Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 36

Rất nhanh, công ty đã đến giờ nghỉ trưa.

Trương Dư Xuyên nằm lên ghế tổng giám đốc, nhắm mắt dưỡng thần, thả lỏng mệt nhọc.

Trương Cẩn Ngôn không khỏi có chút hổ thẹn, không nhịn được muốn qua xoa bóp bả vai cho Trương Dư Xuyên, bởi vì mình là phụ tá cũng không cần quá thanh nhàn...

"Cực khổ rồi." Trương Dư Xuyên nghỉ ngơi một hồi, chậm rãi mở mắt ra, khóe mắt dư quang đảo qua Trương Cẩn Ngôn.

Trương Cẩn Ngôn không khỏi đỏ mặt: "Không khổ cực, tôi cũng không có việc gì làm."

Trương Dư Xuyên từng chữ từng chữ, chậm rãi nói: "Cậu có làm."

Trương Cẩn Ngôn nghe vậy hơi lúng túng:...

Mình làm cái gì? Chỉnh chỉnh vừa giữa trưa cũng chỉ là đặt mấy cuốn sách mà thôi a...

Ha, mình biết rồi, ngươi là con vật nhỏ phúc hắc định đem quả nhân làm hư, để quả nhân rốt cuộc không thể rời bỏ ngươi, có đúng không!

Đột nhiên, Trương Dư Xuyên nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Trương Cẩn Ngôn bị "Ừ" đến choáng váng:...

Chờ một chút...

Trương tổng một tiếng này có phải là có chút kì lạ?

"Đi rót cho tôi ly nước." Trương Dư Xuyên kéo kéo ống tay áo, nới lỏng cổ áo, bình tĩnh nói.

"Được rồi Trương tổng." Trương Cẩn Ngôn tâm tư bị cắt đứt, lập tức đi tới bình lọc rót nước, một nửa nước lạnh một nửa nước nóng, nhiệt độ vừa phải, đầy ba phần tư.

Trầm ổn, tinh tế.

Lúc bưng ly nước đến cho Trương Dư Xuyên, Trương Cẩn Ngôn không khỏi nghĩ tới [thâu tâm tiểu trợ lý] bộ thứ nhất chương 1, mở màn là tiểu trợ lý mơ hồ ngốc manh làm đổ ly nước nóng vào quần của bá đạo tổng giám đốc, hành động này làm cho bá đạo tổng giám đốc chú ý!

Bá đạo tổng giám đốc tà mị cười một tiếng nói: "Cậu đổ nước, cậu phụ trách lau."

Tiểu trợ lý không thể làm gì khác hơn là nước mắt lưng tròng anh anh anh giúp tổng giám đốc lau quần, ngón tay thỉnh thoảng lướt qua bộ vị nhạy cảm, toàn bộ cố sự trong không khí oanh oanh liệt liệt mà triển khai...

Lúc đầu Trương Cẩn Ngôn vừa xem vừa điên cuồng phùn tào trong lòng, dù sao cũng là bị nước sôi dội xuống, theo khoa học hẳn là nam chủ bất hạnh biến thành thái giám sau đó toàn văn hoàn... 3

Bất quá sau đó mấy thứ này đã thấy nhiều, Trương Cẩn Ngôn liền triệt để bỏ qua logic khoa học, theo tác giả tê dại 囧 bước thoả thích cho phép chính mình bay cao bay xa!

Dĩ nhiên, đọc văn là đọc văn, Trương Cẩn Ngôn làm việc luôn luôn nhận thức thật cẩn thận chưa bao giờ cho phép mình phạm vào sai lầm tương tự.

"Trương tổng, nước của anh ở chỗ này." Hồi ức kết thúc, Trương Cẩn Ngôn đem ly nước vững vàng đặt trong tay Trương Dư Xuyên, còn nhắc nhở một câu.

Trương Dư Xuyên trầm thấp mà ừ một tiếng, mi mắt buông xuống.


Nhưng mà Trương Cẩn Ngôn thân thể mới vừa xoay qua chỗ khác một nửa, liền nghe thấy phía sau "Coong" một tiếng vang giòn, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, ly nước vô tội đảo ở trên bàn, miệng ly hướng về phía mép bàn, nước đổ hết vào quần Trương Dư Xuyên, ướt dầm dề một đám lớn, còn tại tí tí tách tách mà nhỏ giọt xuống...

Trương Cẩn Ngôn:...

Trương tổng anh nói thật đi, là anh cố ý phải không?

Trương Dư Xuyên mặt không thay đổi mở hai cái chân dài ra chút, ghế tựa xoay một cái, đối diện Trương Cẩn Ngôn, thấp giọng nói: "Cậu đổ nước, cậu phụ trách lau."

Giống lời thoại trong tiểu thuyết một chữ cũng không kém.

Trương Cẩn Ngôn trong óc nhất thời một trăm lần "[bad word] your mother" ầm ầm ầm...

Trương tổng có phải anh cũng xem [thâu tâm tiểu trợ lý] bộ thứ nhất và bộ thứ hai đúng không!

