Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 54

Thời tiết đầu hạ không nóng cũng không lạnh, cả ngày đều rất thích hợp để ngủ. Đông Tảo buồn chán gục xuống bàn, nhìn tỳ nữ béo thêu hoa, mệt mỏi híp mắt lại.

Hai bóng dáng một đen một trắng bỗng nhiên nhào tới giống như chớp giật, không ngừng meo meo kêu loạn.

“Trời đất ơi!” Mèo trắng hai mắt đẫm lệ nhảy lên chân Đông Tảo “Bên ngoài có nhiều quái vật chim muốn ăn thịt mèo không chịu đi lắm!”

Mèo đen cũng run rẩy núp cạnh Đông Tảo.

Cơn buồn ngủ của Đông Tảo bị xua đi một ít. Nó cúi người ôm hai con mèo lên.

“Gì vậy? Sao mà trông sợ thế?” Tỳ nữ béo cười, tay vẫn không ngừng luồn kim.

Đông Tảo đứng dậy “Ta ra xem sao.”

“Đừng đi, đừng đi!” Mèo con bám chặt chân nó cầu xin “Đông Đông mau đóng cửa lại, chúng ta trốn đi rồi đợi Xấu Xa về đánh đuổi chúng nó!”

Xấu Xa chính là chỉ cái người tên Tiêu Tuy không gần gũi với hai đứa.

Đông Tảo nhìn mèo con sợ thành như vậy, trong lòng tự nhiên thấy chột dạ và hổ thẹn với cách giáo dục của mình. Sau này cứ thấy chim là lại như vậy thì sống kiểu gì được?

“Không sao.” Đông Tảo hôn nhẹ đầu mèo con, dỗ dành chúng nó “Ta đi xem thế nào, các con ở trong phòng chờ ta.”

Nói xong, nó liền đi ra ngoài.

Trên cái cây to trong viện quả nhiên có ba con chim đang đậu. Hai trong số đó, Đông Tảo chưa gặp bao giờ. Thế nhưng, nó biết một con. Chính là con chim cái bay về phương nam tránh rét hồi trước Tết. Nhìn bộ lông sáng bóng của nó, hẳn là sống không tệ.


Ngoài ra, hai con chim theo cùng cũng hiển nhiên là nhỏ tuổi hơn nó.

“Ngươi về rồi à?” Đông Tảo vui vẻ “Ngươi chờ chút, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”

Nó nói xong thì về phòng, tìm chỗ thức ăn cho chim mà tỳ nữ béo mới chuẩn bị hôm nay, bưng hết ra rãi dưới gốc cây.

Con chim cái nghi hoặc theo dõi nó, cảm giác âm thanh này rất quen tai, thử gọi một tiếng “Đông Tảo?”

“Ừm.” Đông Tảo gật đầu, tủm tỉm cười “Ngươi về thì tốt quá. Ta cứ sợ ngươi sẽ ở lại phương nam mãi thôi.”

Sau khi con chim cái biết đây là Đông Tảo, cũng không tỏ ra bất ngờ về việc Đông Tảo có thể biến hóa. Nó cúi đầu, tự nhiên mổ thức ăn. Thế nhưng, hai con chim còn lại thì có vẻ ngại ngùng hơn, cẩn thận nép vào người nó.

Xa xa, sau khe cửa, hai con mèo con chen nhau đứng, mở to mắt trông chừng nhìn về phía Đông Tảo.

“Sao lại thế này?” Con chim cái ăn gần no mới ngẩng đầu hỏi “Bây giờ, ngươi còn biến lại thành chim được không?”

“Được.” Đông Tảo đáp.

“Vậy thì tốt.” Con chim cái thở phào, giơ cánh đẩy hai con chim con về phía Đông Tảo “Đây là hai đứa con gái của ta, ngươi tự chọn lấy một đứa đi.”

Con chim cái bay về phương nam tránh rét vẫn lo lắng cho Đông Tảo không thôi. Nó cảm thấy Đông Tảo một thân một mình mà muốn tìm bạn đời thì hơi kì. Cộng thêm chuyện chưa đến năm mới mà Đông Tảo đã biến thành cô nhi làm nó thương cảm, cho nên muốn nhân dịp này giúp đỡ Đông Tảo. Nó chọn ra hai đứa con gái thành thật trong đám con của mình, dẫn đến cho Đông Tảo xem mắt.

“Hả?” Đông Tảo sửng sốt, nhìn hai con chim nhỏ, lắp bắp “Chọn, chọn cái gì?”

Xét về thẩm mĩ trong thế giới loài chim, thì hai con chim con này đều thuộc kiểu cực kì xinh đẹp. Đông Tảo đã từng bị gọi là đồ quái dị nhiều năm, nên nó biết rất rõ như nào là đẹp, cũng biết rất rõ tìm bạn đời khác loài có bao nhiêu khó khăn. Hiện tại, đột nhiên lại mọc ra hai con chim cái điều kiện tốt như vậy cho nó chọn. Đối với đời chim mà nói, thật sự giống như được vận may rơi trúng đầu!

