháp lực cũng không có, chỉ có thể mặc cho chính mình chật vật đáng thương bại lộ trước mắt người qua đường, vết thương trước ngực làm nó hô hấp như hòm xé gió.

Mọi người nghe tiếng tim đập, từ bốn phương tám hướng truyền đến...

—— này là cái quái gì? Thật xúi quẩy!

—— hảo muốn cứu một chút a... Bất quá toàn thân đều là máu, quá bẩn.


—— chó chết? Ăn thua gì đến mình.

—— còn đang tức giận? Thôi, vạn nhất trên người có bọ chét, hơn nữa băng bó phải bỏ tiền...

Hàn khí từ mặt đất bay lên, làm cả người thần thú đều thấm ướt, kỳ thực những người này căn bản cứu không được nó, nó rất rõ ràng chính mình thương tổn nặng bao nhiêu, nhưng nó lại vẫn cứ cắn răng không muốn từ bỏ, bởi vì nhóm săn trộm đã bố trí bộ hồn khí cụ chung quanh thành phố, một khi hồn phách ly thể, không bao lâu nữa liền sẽ bị bộ hồn khí cụ hút đi, không cần phải nói đầu thai luân hồi, hồn phi phách tán cũng không được, bị luyện hóa sau này hồn phách chỉ có thể bị giam cầm ở trong một khí cụ nhỏ hẹp hắc ám, mặc người ra roi nô dịch, mãi mãi không thấy mặt trời.

Đang đan xen như võng, lạnh lùng tiếng tim đập, thần thú cô độc tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Lúc ý thức bắt đầu dần dần trở nên hỗn độn, một cái tay trên người nó nhẹ nhàng đụng đụng.

Thần thú miễn cưỡng nâng lên mí mắt, ánh mắt đối mặt một khuôn mặt lạnh lùng mà tính trẻ con.

Đây là một bé trai rất hảo nhìn, chỉ là mặt không hề cảm xúc, khóe mắt đuôi lông mày cũng giống như bị đóng băng lại cứng rắn.

Nhưng tiếng tim đập của hắn cũng rất mềm mại.

—— Thật đáng thương... Đừng sợ, tao đưa mày đi xem bác sĩ.

Phía sau hắn còn có một bé gái nhỏ hơn, hai đứa nhỏ rất giống, vừa nhìn chính là anh em.

Ngay sau đó, thần thú bị hắn bế lên, cánh tay gầy yếu cơ hồ không có thịt, thế nhưng ôm rất chặt, rất ấm.

"Chúng ta đưa nó đi bệnh viện." Bé trai nhìn em gái nói, "Về nhà lấy tiền trước."

Bé gái như hiểu mà không hiểu gật gật đầu, hai đứa nhỏ co giò chạy như bay, về nhà đập heo tiết kiệm.

Những năm tháng đó thành phố này còn không có bệnh viện thú y, huống hồ cho dù có, đứa nhỏ cũng sẽ không biết.

Vì vậy bé gái mang theo một túi tiền xu theo ở phía sau, mà bé trai thì chạy đến bệnh viện gần nhất, giày xăng-̣đan đùng một cái giẫm vào phiến đá trên đường, gây nên một mảnh toái quang.

Dọc theo đường đi, bé trai chạy thở hồng hộc nói không ra lời, tiếng tim đập mềm mại cùng bề ngoài hoàn toàn không hợp nhưng vẫn đang an ủi trong lồng ngực thần thú, thần thú dùng khí lực cuối cùng đem đầu kề sát ở trong lòng hắn, lẳng lặng nghe.

Nhịp tim đập của hắn, tiếng tim đập của hắn.

Phù phù, phù phù.

Đừng sợ, tao ôm mày.

Lúc chạy tới bệnh viện, thần thú đã triệt để nhắm hai mắt lại.

Tuy rằng còn quyến luyến ôm ấp ấm áp, nhưng ba hồn bảy vía vẫn là sợ bộ hồn khí cụ hấp dẫn nên bất đắc dĩ thoát khỏi thân thể, hồn phách thần thú thổi qua hành lang bệnh viện, không tự chủ được trôi về bộ hồn khí cụ gần nhất.

Mà cùng lúc đó, một người bị tai nạn xe cộ chịu chấn thương trí mạng trong phòng cấp cứu chết đi, người này tên là Trương Dư Xuyên, số mệnh an bài không sống hơn mười sáu tuổi, hồn phách của hắn đã thoát khỏi thân thể, trên giường bệnh chẳng qua là một bộ xác không.

—— mình chết sao?

Tiếng tim đập rất yếu, cuối cùng vang lên một lần, hồi phục bụi bặm.

Hồn phách thần thú đem hết toàn lực chống cự lại bộ hồn khí cụ hấp dẫn, tranh thủ mấy giây tự do, liều mạng mà một đầu đâm vào thân thể đó.

Một giây sau, thân thể trên giường bệnh đột nhiên mở mắt ra.

Đó là một đôi mắt trầm tĩnh như hồ sâu.

Khối thân thể con người bị thương tổn so với thần thú nhẹ hơn một chút, dựa vào một luồng ý chí tuyệt đối không thể bị săn trộm bắt, chiếm cứ nhân thân, thần thú cắn răng vượt qua được.

Buổi tối hôm nay, trọng chứng giám hộ trong phòng Trương Dư Xuyên, như kỳ tích mà vượt qua giai đoạn nguy hiểm.

Hồi ức kết thúc, Trương Dư Xuyên chậm rãi duỗi ra hai ngón tay, nhìn Trương Cẩn Ngôn đã khóc không thành tiếng, ôn nhu nói: "Cẩn Ngôn, em đã cứu anh hai lần."

Lần thứ nhất.

Là em không để cho anh cô độc cõi lòng oán hận chết đi. +

Lần thứ hai.

Là em đem anh dẫn tới bệnh viện kia.

Tiếng tim đập của em cùng nhịp tim của em, là loại âm thanh êm tai nhất trên thế giới này.