Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 62-1: Trúng độc

Sáng sớm.

Mộ Lương nghiêng người nhìn nữ nhân đang ngủ say ở bên cạnh, mặt mày như tranh vẽ, mỗi một nét đều làm cho tâm hắn rung động, trong mắt Mộ Lương tất cả đều là nhu tình, không nhịn được đưa tay lên vuốt ve gương mặt trắng mịn của nàng.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, mí mắt giật giật, muốn mở mắt ra lại không thích ứng được với ánh sáng mãnh liệt, liền vội nhắm mắt lại.

"A noãn, mở mắt ra từ từ thôi." Mộ Lương câu môi, giơ tay lên che lại bớt ánh sáng cho nàng, thấy nàng mở to hai mắt nhìn mình, nụ cười sâu hơn.

"Mộ Lương, đỡ ta dậy." Hoa Khấp Tuyết muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân một chút khí lực cũng không có, có chút suy yếu mở miệng.

"A noãn, là ta không tốt." Mộ Lương biết nàng sẽ không hồi phục nhanh như vậy, trong mắt đều là áy náy, đỡ nàng ngồi dậy.

"Có cái gì mà áy náy, chàng hãy suy nghĩ nên bồi thường cho ta như thế nào đi." Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy sự áy náy trong mắt hắn, bất đắc dĩ mấp máy môi, trêu ghẹo nói, cổ họng chợt ngứa liền cau mày mà ho khan.

[email protected]&.q#y.d%n

Mộ Lương thấy vậy, trong lòng càng thêm tự trách, đưa tay cầm chén nước.

"A noãn, ta sẽ không đã thương nàng lần nào nữa, nếu như tâm ma của ta mà còn tái phát, ta liền tự phế hai tay của mình." Mộ Lương yên lặng nhìn nàng, ở trên mặt đều là nghiêm túc và kiên định.

"Không cho phép." Hoa Khấp Tuyết mím chặt môi, trên mặt gương mặt tái nhợt đều là hàn ý, trong mắt lãnh ý cùng tức giận đan xen vào nhau nói: "Chàng mà chết, thì ta làm sao bây giờ?"

"Ta. . . . . ." Mộ Lương có chút nghẹn lời, ngay sau đó thì cười khổ, đúng vậy a, nếu như hắn chết, A noãn phải làm sao? Chẳng lẽ muốn A noãn sau khi hắn chết thì tái giá với người khác? Vừa nghĩ tới khả năng này, tim của hắn liền thắt lại, không được, hắn không làm được.


"Qua một thời gian nữa, chúng ta quay về mang sơn, sư phụ nhất định sẽ có biện pháp." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn, hừ nhẹ.

"Y thuật của ta, đã vượt qua Hoa gia gia rồi." Mộ Lương cười khổ lắc đầu.

"Mặc dù y thuật của sư phụ không lợi hại hơn chàng nhưng sư phụ trải qua nhiều hơn chàng, Mộ Lương, chàng đừng có tự đại như vậy được không!" Hoa KhấpTuyết nghiến răng nghiến lợi nói, nói thế nào đi nữa thì sư phụ cũng sống lâu năm hơn so với hắn, chẳng lẽ còn thật không bằng một tên tiểu bối như hắn sao hả?

"Ta. . . . . ." Mộ Lương nghe nàng nói như vậy cảm thấy có chút lúng túng, lại nghĩ mình thật sự có chút tự đại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, gật đầu.

Thấy hắn gật đầu, Hoa Khấp Tuyết mới vừa lòng cong lên khóe môi, cử động thân thể, cảm giác vô lực đánh tới làm cho nàng cảm thấy có chút thất bại, xem ra nàng còn chưa đủ cường đại.

Mộ Lương đau lòng híp mắt lại, ở một bên cầm y phục lên, vừa thay cho nàng vừa nói: "A noãn, huyễn lực của nàng đã tiêu hao quá độ, mấy ngày này hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta đã viết phương thuốc, Trảm Lãng sẽ cho người nấu thuốc."

"Không có việc gì." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười, nhìn thấy hắn một bộ dạng nghiêm túc mặc y phục vào cho mình, nàng có chút cảm động, đột nhiên lại nghĩ đến Đông Phương Vũ, ánh mắt lạnh lẽo hỏi: "Mộ Lương, chàng tính xử trí Đông Phương Vũ như thế nào?"

