Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 89-2: Nhị

Huyễn Lực Màu trắng nhanh chóng quấn quanh toàn thân Phong Vụ Niên, mỗi một luồng ánh sáng đều mang theo sát ý nồng đậm, khi đã đạt được một phần ba huyễn lực, huyễn lực Hoa Khấp Tuyết đương nhiên không giống như ngày thường, nhưng đối đầu với huyễn lực của Phong Vụ Niên, lại làm cho nàng không nhịn được phải nhíu mày, làm sao lại như vậy, tại sao huyễn lực Phong Vụ Niên lại đột nhiên tăng cao lên  nhiều như vậy, vậy mà có thể chống lại huyễn lực của bản thân mình chứ?

Phong Vụ Niên hừ lạnh một tiếng, đã sớm biết nữ nhân này chỉ  đối với Mộ Lương là dịu dàng, còn đối với những khác người khác đều rất  vô tình, hôm nay coi như hắn tự tìm chuyện mất mặt, đã như vậy, vậy hắn cũng không cần mềm lòng, các chiêu thức tung ra càng ngày càng tàn nhẫn, kim quang như kiếm, cắt những bạch quang của Hoa Khấp Tuyết đang quấn quanh mình đứt ra từng đoạn.

Hai mắt Hoa Khấp Tuyết nhíu lại, mười ngón tay giao nhau, bạch quang từ trong  ngực và trong trán tuôn ra, biến thành một thanh trường kiếm màu trắng. Hoa Khấp Tuyết tay cầm trường kiếm, xuất ra nhiều chiêu bén nhọn đầy khát máu, luồng bạch quang thánh khiết đầy sát khí hiện lên giữa không trung, từng đạo một bạch quang đâm tới các đại tử huyệt Phong Vụ Niên.

"Hừ, nàng đúng là rất lợi hại, nhưng cũng  không đủ tư cách phách lốiở trước mặt bản cung!" con mắt Phong Vụ Niên đột nhiên biến thành kim sắc, toàn thân chấn động, đánh văng  toàn bộ thế công của Hoa Khấp Tuyết ra.

Hoa Khấp Tuyết bị huyễn lực của hắn chấn động lui về sau một bước, mày đẹp khẽ cau lại, thấy Mộ Lương hình như là muốn bay lại trợ giúp mình, ánh mắt lạnh lẽo, "Mộ Lương, chàng làm tốt chuyện chính mình, đừng động tới chuyện của ta!"

Bước chân của Mộ Lương ngừng lại một chút, tay nắm Liệp Tử thật chặt, lại lựa chọn tin tưởng A Noãn, vì vậy nhắm mắt lại, chuyên tâm thổi sáo ngọc, phá trận.

Mà Hoa Khấp Tuyết bên kia, tình thế nhưng không để lạc quan, kim quang từ mắt của Phong Vụ Niên phóng vào, huyễn lực trở nên cường đại hơn, Hoa Khấp Tuyết cũng có chút đỡ không được.

Trong lòng Phong Vụ Niên đối với Hoa Khấp Tuyết có một chút xíu thương tiếc, nhưng khi thấy thái độ của nàng, liền biến mất, đôi tay hiện lên đường công, mạnh mẽ hướng về phía Hoa Khấp Tuyết.


Hoa Khấp Tuyết phóng lên lui về phía sau hai bước, giơ hai cánh tay lên ngăn lại, chỉ cảm thấy tim hơi  đau, trong cổ dâng lên một cỗ ngai ngái, trong lòng nổi lên tức giận, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt phát ra càng sâu hơn.

Hồng Quang chợt lóe trước mắt, Khiêu Hồng trở lại trong tay Hoa Khấp Tuyết, Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn ánh sang xong quanh Khiêu Hồng trong tay, đáy mắt mơ hồ nổi lên Hồng Quang  .....

"A!" Phong Vụ Niên xoay người vài vòng, một khổng lồ cuống về phía Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Vòng  Xoáy Vàng  không  ngừng đi tới, ở đáy mắt Hồng Quang cùng bạch quang không ngừng luân phiên thay đổi, trong nháy mắt trước khi Vòng Xoáy Vàng tiếp cận, trong đầu Hoa Khấp Tuyết quanh quẩn một giọng nam vang lên ——

"Nguyệt nhi, kẻ làm tổn thương mình, Giết!"