Anh là tổng giám đốc mà mỗi ngày đều xem tiểu thuyết là chuyện quan trọng sao, hả? Anh đóng cửa khách sạn đi tôi kể cho anh nghe!

"Nhanh." Trương Dư Xuyên khẽ cau mày.

Trương Cẩn Ngôn không thể làm gì khác hơn là rút ra mấy tờ khăn giấy, quỳ một gối xuống hai chân Trương Dư Xuyên, kinh sợ đặt khăn giấy xuống bộ phận ướt đẫm của Trương Dư Xuyên, sau đó một mặt trầm ổn mà nhìn nó tự động hút nước...

Đúng, tuy rằng trong đầu lúc vọng tưởng rất tồi tệ...

Mà trên thực tế Trương Cẩn Ngôn còn là một đồng nam rất dễ dàng xấu hổ, vừa đến thời khắc mấu chốt sẽ trở nên rất ngại ngùng.

Trương Dư Xuyên khóe miệng run rẩy, phảng phất nhẫn cười, âm thanh vẫn như cũ thanh lãnh: "Cần tôi dạy cậu lau không?"

Trương Cẩn Ngôn trong nháy mắt nhớ tới lần trước bị Trương Dư Xuyên dạy đánh bi-a, còn chưa kịp từ chối, tay phải cầm khăn giấy liền bị Trương Dư Xuyên vững vàng nắm lấy, đem bàn tay đặt tại cái kia của mình, giọng điệu uy nghiêm nói: "Dùng lực."

Lòng bàn tay không hề phòng bị hợp lại cùng nhau, là một vật cưng cứng...

Trương Cẩn Ngôn vội vàng khống chế lại biểu tình:...

Chết tiệt Trương tổng tại sao anh lại cứng rồi Trương tổng!

Bị nước ấm dội một chút cũng có thể cương, người của anh có phải là quá mức cầm thú a Trương tổng!?

"Hảo hảo lau." Trương Dư Xuyên thần sắc uy nghiêm, ấn lại tay Trương Cẩn Ngôn trượt động.

Trương Cẩn Ngôn dùng hết công lực suốt đời duy trì biểu tình khuôn mặt của mình, nỗ lực dùng khóe môi nặng nề, ánh mắt nghiêm túc, lông mày vẫn không nhúc nhích cùng với chiếc cằm lạnh lùng biểu thị nội tâm của mình không chỉ không hề gợn sóng hơn nữa còn có chút muốn cười...

Thế nhưng chuyện đỏ mặt như vậy thật sự ngay cả thần tiên cũng không khống chế nổi...

Bị Trương Dư Xuyên ấn lại trên dưới chà xát ba lần, cái kia của Trương Dư Xuyên to nhỏ độ lớn dài ngắn, Trương Cẩn Ngôn đã nằm trong lòng bàn tay, mặt của hắn đỏ đến mức như cà chua, tay cũng đang không ngừng khẽ run, trong đầu lụa hoa hoàn toàn không khống chế được, phiên giang đảo hải, tim đập kịch liệt, hô hấp cũng dồn dập.

Nhưng mà Trương Dư Xuyên hoàn toàn không buông tha hắn, lại đi đi về về chà xát mấy lần, Trương Dư Xuyên lạnh như băng mở miệng nói: "Lau không khô, làm sao bây giờ?"

Trương Cẩn Ngôn trầm mặc chốc lát nói: "... phòng khách khách sạn dưới lầu có ống hong gió, tôi lấy cho anh một cái?"


Sách, thật sự là tổng giám đốc phát điên quấy nhiễu tình dục, tôi nhất định là điên rồi mới có thể bị anh sâu sắc hấp dẫn!

Trương Dư Xuyên rũ mi mắt suy tư chốc lát, lắc đầu một cái, tựa hồ tâm tình rất tốt mà buông tay Trương Cẩn Ngôn nói: "Thôi."

Sau đó, Trương Dư Xuyên nhìn kĩ Trương Cẩn Ngôn, không nói một lời đi vào phòng nghỉ ngơi đóng cửa lại, sau một phút, mặc một bộ âu phục mới đi ra.

Trương Cẩn Ngôn suýt nữa ngất đi:...

Đây không phải là rõ ràng có thể thay quần áo sao, tại sao bắt tôi phải lau đũng quần của anh? 5

Nhưng mà Trương Dư Xuyên cũng không có lưu ý đến ánh mắt khiển trách củaTrương Cẩn Ngôn, mà là bình thản ung dung cúi đầu nhìn đồng hồ một chút nói: "Chúng ta trước tiên đi ăn cơm, cơm nước xong tôi mang cậu đi dạo, làm quen hoàn cảnh làm việc một chút."

Trương Cẩn Ngôn cung cung kính kính rũ tay, theo Trương Dư Xuyên đi ra văn phòng: "Được rồi, phiền phức Trương tổng."

Nam nhân, anh lấy thủ đoạn hèn hạ, coi như chiếm được thân thể của tôi cũng không chiếm được trái tim của tôi!

