Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 65

Hai tiểu tiên hầu hạ Hoài Tuy đã ngót nghét năm trăm năm. Cả hai là huynh đệ ruột, có phụ mẫu là tán tiên. Tính theo tuổi của nhân gian, cũng đã tầm trên dưới chín tuổi, dáng vẻ trắng trẻo ngoan ngoãn.

[Tán tiên: chỉ những thần tiên chưa được ban tước vị.]

Vốn dĩ, cả hai cũng rất bướng bỉnh, nhưng may mà được theo Hoài Tuy hầu hạ tu luyện. Đây là chuyện mà các bậc phụ mẫu cùng vai vế với phụ mẫu chúng có cầu cũng không được. Cho nên, dù cách xa nhau, chỉ cần có dịp gặp mặt, không lần nào mà phụ mẫu không dặn chúng quý trọng cơ hội, chăm chỉ học tập bản lĩnh của Hoài Tuy. Hai tiểu tiên lúc đầu còn có phần sợ tính cách của Hoài Tuy, lại vì danh tiếng Hoài Tuy vang xa, có vai vế ngang với tổ tông của mình mà không dám lỗ mãng. Nhưng thời gian lâu dần, tự nhiên cũng bị tính tình trầm tĩnh của Hoài Tuy ảnh hưởng, giảm bớt sự kiêu căng sốc nổi, ngày ngày chuyên tâm tu luyện, lộ ra vẻ thông minh lanh lợi nhưng vẫn có phần chững chạc, vững vàng.

Có điều, hai đứa lại tên là Đại Bảo và Nhị Bảo, lúc nói ra khó tránh khỏi xấu hổ. Sau khi đến chỗ Hoài Tuy, hắn liền đặt lại tên cho hai đứa thành Đức Ninh và Đức Nguyên, khiến chúng thà chết cũng không lấy lại cái tên cũ nữa.

Ai ngờ, mới sáng sớm, lúc Đại Bảo và Nhị Bảo bưng nước vào hầu Hoài Tuy rửa mặt, Hoài Tuy lại nhìn chúng, nói với Đông Tảo “Lần lượt là Đại Bảo và Nhị Bảo.”

Hắn nói xong, còn giơ tay chỉ cho Đông Tảo nhận biết.

Đại Bảo Nhị Bảo gượng đỏ cả mặt, quay đầu biện giải “Giờ không còn là Đại Bảo Nhị Bảo nữa mà là Đức Ninh với Đức Nguyên rồi.”

Đông Tảo ngủ dậy, tóc vẫn còn rối bù, mắt lờ đờ, nhoẻn miệng cười. Nó không nói gì, nhưng ánh nhìn vô hại lại khiến Đại Bảo Nhị Bảo càng nóng nảy, trong lòng buồn bực cũng không dám thể hiện ra ngoài.

Chẳng hiểu sao tự nhiên Tiên Quân lại nói cho bạn đời của ngài ấy cái tên cũ đầy xấu hổ của bọn chúng.


“Đó là tên do phụ mẫu các ngươi đặt cho, cho dù không thích cũng không được chối bỏ.” Hoài Tuy nói, phủi sạch cơn giận của hai đứa.

Đại Bảo Nhị Bảo nhớ tới phụ mẫu đã ba bốn mươi năm chưa được gặp mặt, cũng cảm thấy hổ thẹn. Thế nhưng, trong lúc chúng đang tự trách vì sự chính trực nghiêm túc của Hoài Tuy, chúng lại thấy Hoài Tuy cúi đầu hôn mặt Đông Tảo, nhỏ giọng dỗ dành “Ngươi xem, ta đã nói Đông Tảo không phải cái tên thiếu thiện cảm nhất rồi mà.”

Đại Bảo Nhị Bảo:????

Thật, thật quá đáng! Hai đứa lập tức nghĩ. Tiểu tiên đồng bị biến thành vật cho Tiên Quân dỗ vợ âm thầm giơ nắm đấm, đến cười cũng không cười nổi nữa.

Lần đầu tiên, cả hai dám to gan hậm hực chạy đi.

Đông Tảo nhìn bóng dáng bọn chúng biến mất cuối hành lang “Nhưng ta thấy Đại Bảo với Nhị Bảo rất hay mà.”

“Giống như…” Nó quay đầu nhìn Hoài Tuy, bổ sung “Giống như mỗi lần ta gọi ngươi là tiểu bảo bối ấy, nhất định là phải rất rất yêu mới gọi như thế.”

Đại Bảo Nhị Bảo tức giận một lúc liền đi làm bài tập và tu luyện. Đến khi quét xong sân viện, ôm cỏ đi cho tiên thú ăn thì cả hai lại thình lình chạm mặt với vị kia của Tiên Quân. Y đang cầm một túm cỏ nhỏ trong tay để đút cho tiên thú.


Hai người tiến lên tiếp nhận nốt công việc, nhưng Đông Tảo vẫn không đi mà chỉ nhích mông chừa chỗ cho bọn chúng. Ba người đứng cạnh nhau cho tiên thú ăn.

Tiên thú lần đầu tiên được tận ba người cho ăn có phần kinh ngạc, sau đó biến tướng thành hơi hơi kiêu ngạo, ánh mắt lướt qua ba túm cỏ, giống như cân nhắc xem nên thị tẩm túm nào trước mới tốt.