Khí phách, khí thế sát phạt ở quanh thân Hoa Khấp Tuyết liền triển khai, ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết đầy khí phách và lạnh lẽo, chỉ thấy nàng giơ Khiêu Hồng lên cao, hung hăng bổ tới vòng nước xoáy,  ánh sáng  hồng bạch giao thoa đối kháng cùng Vũng Xoáy Vàng.

Trong mắt Phong Vụ Niên chợt hiện lên kinh ngạc, Huyễn Lực trong cơ thể đã xuất ra hoàn toàn, tính toán đánh nhanh thắng nhanh.

"Nguyệt nhi, vận dụng lực trong tâm, nhất định sẽ đẩy lùi được quân địch!"

Lúc này giọng nam đầy  khí phách vang lên lần nữa.

Ánh mắt của Hoa Khấp Tuyết sáng lên, một tay điểm nhẹ ngực, than nhẹ một tiếng, bạch quang nhỏ dài truyền vào trong cơ thể Khiêu Hồng, hồng bạch giao thoa Huyễn Lực Đại Thịnh.

Không trung đột nhiên truyền đến một hồi nổ vang, ánh sáng mãnh liệt chiểu thẳng xuống làm cho mọi người không nhịn được đều phải nhắm hai mắt lại.


Mộ Lương híp lại mắt, thừa thời cơ này, đè xuống lo lắng trong lòng, cất cao thân người, nhanh chống xoay tròn tử tiêu trong lòng bàn tay, hóa ra một thế Bát Quái Trận khổng lồ, trong chớp mắt Tử Quang phát ra mãnh liệt, trận kia thế không ngừng mở rộng, mơ hồ có thể úp toàn bộ chiến trường lại.

Đội quân Phong quốc trong trận thế tử quang này, không ngừng yếu bớt, cuối cùng trở nên vô hình.

"Lui binh!"

Mộ Lương tỉnh táo nói, lắc mình trở lại trên cổng thành, khi ánh sáng  cường đại tan hết, Hoa Khấp Tuyết cũng bay trở về trên cổng thành, mà Phong Vụ Niên kia, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã lên trên đất, ổn định thân hình, vung tay lên, "Lui binh!"

Hôm nay thương vong quá lớn, Kim Than bị nhuộm thành  đỏ tươi, tử thi một tầng chồng lên một tầng, Ưng Kích Trường Không, tựa các tướng sĩ như đang rên rỉ vì những thứ này hy sinh thân mình, chiến tranh, chính là mặc kệ đúng cùng không đúng, vì quốc gia của mình, thề sống chết mà chiến đấu, không sợ hy sinh!

"A Noãn, nàng không sao chớ?" Mộ Lương nhanh chóng bay tới bên cạnh người Hoa Khấp Tuyết, khẩn trương kiểm tra  nàng từ trên xuống dưới một chút, thấy nàng chỉ bị một nội thương rất nhỏ bên ngoài cũng không bị thương gì quá lớn, vừa đau lòng đồng thời cũng rất yên tâm.

"Hắn làm sao lại có thể mạnh lên nhiều như vậy." Hoa Khấp Tuyết đè lại ngực, nở một nụ cười đầy trấn an về phía Mộ Lương, ý bảo với hắn là mình không có chuyện gì, lúc sau mới hỏi.

"Mặc kệ hắn, chữa thương trước." Trong lòng Mộ Lương làm sao còn có rảnh rỗi để ý tới Phong Vụ Niên, nhanh chống ôm Hoa Khấp Tuyết đi, "Vương Khôi, nghỉ ngơi và hồi phục quân đội, đề cao cảnh giác, thời thời khắc khắc chuẩn bị nghênh địch!"

"Dạ, Vương Gia!" Vương Khôi đè tay trái bị thương lại, lời còn chưa nói hết, Mộ Lương đã biến mất không thấy, Huyễn lực của Vương Gia cùng vương phi hắn coi như là hoàn toàn nhận thức được, hai người mặc dù đã rời đi, nhưng trong tâm của hắn, còn chấn động vẫn như cũ.

Bên trong phòng.