"Đông Phương Vũ, ta sẽ không để cho nàng sống tốt đâu, A noãn đừng lo lắng nhiều như vậy, nàng cứ an tâm dưỡng thân thể cho thật tốt." Mộ Lương vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cưng chiều cười cười nhưng đáy mắt chợt lóe lên sát ý, biểu thị cho kết cục bi thương của Đông Phương Vũ.

"Chàng cũng đừng có mà thương hoa tiếc ngọc.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, giọng điệu kia, nghe như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

"Tiểu hỗn đản, nói lung tung gì đó!" Mộ Lương tức giận nhìn nàng, thương hoa tiếc ngọc? Trong mắt của hắn hoa, ngọc gì đó cũng chỉ có một mình A noãn.

"Ta có nói cái gì sao?" Hoa Khấp Tuyết vô tội mở to hai mắt.

Mộ Lương bất đắc dĩ cười khẽ, ngắt ngắt cái mũi của nàng, đỡ nàng dậy để cho nàng tựa vào trên giường nói: "Ta đi kêu người bưng bữa sáng tới, chờ ta."

Hoa Khấp Tuyết gật đầu, cảm giác vô lực trong lòng lại đánh úp tới, nhìn hắn xoay người sang chỗ khác, nàng có chút suy yếu nhắm hai mắt lại, xem ra bản thân phải ở trên giường thật lâu rồi.

"Tiểu thư, người khỏe lên một chút nào chưa?" Không biết qua bao lâu, Lưu Nguyệt bưng điểm tâm bước vào, sốt ruột đứng ở bên cạnh Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu lên, có chút suy yếu ngoắc ngoắc môi, nhìn thấy sự lo lắng trên mặt tiểu nha đầu này, trong lòng ấm áp lên nói: "Ta không sao, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi."


"Lưu Nguyệt vô dụng, không biết làm thế nào để giúp tiểu thư, đây là cháo Thánh Diêu tỷ tỷ nấu cho tiểu thư, vẫn còn nóng để ta đút cho người!" Lưu Nguyệt thở dài, thấy bộ dáng yếu ớt của tiểu thư nhà mình, đau lòng vô cùng.

"Mộ Lương đâu?" Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, ánh mắt quét nhìn xung quanh, không có nhìn thấy bóng dáng của Mộ Lương, hơi chau mày lại.

"Vương gia ở bên ngoài đấy, Hoa tiên sinh ngăn cản ngài, hình như là có chuyện gì đó." Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút, lên tiếng.

[email protected]&.q#y.d%n

Hoa Khấp Tuyết gật đầu, há miệng uống xong ngụm canh của Lưu Nguyệt đút tới, như nghĩ tới cái gì nhìn ra ngoài cửa, có chút bận tâm, Hoa Trảm Lãng hẳn là đã biết mình bị Mộ Lương đả thương, hắn có thể làm khó Mộ Lương hay không. . . . . .

"Mộ Lương, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao lại đả thương muội ấy?"

Trong đại sảnh, Hoa Trảm Lãng vẻ mặt lạnh lùng nhìn Mộ Lương ở trước mặt.

"Cái gì? Hoàng thẩm là hoàng thúc đã thương sao?" Mộ Lê lâm triều sớm xong  liền chạy tới đây, nghe vậy, vẻ mặt là không thể tin nổi, hoàng thúc yêu hoàng thẩm như vậy, hắn làm sao có thể thương tổn nàng?

"Đúng vậy a, Hoa Trảm Lãng, chàng đừng nói lung tung!" Mộ Hỏa Nhân cũng không tán thành cau mày.

Bạch Thánh Diêu ở phòng bếp chuẩn bị dược thiện cho Hoa Khấp Tuyết, nếu để cho nàng nghe được lời này, sợ là phản ứng cũng giống như vậy.

"Phải hay không phải, các người tự mình hỏi hoàng thúc tốt của các người đi." Hoa Trảm Lãng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Mộ Lương.

Mộ Lương khổ sở cười một tiếng, nhàn nhạt nhìn hắn nói: "A noãn, là do ta đả thương."