“Vừa nãy có phải các ngươi không vui không?” Trong khi Đại Bảo Nhị Bảo còn đang lúng túng xẩu hổ, Đông Tảo bỗng nhiên mở miệng.

Hai người sửng sốt, ấp úng phủ nhận.

“Đừng buồn.” Đông Tảo rụt bàn tay bị tiên thú liếm buồn lại, quay đầu nhìn Đại Bảo Nhị Bảo “Hai cái tên này nghe hay hơn Đức Ninh với Đức Nguyên nhiều.”

Đại Bảo Nhị Bảo không biết đáp lại thế nào, dưới ánh nhìn hòa hảo của Đông Tảo, mặt từ từ đỏ lên.

Hóa ra bị y đoán được rồi!

Vậy là nhìn thì có vẻ ngốc nhưng thực chất lại không hề ngốc sao?


“Sáng nay, ta kể chuyện ngày xưa của ta cho A Tuy nghe, có kể đến việc tên ta do một người bạn đặt. Bởi vì ta sinh vào một sáng mùa đông, nên người đó đặt cho ta là “Đông Tảo”, không còn ý nghĩa gì khác.” Đông Tảo nói “Sau đó, ta hỏi A Tuy tên các ngươi, thì đúng lúc các ngươi bước vào.”

Đại Bảo không ngờ Đông Tảo lại giải thích chuyện này với mình, có chút giật mình.

“Vậy, vậy sau này chúng ta sẽ gọi ngài là Đông Tảo Quân.” Nhị Bảo phản ứng nhanh, tính tình lại dễ bị mua chuộc, thoáng cái đã thấy Đông Tảo là người lương thiện. Nó ném lập trường lúc thương lượng với Đại Bảo ra sau đầu, bộ dáng như hận không thể quy phục ngay lập tức.

“Ha ha ha.” Đông Tảo bị nó chọc cười “Nghe Đông Tảo Quân kì lắm.”

Nhị Bảo đỏ mặt, bị Đại Bảo kéo một cái, loạng choạng không kịp theo.

Có điều cười như vậy lại thấy có chút ngốc.

“Gọi Đông Tảo hoặc Đông Đông là được.” Đông Tảo nói, ngẫm nghĩ một hồi lại cẩn thận căn dặn “À, à, đừng gọi Mập Mập nhé.”

Mặc dù Đại Bảo và Nhị Bảo không hiểu yêu cầu này lắm, nhưng vẫn nhanh nhẹn đồng ý.

Đại Bảo, thân là huynh trưởng, thấy đệ đệ mình không hề rụt rè thì có phần không vui. Nhưng bản thân nó cũng hiểu xung quanh mình nguy hiểm đang rình rập khắp nơi. Nó giống như đang ngồi trên một con thuyền lênh đênh trên sóng, còn Đông Tảo ở sau thì chỉ cần nhe răng cười một cái là có thể tạo ra sóng lớn đánh úp nó.

Ban ngày.


Sau giờ ngọ không có việc gì, hai người đều tranh thủ đi ngủ một giấc. Nhưng Nhị Bảo mọi hôm lười biếng, hôm nay lại chịu khó khác thường. Lúc Đại Bảo đang cởi giày, nó còn phi đi chuẩn bị đồ để đưa đến hoa viên.

Đại Bảo cảnh giác kéo nó “Đệ định làm gì?”

“Đệ mang ít trà cho Đông Đông với Tiên Quân.” Nhị Bảo làm như lẽ đương nhiên, cười vô cùng ngọt “Lúc sáng Đông Đông có hứa cho đệ ôm Tiểu Bạch.”

Tiểu Bạch chính là con mèo màu trắng trong hai con mèo con. Trong mắt Đại Bảo, hai con mèo cũng nhất định không phải thứ gì tốt hết. Cả ngày nghịch ngợm, được nuôi nấng thành bộ dạng béo tròn núc ních. Từ sau khi chúng tới, Đại Bảo đi đường cũng thấy nguy hiểm. Ví như lúc nó bước qua cửa vòm, sẽ có một con mèo không biết lăn từ đâu ra, lười biếng chổng vó lên trời. Hai con mắt giống hệt như hai viên ngọc lưu ly, như có như không mà nhìn chằm chằm nó.

Lại ví như có lần, Đại Bảo nghe tiếng mèo kêu meo meo, nhịn không được mà thử thám thính ý tứ của chúng. Ai ngờ, nó lại nghe thấy đúng duy nhất một câu “Có muốn tới ôm ta cái không?”

Còn nhỏ vậy mà đã biết câu dẫn người khác?

Cái loại ranh con chỉ biết quấy nhiễu tu sĩ tu luyện, có thể là thứ gì tốt đẹp hay sao?! Lúc này Nhị Bảo lại còn vội vàng muốn đi ôm nó, Đại Bảo cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Đệ quên nhưng gì chúng ta đã nói lúc đầu rồi sao?” Đại Bảo không cho Nhị Bảo đi “Sao đệ có thể dao động dễ dàng như vậy chứ?”

Nhị Bảo đảo mắt sang bên cạnh, ho một tiếng nói “Đệ không quan tâm, đệ muốn đi tìm Đông Đông.”

Nói xong, nó chạy biến như một làn khói. Đại Bảo lên giường nằm, giận đến mức phải quá thời gian uống một chén trà mới ngủ được.