Từ ngày đến văn phòng của Trương Dư Xuyên báo danh, cuộc sống hạnh phúc của tiểu trợ lý liền kéo màn che.

Lúc làm trợ lý của Lâm Phùng, mỗi ngày bị sai khiến bận bịu xử lý các loại chuyện vặt vãnh, bên này đại đa số công tác đều là phụ tá của Trương Dư Xuyên làm, Trương Cẩn Ngôn mỗi ngày thanh nhàn đến hốt hoảng, vì không phụ tiền lương cao như vậy, hắn vắt hết óc muốn giúp trợ lý khác làm chút gì đó, thế nhưng cư nhiên hoàn toàn không xen tay vào được, các hạng mục công tác đều có người chuyên biệt đến phụ trách, Trương Cẩn Ngôn phát hiện sự tồn tại của mình quả thực đặc biệt dư thừa, nói là trợ lý, không bằng nói là vật biểu tượng. 1

Phụ tá của hắn đối với sự phân công công tác không công bằng như vậy cũng không có nửa điểm bất mãn, còn đối với Trương Cẩn Ngôn cung kính rất nhiều, hơn nữa đại gia mỗi lần nhìn thấy Trương Cẩn Ngôn, trên mặt đều sẽ nổi lên một loại nụ cười thần bí khó lường...

Đây thực sự là đáng sợ biết không.

"Trương tổng, anh an bài công việc cho tôi đi." Một tuần trôi qua, trạng thái không có một chút nào thay đổi, Trương Cẩn Ngôn biểu thị chính mình rất hoảng loạn.

Lấy tiền không làm việc, đây là muốn đền thịt!

Trương Dư Xuyên để văn kiện xuống, đứng dậy hoạt động gân cốt, đi tới cửa sổ nói: "Đi theo tôi ngắm phong cảnh."

"... Được, Trương tổng." Trương Cẩn Ngôn bé ngoan đi qua, đứng ở bên cạnh Trương Dư Xuyên.

Phòng làm việc của Trương Dư Xuyên ở tầng cao nhất, đứng tại độ cao này nhìn xuống dưới phong cảnh rất đẹp, khu vực phồn hoa nhất thu hết vào đáy mắt.

"Đang suy nghĩ gì?" sau khi ngắn ngủi trầm mặc, Trương Dư Xuyên hỏi.

Vào giờ phút này, Trương Cẩn Ngôn trong đầu đang phát GV một hồi tràn trề ở cửa sổ...

Trong đầu Trương Cẩn Ngôn đang nghĩ mình bị Trương Dư Xuyên đặt tại cửa sổ sát đất thượng, bị ép đem người kề sát trên kính lạnh như băng, thần sắc mơ hồ mà nhìn ngoài cửa sổ bóng đêm, nói một đằng làm một nẻo khẩn cầu "Không muốn, như vậy sẽ bị nhìn thấy, Trương tổng mau dừng tay", mà Trương Dư Xuyên thì lại tà mị nở nụ cười biểu thị "Tiểu yêu tinh này lo lắng bị người nhìn thấy còn hưng phấn thành như vậy"...

Kia có thể trách tôi à! Còn không phải anh cái gì tôi tôi mới có thể hưng phấn! Trương Cẩn Ngôn giận dữ và xấu hổ đan xen ở trong lòng biện giải, sau đó nghiêm mặt đúng quy đúng củ nói: "Tôi đang nghĩ, nơi này phong cảnh rất đẹp."

Trương Dư Xuyên gật gật đầu, râu ông nọ cắm cằm bà kia mà tán thưởng nói: "Cái này không sai, trước đây tôi không nghĩ tới."

Trương Cẩn Ngôn:...

Ta nói chỉ là phong cảnh rất đẹp mà thôi, có cái gì không nghĩ tới?

Coi như anh không kịp chờ đợi muốn đòi tôi niềm vui cũng không cần khích lệ dối trá như vậy... Rất lúng túng biết không!

Nhìn phong cảnh một chút, Trương Dư Xuyên ngồi trở lại vị trí của mình, mở ra cuốn sổ tay bọc da màu đen.

Cuốn sổ này từ lúc Trương Cẩn Ngôn tới nơi này công tác mỗi ngày đều đặt ở trên bàn Trương Dư Xuyên.

Bởi vì vừa vặn đứng ở phía sau Trương Dư Xuyên, hơn nữa hắn cũng không kiêng kị, cho nên Trương Cẩn Ngôn liền tùy tiện liếc nhìn một cái. +

Mở ra một trang, tất cả đều là kí tự rậm rạp chằng chịt...

Trương Dư Xuyên cầm lấy bút máy, ở phía trên nặng nề vẽ một chút, sau đó khép lại, như chuyện gì cũng không phát sinh tiếp tục làm việc.

Trương Cẩn Ngôn cũng yên lặng mà về chỗ của mình ngồi...

Luôn cảm giác có nơi nào khá là quái dị... Là do mình cảm thấy sao?