“Ngươi là một con chim thật thà, ở trong Vương Phủ lại không lo ăn lo mặc, giao con gái cho ngươi, ta thấy rất yên tâm.” Con chim cái nói.

“Nhưng mà ta có tướng công rồi!” Đông Tảo nhỏ giọng đáp, bị hai con chim non nhìn đến bứt rứt.

Con chim cái bay lên, dùng đầu dụi dụi vào trán Đông Tảo. Nó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lấy ngữ điệu của người đi trước răn dạy Đông Tảo “Sao vẫn cứ mơ mộng vậy chứ? Chim thì phải ở cùng với chim mới được!”


Mèo con trong khe cửa thấy thế thì hoảng sợ. Lại thấy bộ dạng hung ác của con chim kia đối với Đông Tảo, tim chúng nó liền thình thịch thình thịch đập loạn.

Chim, chim định ăn thịt người rồi!

Mèo trắng và mèo đen liếc nhau, sợ Đông Tảo bị chim ăn mất, cùng ngao lên một tiếng, kiềm nén sợ hãi, phi ra ngoài.

“Không được ăn Đông Đông!”

Con chim cái và hai con chim non hoảng sợ, chật vật vỗ cánh bay lên không trung.

“Các ngươi, các ngươi đừng có mà xuống đây!” Mèo đen run rẩy uy hiếp “Ta với Bạch Bạch rất dữ đó!”

Mèo trắng cũng phụ họa “Đúng, đúng thế!”

Hai đứa xoay quanh Đông Tảo, chỉ sợ đám chim độc ác kia lại lao xuống ăn mất Đông Đông của bọn nó.

Con chim cái xoay người trên không trung, trợn mắt nhìn Đông Tảo, cũng bị dọa không nhẹ “Ngươi còn dám nuôi cả mèo?”

Làm một con chim, hành động của Đông Tảo đúng là đi ngược lại bình thường!

Đông Tảo áy náy ôm lấy hai con mèo con “Xin lỗi xin lỗi nha, hai đứa chúng nó ngoan lắm, ngươi đừng sợ.”

Mèo đen và mèo trắng không nghe hiểu tiếng chim, trốn trong lòng Đông Tảo, chỉ lộ ra con mắt.

Mèo trắng hỏi “Đông Đông, bọn nó muốn ăn người sao?”

Mèo đen không nhịn được bật khóc “Bảo quái vật chim kia đừng ăn người, ăn chúng con đi!”

Con chim cái nhìn cảnh tượng này thì không hiểu ra làm sao. Nó chỉ vào hai con mèo con hỏi “Bọn nó không bị ngu chứ hả?”

Đông Tảo nuôi ra hai tên nhóc con ngu ngốc có phần chột dạ, chủ động nhận trách nhiệm “Là lỗi của ta.”

Con chim cái không hiểu ý Đông Tảo, lại càng không hiểu việc một con chim dám nuôi mèo có bao nhiêu vĩ đại. Nó có chút không vui khi con gái bị từ chối, thế nhưng nó vẫn không giận Đông Tảo “Nếu ngươi đã không cần thì thôi, quên đi. Nhưng mà ta vẫn phải nói với ngươi điều này.”


“Hửm?” Đông Tảo khó hiểu.

“Gần đây trong Kinh Thành không yên ổn lắm, trên đường đến đây ta thấy rất nhiều yêu quái đều đang hỗn loạn bỏ chạy, không dám ở lại Kinh Thành nữa. Nếu ngươi có thể biến hóa, thì chắc cũng gần như là yêu quái, tự mình phòng bị cho tốt.”

“Đều chạy á? Tại sao chứ?” Đông Tảo tròn mắt hỏi.

“Ừm, hình như là…” Con chim cái có chút đăm chiêu “Ta cũng không nghe rõ nữa, hình như cái gì mà dính dáng đến thần tiên ấy. Không biết là thần tiên nào tới, nhiều thần tiên lắm, đại khái thế.”

Đông Tảo nghe xong thì hơi sợ, cẩn thận gật đầu “Cảm ơn ngươi, ta biết rồi.”

Con chim cái lúc này mới quay đầu bay đi.

Tỳ nữ béo mãi vẫn không thấy Đông Tảo đi vào, đuổi theo ra xem thì chỉ thấy bóng lưng của con chim kia. Nàng vừa liếc mắt đã nhận ra, nhưng không bất ngờ lắm “Đó không phải con chim cái năm ngoái rất thân với Mập Mập sao?”

