Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 19

Nghe xong hồi ức của Tô Cùng, Lâm Phùng cảm giác mình không phải người tốt.

"Cái người kia... Cư nhiên cũng là em." Tô Cùng mặt không đổi sắc còn Lâm Phùng giơ tay đỡ trán, dùng cánh tay ngăn trở hơi làm ửng hồng hai gò má, ngượng ngùng nói, "anh còn lấy chai nước rỗng trên đất cho em."

Lâm đại tổng giám đốc đưa cho người yêu hai đại tín vật đính ước, theo thứ tự là một đống cát, cùng với hai cái chai không, sau này lại chạy xe đạp hấp dẫn lẫn nhau, hai chữ nghèo túng hoàn mỹ nêu đúng trọng tâm...

"Anh áy náy sao? Không cần vậy đâu." Tô Cùng vòng tới bên người Lâm Phùng, cười khanh khách mà nhìn hắn lộ ra vẻ khốn quẫn, giọng điệu thành khẩn nói, "Anh đối với một người không quen biết lại hòa khí, em cảm thấy anh cực kỳ tốt."

Lâm Phùng thở ra một hơi, trong nháy mắt khôi phục khốc thái độ bình thường, nhìn Tô Cùng nhíu mày cười một tiếng nói: "Kết quả từ ngày đó em bắt đầu càng thích anh."

Tô Cùng rũ mi mắt gật đầu: "Đúng a."

"Kẹo que " Lâm Phùng lấy kẹo que trong hộp, "là đồ ăn em ăn đầu tiên ở thế gian, hơn nữa còn là anh mời em ăn."

"Cho nên em mới thích như thế a." Tô Cùng nhẹ giọng thừa nhận.

Ăn vào miệng cảm giác rất ngọt ngào.

Hiện tại trong miệng mặc dù không có kẹo que, nhưng hảo ngọt nha... Tiểu thần nghèo nghĩ, ánh mắt hơi nghi hoặc.

Lâm Phùng không nhịn được nặn nặn khuôn mặt hắn, tâm tình khoái trá nói: "Thành thật khai nhận, em còn ở nơi nào nhìn lén anh?"


"Rất nhiều a..." Tô Cùng vặn lấy đầu ngón tay, ánh mắt chột dạ, "Ở cổng trường nhìn anh tan học, nhìn anh lên lớp học bổ túc, nhìn anh chơi bóng rổ, nhìn anh ở nhà hàng xóm chơi với cún con..."

Lâm Phùng không nhịn được bắt đầu hồi tưởng, vắt hết óc tìm kiếm thân hình Tô Cùng, nhưng không thu hoạch được gì.

Tô Cùng càng nói càng nhỏ, lo lắng dùng hai tay che mặt, như thỏ con nói: "Em làm như vậy, có phải là "Biến thái" trong truyền thuyết không..."

Lâm Phùng nhất thời cảm giác mình cũng bị biến thành biến thái, vì vậy quyết định thật nhanh nói: "Ừ."

Tô Cùng một mặt "Quả thế" suy sụp tinh thần: "A..."

Anh mắt Lâm Phùng chuyển tới hai túi áo của Tô Cùng, ý vị thâm trường nở nụ cười: "Cho nên còn không mau hảo hảo bồi thường anh, theo anh đi thử giường mới?"

"Ừm..." Tô Cùng cũng không ngốc, đôi mắt chớp chớp, nghi ngờ nói, "Kỳ thực cũng không biến thái đúng không?"

Lâm Phùng cười ra tiếng, không nói hai lời đem Tô Cùng ôm ngang lên.

Trên giường đệm chăn đã bày sẵn, sau khi một trận trời đất quay cuồng, Tô Cùng bị đè xuống giường, không có chỗ trốn.

Lâm Phùng cúi đầu ngậm đôi môi hắn, nụ hôn này cũng không bao hàm tình dục, kiên trì, ôn hòa, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi răng, mang theo bồi hồi đền đáp lại, mãi đến tận lúc Tô Cùng có chút cứng ngắc dần dần thanh tĩnh lại, Lâm Phùng mới gia tăng cường độ hôn môi, tiếng nước nhỏ giọt làm cho nhiệt độ trong phòng phảng phất tăng cao mấy độ.