"Cái gì?" Mộ Lê trợn mắt, thất thanh hô lên.

"Hoàng thúc, đầu óc người có phải bị hỏng rồi hay không?" Gương mặt Mộ Hỏa Nhân mờ mịt, nếu không phải là đầu óc hỏng rồi, thì hoàng thúc sẽ không nói lung tung như vậy.

"Mộ Lê, ta phát tâm ma." Mộ Lương nhàn nhạt nói, giọng nói có chút vô lực.


"Làm sao có thể? Còn chưa tới trăng tròn!" Mộ Lê ngẩn người, ngay sau đó lắc đầu, tâm ma của hoàng thúc đều là hàng năm vào thời điểm trăng tròn nhất mới có thể phát tác, ngày hôm qua căn bản là không có trăng tròn!

"Có người. . . . . . Hạ dược." Mộ Lương lạnh lùng nhìn về phía xa, trong mắt tất cả đều là sát ý.

"Người nào!" Mộ Lê sắc mặt trầm xuống, người biết hoàng thúc có tâm ma không nhiều lắm, không thể nghĩ tới có người lại nhân cơ hội này mà tới hại hắn, chẳng lẽ là có nội gián?

"Đến thời điểm nên biết, tự nhiên sẽ biết." Mộ Lương như có điều suy nghĩ nhếch môi, thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái.

Mộ Lê thấy vậy, cũng không hỏi nhiều nữa, hoàng thúc làm việc gì đều có suy tính của riêng mình nhưng nếu như để hắn biết được người kia là ai, hắn nhất định phải đem người đó bầm thây vạn đoạn, hoàng thúc chính là nghịch lân (vảy ngược) của hắn, đã có người dám chạm đến nghịch lân của hắn, vậy hắn sẽ không để ý mà đại khai sát giới.

[email protected]&.q#y.d%n

"Cái gì mà tâm ma?" Hoa Trảm Lãng nghe đối thoại của bọn họ, có chút nghi hoặc, còn có cái gì mà hạ dược, hắn nghe thế nào đều không hiểu.

Mộ Lương thật sâu nhìn hắn một cái, thở dài, ánh mắt có chút trở nên mơ hồ: "Bốn năm trước cuộc chiến ở Kim ghềnh, ta đã giết rất nhiều người."

"Cho nên từ lúc đó trở đi trong lòng hoàng thúc xuất hiện tâm ma, hàng năm vào thời điểm trăng tròn, sẽ tự nhốt mình vào trong lồng sắt, tránh cho mình bị tâm ma khống chế, ra ngoài giết người lung tung." Mộ Lê tiếp tục mở miệng, trên mặt tất cả đều là lo lắng.

Mộ Hỏa Nhân hướng về phía Hoa Trảm Lãng gật đầu một cái, thở dài, hoàng thúc vẫn luôn rất uy phong, lại có rất ít người biết hắn có một mặt chật vật như vậy.

"Thì ra là như vậy." Hoa Trảm Lãng sáng tỏ, không trách được hắn lại đả thương Tuyết Tuyết, thì ra là tâm trí bị khống chế liền hỏi: "Vậy ngươi đã nghĩ đến biện pháp gì để tiêu trừ tâm ma chưa?"

"Không có." Mộ Lương cười khổ, nếu mà có biện pháp, hắn còn có thể đả thương A noãn sao?

"Chuyện này. . . . . ." Hoa Trảm Lãng cau mày, y thuật của Mộ Lương so với hắn và lão đầu nhân kia còn lợi hại hơn, ngay cả hắn cũng không có cách nào.

"Chờ thân thể A noãn tốt lên một chút thì ta dẫn nàng về mang sơn một lần." Mộ Lương thở dài, thản nhiên nhìn Hoa Trảm Lãng.

"Hả? Lão Đầu Nhân y thuật không bằng ngươi." Hoa Trảm Lãng nhíu mày.


"Trảm Lãng, người nói như thế nào cũng là sư phụ của chàng, sao chàng lại không có lễ độ như vậy." Mộ Hỏa Nhân biết hắn nói lão đầu nhân chính là Vô Cực lão nhân, lập tức nhẹ trừng mắt nói: "Huống hồ, Vô Cực lão nhân so với hoàng thúc có nhiều kinh nghiệm hơn, biết đâu ông biết được loại phương thuốc cổ truyền nào đó."