“Đúng…” Đông Tảo nói. Lúc nhận thấy ánh mắt sâu xa của tỳ nữ béo, nó mới nhận ra khi ấy “Đông Tảo” còn chưa vào phủ, vội vàng nhét thêm một từ nghi vấn “…Không?”

“Vâng… Ạ…!” Tỳ nữ béo học theo giọng điệu của nó, ánh mắt nghi ngờ quét khắp người Đông Tảo.

Đông Tảo mê man nhìn tỳ nữ béo, ánh mắt trong veo trông đến là vô tội.

Vô ý thức tỏ ra dễ thương gì đó, đúng là đáng ghét!

Tỳ nữ béo bất đắc dĩ nhìn sang chỗ khác, không truy cứu thêm nữa.

Về việc bản thân dạy ra hai con mèo ngốc, Đông Tảo vừa vui vừa buồn, chỉ đành mang về phòng dạy lại lần nữa.

“Trước đây ta nói sai rồi.” Đông Tảo đặt mèo con xuống trước mặt mình, khoanh chân ngồi ở phía đối diện “Chim không ăn mèo, mèo cũng không ăn chim, sau này thấy chim không cần sợ nữa.”

“Nhưng Đông Đông vẫn hay nói…” Mèo trắng hít mũi “Ai làm sai thì phải chịu phạt!”

“Ừm.” Đông Tảo xấu hổ gật đầu.


“Phạt thế nào?” Mèo đen quay đầu nhìn mèo trắng.

Mèo trắng lộn nhào trên giường, làm nũng nói “Phạt Đông Đông hôn chúng con nhiều hơn, yêu chúng con nhiều hơn, ngày nào cũng phải gãi ngứa cho chúng con!”

Mèo đen nghe thế lập tức hưng phấn, hi hi cười, cùng với mèo trắng nhào vào lòng Đông Tảo. Một người hai mèo quấn lại một chỗ.

Hôm nay ngoài chuyện con chim cái đến thì không còn chuyện gì khác. Đông Tảo đang nghĩ không biết vụ trong Kinh Thành xuất hiện thần tiên đúng sai thế nào, đã nghe thấy tiếng Tiêu Tuy và tỳ nữ béo truyền tới từ bên ngoài.

“Vương Gia còn nhớ con chim cái năm ngoái rất thân với Mập Mập không?” Tỳ nữ béo cung kính hỏi.

“Nhớ.” Tiêu Tuy chậm rãi đi đến phòng ngủ chính.

“Hôm nay con chim ấy về rồi.” Tỳ nữ béo cười nói “Còn dẫn theo hai con chim cái khác, có lẽ là đến tìm Mập Mập, nhưng mà Mập Mập không ra, chỉ có công tử mang chút thức ăn ra cho chúng nó.”

“Ừm.” Tiêu Tuy biểu thị đã biết, bước chân đã bước vào đến trong phòng.

Á à! A Xuân này mách lẻo! Đông Tảo tức giận lăn ra giường. Nó rất sợ Tiêu Tuy vừa về đã hỏi chuyện này, cho nên vội vã nhắm mắt lại.

Đông Tảo nằm trên giường giả bộ ngủ, thế nhưng hai con mèo bên cạnh thì ngủ thật.

Bước chân của Tiêu Tuy dừng lại cạnh giường.

Đông Tảo căng thẳng. Nó cảm nhận thấy Tiêu Tuy đang chậm rãi ghé vào, sau đó, nhẹ nhàng nhéo tai nó.

“Sao con chim cái kia lại tới đây?”

Tiêu Tuy không hề thích con chim đó một tẹo nào, vì trước khi biến hình, Đông Tảo quả thực rất thân thiết với nó. Trước đây không nhắc không sao, giờ nhớ lại, Tiêu Tuy lại thấy ghen. Không chỉ thế, nó lại còn dẫn hai con nữa tới!

Đông Tảo thấy việc mình giả vờ ngủ bị vạch trần, lăn lộn ngồi dậy “Nó, nó đói, ta lấy cho nó ít đồ ăn thôi.”

Tiêu Tuy ngoài cười nhưng trong không cười nói “Nói thật.”

“Đông Tảo buồn phiền “Cái đó… Cái đó…”


Nó len lén liếc nhìn Tiêu Tuy, bất chấp nói ra “Nó muốn dẫn con gái đến cho ta xem, nhưng ta từ chối rồi!”

“Dẫn con gái đến cho ngươi xem? Tiện làm nương tử của ngươi luôn à?” Ánh mắt Tiêu Tuy nghiêm lại, nghiêng người áp chặt Đông Tảo.

Đông Tảo bị dồn vào thế nguy hiểm, vẫn cố gắng giải thích “Không phải, nó muốn để con gái nó làm nương tử của ta!”

Sự thật bù trừ lẫn nhau chẳng giải trừ được cơn ghen tuông đang cuộn trào trong lòng Tiêu Tuy một tí nào…