"Một ít vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại." Hoa Khấp Tuyết nắm lấy tay Mộ Lương,chút vết thương nhỏ này chỉ cần điều khí một chút là được rồi, không cần lo lắng quá đáng như vậy, nhìn những bình thuốc ở  phía trước bàn kia......

"Đều tại ta vô dụng, không thể đi bảo vệ nàng......" Chân mày Mộ Lương nhíu lại đầy tự trách, nếu không phải để cho hắn có cơ hội phá trận thế kia, hắn sẽ không để một mình  A Noãn đối đầu với  Phong Vụ Niên.

"Đánh giặc, không phải chỉ dựa vào hai người chúng ta, bảo vệ binh lính mới là quan trọng nhất, lại nói thiếp sẽ không xảy ra chuyện gì." Hoa Khấp Tuyết bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu hôn lên cằm của hắn một cái, nghĩ ngợi nói, "Trong vòng ba ngày, Phong Vụ Niên sẽ không có động tác, chúng ta phải chuẩn bị cẩn thận."

"Có thể mở ra thế trận kia binh sĩ cũng không tính là yếu, còn muốn lập ra nhiều trận thế như hôm nay nữa, thì không thể nào, lần sau đối chiến, hai người chúng ta đối chiến Phong Vụ Niên, binh lính Mộ Quốc càng thêm không cần sợ quân đội Phong Quốc."

Mộ Lương nói tự tin, nhưng cũng là sự thật, Mộ Quốc binh cường mã tráng, nhưng lại không thể so sánh với đội quân  thủy chiến của Phong Quốc, nếu cuộc chiến hôm nay là ở trên nước, có lẽ Mộ quốc sẽ bị tổn thất lớn hơn.

Mộ Lương cầm cổ tay Hoa Khấp Tuyết, Tử Quang xuyên vào trong cơ thể nàng, từ từ trị liệu nội thương của nàng, không lâu sao đã tốt hơn hơn phân nửa.

"A Noãn, hôm nay tại sao nàng lại đột nhiên ra tay trở nên ác độc như vậy?" Mộ Lương lo âu nhìn Hoa Khấp Tuyết đang có chút mệt mỏi, không phải hắn không để cho nàng ngủ, mà biểu hiện hôm nay của  A Noãn, quá ngoài dự đoán của mọi người, mặc dù hắn một mực phá trận, nhưng có một nữa lực chú ý đều ở trên người nàng, thấy nàng rõ ràng rơi hạ phong, đột nhiên khí thế đại thịnh, đánh bại Phong Vụ Niên, hắn không khỏi không kinh ngạc.

Khí thế kia, tuyệt đối mang theo sát phạt đầy lãnh khốc, bá đạo quả quyết, hắn chưa từng thấy qua  biểu hiện này trên người A Noãn.

"Mộ Lương, ta hình như, nghe được âm thanh của cha ta  rồi......" Hoa Khấp Tuyết lẩm bẩm nói, nói cho hắn nghe chuyện vừa xảy ra mới, ánh mắt có chút hoảng hốt, Nguyệt nhi...... Lần trước nàng kia là  mẫu thân  nàng, còn lần này, sợ là cha của nàng, bọn họ giống như là biết tất cả chuyện nàng gặp phải, nhưng  vì sao lại không xuất hiện, bọn họ rõ ràng là có quan hệ nàng, nhưng vì sao bọn họ không xuất hiện?

"A Noãn!" Mộ Lương nhìn Hoa Khấp Tuyết khó chịu cau mày, trầm giọng kêu, thấy hình như nàng đã hồi hồn rồi, vẻ mặt liền dịu xuống, dịu dàng nói, "A Noãn, có lẽ bọn họ là người thân của nàng, nhưng nếu bọn hắn quan tâm nàng, mà họ không xuất hiện tự nhiên là có lý do của bọn họ."

"Binh đến tướng chặn, A Noãn, chớ suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ phía trước có chuyện gì, đều có ta giúp nàng." Mộ Lương khẽ hôn nàng, vô cùng yêu thương nàng, cũng có chút oán hận đối với cha mẹ chưa từng gặp mặt của nàng, để cho A Noãn hắn khó chịu như vậy.