"Khụ khụ, Hỏa Nhân nói đúng lắm." Cảm giác bị giai nhân trừng cũng không phải là tốt lắm, Hoa Trảm Lãng cười gượng hai tiếng, ôm nàng vào trong ngực.

Mộ Hỏa Nhân dẩu môi, vùi ở trong ngực của hắn cười thỏa mãn.

"Không chút tiền đồ." Mộ Lê bĩu môi, khinh thường nhìn bộ dạng như con chim nhỏ nép vào người của nàng.

"Dù sao so với huynh không có người ôm vẫn hơn!" Mộ Hỏa Nhân hừ nhẹ, còn cố ý ở trong ngực của Hoa Trảm Lãng cọ cọ.

"Nghịch ngợm." Nhìn Mộ Lê tức đến đen mặt, lại cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mộ Hỏa Nhân, Hoa Trảm Lãng cười khẽ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến Tuyết Tuyết bị thương, chân mày cau lại hỏi: "Mộ Lương, Tuyết Tuyết hiện tại như thế nào?"

"Không có gì đáng ngại, chỉ là bị mất huyễn lực hết, có chút suy yếu, nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi." Mộ Lương cười khổ, tất cả trên mặt đều là tự trách.

"Cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, một lát nữa ta sẽ chuẩn bị phương thuốc và lấy chút dược hoàn cho ngươi." Hoa Trảm Lãng biết Hoa Khấp Tuyết không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm, lại thấy vẻ mặt tự trách của Mộ Lương, trong lòng không đành lòng, nữ nhân mà chính mình cẩn thận che chở lại bị chính mình gây thương tích, hiện tại Mộ Lương cũng không dễ chịu gì.

"Đa tạ." Mộ Lương ngoắc ngoắc môi, trong mắt thoáng qua cảm kích.

"Hoàng thúc, qua một thời gian nữa tới sinh nhật của ta, hoàng thẩm có thể tới không?" Mộ Lê nhíu nhíu mày, nếu như hoàng thẩm không đến, hắn sẽ cảm thấy rất tiếc nuối.

"Ta sẽ dẫn nàng tới, đến lúc đó, Lê nhi, ta muốn ngươi tứ hôn cho chúng ta." Mộ Lương lộ ra một nụ cười quỷ dị.

"Ngươi xác định Tuyết Tuyết sẽ đồng ý?" Hoa Trảm Lãng kỳ quái nhìn hắn, hắn cũng không biết Tuyết Tuyết lúc nào thì dễ nói chuyện như vậy.

"Trước mặt nhiều người như vậy, A noãn sẽ không làm cho ta mất mặt." Mộ Lương bình chân như vại uống một hớp trà, gương mặt tự tin.

". . . . . ."

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được giật giật khóe miệng, Mộ Lương, ngươi thật quá đen tối!


Bạch Thánh Diêu bưng canh bổ bước tới, đột nhiên nghe được những lời này của Mộ Lương, ngẩn người, lập tức xoay người, tính đi nói cho Tuyết Tuyết chuyện này, nếu không đến lúc đó Tuyết Tuyết nhất định sẽ bị lừa!

"Thánh Diêu, nếu như ngươi đi nhiều hơn một bước nữa, thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới việc thanh trừ hậu cung của Mộ Lê." Mộ Lương thản nhiên nhìn bóng lưng chạy trốn của Bạch Thánh Diêu, âm thanh lạnh lẽo nhẹ nhàng phát ra.

"Ha ha, hoàng thúc chớ có nói đùa, người sẽ không nhìn chất nhi chịu khổ đâu, đúng không!" Mộ Lê lắc mình đến trước mặt Bạch Thánh Diêu, nhận lấy chén kiểu trong tay nàng, đưa nó cho Mộ Lương, trên tay dùng lực, ôm nàng vào trong ngực, thuận thế bụm miệng nàng lại.

"Ưmh ưmh. . . . . ." Bạch Thánh Diêu giùng giằng, tức giận trợn mắt trừng Mộ Lê, nàng không thể để cho Tuyết Tuyết chịu thiệt.