Hôn một hồi, Lâm Phùng mở dây kéo túi của Tô Cùng, lấy ra một hộp áo mưa an toàn, đang cân nhắc có khi nào làm được một nửa rồi bị nứt ra không... (sa mạc lời =.=")


Lâm Phùng lấy một cái, quơ quơ trước mặt Tô Cùng, cười có mấy phần tà khí, nói: "Ngày hôm nay dùng hết hai hộp đi."

"Có thể, có thể a..." Tô Cùng xấu hổ đến không cách nào suy nghĩ, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tường, Lâm Phùng nói gì nghe nấy.

"Con vật nhỏ." Lâm Phùng trìu mến mà hôn nhẹ trán của hắn, bắt đầu lột y phục, "Hai hộp có mười hai cái, em muốn mệt chết chồng em à."

"Ồ... Mười hai..." Tô Cùng mơ mơ hồ hồ mà bị Lâm Phùng lột áo khoác cùng áo lông, vào giờ phút này còn đang kéo thắt lưng, trong óc một đoàn loạn ma, không hiểu mười hai lần là khái niệm gì.

Lúc bị thoát chỉ còn tầng cuối cùng, Tô Cùng chui vào chăn bên trong, chỉ lộ ra một khuôn mặt đỏ đến mức có thể rán trứng, vững vàng cầm lấy chăn.

Lâm Phùng ôn nhu cười cười, ngược lại thoát y phục của chính mình, hắn thường ngày rất chú trọng tập thể hình bảo dưỡng, mặc quần áo vào, cái eo cứng cáp cùng chân thon dài thẳng tắp còn sót lại cảm giác tuấn tú, cởi quần áo ra là một thân bắp thịt, nửa điểm sẹo lồi cũng không có, hai đạo nhân ngư tuyến thật sâu từ bụng kéo dài đến phía dưới, khiến người ta nhìn không rời tầm mắt.

Lâm Phùng hất chăn, chui vào, hai người cơ hồ dính vào cùng nhau, Tô Cùng ánh mắt hoảng loạn, một giây nhìn một chỗ, Lâm Phùng chăm chú thâm tình mà nhìn hắn, tay trong chăn tay không hề thành thật, trêu Tô Cùng nhỏ giọng kêu lên.

"Gọi ông xã." Tay Lâm Phùng quấy rối liên tục.

Tô Cùng thở hổn hển, như cá trên mặt nước uốn tới ẹo lui, cầu khẩn nói: "Chờ đã... Có thể trước tiên, trước tiên mò chỗ khác... để em thích ứng một chút..."

"Có thể a, " Lâm Phùng tâm tình rất tốt mà thưởng thức dáng dấp xấu hổ của Tô Cùng, dán vào lỗ tai của hắn nhẹ giọng nói, "Trước gọi tiếng ông xã, anh từ từ đi."

Tô Cùng liếm môi một cái, nhỏ giọng kêu: "Ông xã..."

Lâm tổng móc móc lỗ tai, mạn điều tư lý nói: "Ân ——?"

Tô Cùng không thể làm gì khác hơn là dán vào lỗ tai Lâm Phùng, cao giọng lắp bắp nói: "Ông, ông xã..."

"... Ngoan." Lâm Phùng trong nháy mắt bị manh hóa thành mảnh vỡ, như sói đem Tô Cùng ấn về trong chăn đánh gục, tiểu thần nghèo vừa ngây ngô vừa xấu hổ cực kỳ mỹ vị, làm Lâm Phùng luôn luôn giữ mình trong sạch cũng khó có thể khống chế dục vọng mãnh liệt dâng lên, kết quả đem người ta ăn một lần lại một lần.

Một hạt giống ngây thơ vượt qua cuồn cuộn hồng trần, dưới sự chỉ dẫn của vận mệnh từ dưới đất chui lên, rốt cục cùng người trồng nó gặp lại, làm cho khắp cây nở đầy hoa. +