"Mộ Lương, thiếp muốn gặp mặt bọn họ." Hoa Khấp Tuyết ngước mắt, bộ dáng có chút bất lực.

"Nha đầu ngốc, đến lúc nên nhìn thấy, tự nhiên sẽ nhìn thấy, biết không?" Mộ Lương nhẹ điểm lên cái mũi của nàng một cái, " Cha mẹ của nàng ngay thời khắc nguy cấp nhắc nhở nàng, đã chứng minh một ngày nào đó, bọn họ sẽ cùng nàng gặp mặt, chỉ là thời cơ chưa tới."

"Mộ Lương, có phải là thiếp quá  tùy hứng không phải?" Hoa Khấp Tuyết thở dài, cha mẹ còn không biết là  người ở phương nào, tại sao nàng có thể yêu cầu Mộ Lương dẫn nàng đi chứ? Chậc, nàng gần đây biến hóa quá lớn.

"A,ngược lại ta thật ra muốn cho nàng thời thời khắc khắc tùy hứng như vậy, chỉ là nàng khác so với trước kia, lạnh lẽo, đối với chuyện nàng tùy hứngmà nói, thật đúng là xa xỉ." Mộ Lương bất đắc dĩ cười cảm thán, "A Noãn, về sau cứ như vậy đi, tùy hứng, lệ thuộc vào ta, được không?"

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhìn sự cưng chiều trong mắt hắn, nhàn nhạt nở nụ cười, "Tốt, đây là do chàng nói." Không biết tại sao, nàng đối với đề nghị này của Mộ Lương rất động lòng cầm không được, cơ hồ không hề suy nghĩ, liền đồng ý.

"Ha ha, Đại Bảo Bối của ta!" Mộ Lương trong lòng đầy tràn vui sướng, dùng sức ôm lấy nàng, ngay sau đó nghĩ đến thân thể nàng còn chưa có khỏi hẳn, nhíu nhíu mày, đặt nàng lên trên giường, "A Noãn, ngủ một lát đi, tỉnh ngủ, toàn bộ những thương tổn đều sẽ khỏi."

"Vậy khi thiếp tỉnh dậy, muốn ăn hoành thánh!" Hoa Khấp Tuyết chu mỏ một cái, vuốt vuốt bụng của mình.

"Được." Mộ Lương cưng chiều sờ sờ đầu của nàng, bởi vì nàng mềm mại làm nũng, mà lòng mềm xuống như nước.

Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, bờ môi mỉm cười, thấy vậy, Mộ Lương liền kết thành  một phòng hộ, lúc này mới yên tâm rời đi, an bài quân đội.

Mà ở trong mộng của Hoa Khấp Tuyết, nàng hình như đi tới một chỗ vách núi, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người màu vàng óng, nhưng cách quá xa, nàng nhìn không rõ, muốn tiến lên, lại không thể động đậy.


Mà hai bóng người màu vàng kia tựa hồ như đang gọi cái gì, nàng nghe không rõ, mà nàng có thể nhìn thấy, là một Thiên Cơ như ẩn như hiện ra vết rách, tỏa ra sương mù tối đen dày đặc, đáng sợ khác thường.

Mà ở bên ngoài, Mộ Lương đã cùng chư vị tướng soái thương lượng xong đối sách, trận chiến ngày hôm nay, tổn thất không nhỏ, nói tóm lại, hai quân coi như đánh ngang nhau, nhưng nếu Phong Quốc không có  trận thế  kỳ quái cùng huyễn lực của Phong Vụ Niên, căn bản sẽ không chân gây sợ hãi gì, lần sau đối chiến, Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết đồng loạt đối kháng Phong Vụ Niên, mà Phong Quốc không có trận kia thế, tuyệt đối không ngăn cản được quân đội Mộ Quốc, nói trắng ra là,  lúc này Phong Quốc chắc chắn thất bại.

Phong Vụ Niên có lẽ là nghĩ Phong Quốc có trận kia thế, thắng lợi nằm trong tầm mắt, nhưng hắn không ngờ, Mộ Lương không chỉ phá giải một hai trận thế, mà còn có thể phá giải tất cả trận thế, hắn khinh địch, kết cục của hắn nhất định sẽ bi thảm.