Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 17

Tình trạng nghe nhầm có vẻ càng ngày càng trầm trọng.

Nhưng Tiêu Tuy cũng không lo lắm. Hắn càng nhìn Đông Tảo, càng thấy cái tên mật thám nhỏ này kì lạ. Lúc trước, hắn chỉ loáng thoáng nghe nhầm, trong mười lần mà nghe được một lần đã là nhiều rồi. Nhưng giờ, chỉ cần Đông Tảo ở trước mặt hắn, mở miệng nấc một tiếng thôi cũng thấy có hơi người rồi.

Lại thêm, sau mỗi lần nói tiếng người, điệu bộ chột dạ của Đông Tảo lại càng lòi ra vẻ giấu đầu hở đuôi, làm Tiêu Tuy nổi hứng thăm dò nó một phen.

Bởi vậy, khi Thái Hậu lấy cớ quan tâm, lệnh đạo sĩ trừ yêu trong cung đến Tĩnh Vương phủ xem xét, Tiêu Tuy dù biết bà có ý đồ riêng, vẫn không từ chối.

Tới đúng lúc lắm, hắn nghĩ.

Nắng sớm ấm áp chiếu qua cửa sổ vào trong phòng. Đông Tảo bị tiếng người bên ngoài đánh thức, đang định mở mắt bay ra ngoài kiếm ăn giống mọi ngày. Đôi mắt nó bỗng nhiên dừng lại trên khuôn mặt đang nhắm mắt say ngủ của Tiêu Tuy.

Bình thường vào giờ này, Tiêu Tuy đã ra ngoài từ lâu. Đông Tảo chưa từng được nhìn thấy vẻ mặt hắn ngủ lúc ban ngày, lúc này hơi sững sờ. Đầu óc ngái ngủ khiến nó can đảm hơn, trong lòng dâng lên một niềm vui rạo rực. Nó ngập ngừng giẫm lên ngực Tiêu Tuy, gọi thử “A Tuy…?”

Tiêu Tuy không phản ứng, nhịp thở vẫn đều đặn.

Đông Tảo lại càng to gan. Vì mới sớm đã gặp được chuyện tốt, nó nhịn không được khẽ cười hai tiếng “hí hí”. Nó nghênh ngang đi lên phía trước hai bước, nghiêng đầu hôn lên cằm Tiêu Tuy, chẳng thèm ngại.


Tiếc là miệng A Tuy có độc, Đông Tảo cực kì tiếc nuối nhìn chằm chằm bờ môi nhợt nhạt của hắn. Nó do dự mãi cũng không dám mổ xuống, chỉ cạ cạ lên hõm vai Tiêu Tuy.

Sau đó, một bàn tay bỗng nhiên túm Đông Tảo xuống khỏi chăn.

Tiêu Tuy vuốt ve đầu Đông Tảo. Hắn nhìn cái tên mật thám nhỏ một giây trước còn đang si mê mình mà lúc này lại giả bộ đến là ngờ nghệch. Đông Tảo liếc đôi mắt đen láy qua nhìn Tiêu Tuy, nghiêng đầu, như đang nói: Ngươi nhìn ta làm gì?

Tiêu Tuy đành chịu, dùng ngón tay gõ nhẹ lên ấn đường của Đông Tảo.

Ăn xong bữa sáng, Đông Tảo hấp ta hấp tấp bay theo Tiêu Tuy vào thư phòng. Nó vốn muốn đặt mông xuống gối êm chợp mắt thêm một lát cho đã giấc, ai ngờ Tiêu Tuy cứ mở miệng nói tới nói lui.

“Trong cung xảy ra chuyện yêu quái.” Tiêu Tuy lật sách, ánh mắt tập trung, giọng nói bình tĩnh “Cả kinh thành đều đang xôn xao. Thái Hậu lo lắng, nên lệnh pháp sư đến Vương Phủ trừ yêu, không biết có kết quả gì không.”

Đông Tảo run bần bật, khiếp sợ nhìn Tiêu Tuy.

Tiêu Tuy vờ như không thấy, nói tiếp “Ta đã bảo Vương Phủ chỉ có mấy người, chẳng thể có chuyện yêu quái gì. Thế nhưng bọn họ lại nói, hoa hoa cỏ cỏ, mèo mèo chó chó đều có thể thành tinh, cho nên vẫn cần phải xem xét.”


Lại muốn đến Vương Phủ? Đông Tảo bị dọa, cặp mắt đen láy rưng rưng, trông đến là tội nghiệp.

Lúc trước còn mạnh miệng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của nó, Tiêu Tuy lại không đành lòng dọa nó nữa. Mặc dù, trong lòng hắn đã nắm chắc chín phần là Đông Tảo có thể nói chuyện, giờ chỉ cần kiểm tra lại mà thôi.

Mà Đông Tảo, vừa nghe Tiêu Tuy nói vậy, trong lòng có biết bao lo sợ không dám nói. Nhưng có sợ cũng vô ích, không bao lâu nữa đạo sĩ kia lại tới rồi.

Người tới cùng rất nhiều, Tiêu Tuy đứng dậy ra cửa nhìn. Đông Tảo sợ mình ngơ ngơ ngác ngác lại bị người ta bắt đi đổi tiền, vội vã bay đến đầu vai Tiêu Tuy, bám chặt không chịu xuống. Một đôi vuốt nhỏ bé bấu chặt vào vải vóc trên trên người Tiêu Tuy. Một cục nhỏ trắng trắng tròn tròn đứng ở trên người Vương Gia như vậy, không muốn người ta nhìn thật khó mà!

Mọi người đều biết tính tình Tĩnh Vương cô độc lạnh lùng, nào ngờ hắn lại chịu cho một con chim nhỏ đậu trên người mình. Một người một chim điệu bộ thân thiết, người biết hay không biết, đều có thể nhìn ra được thân phận của Đông Tảo là không hề tầm thường.

Ai cũng tò mò, căng mắt ra nhìn kĩ Đông Tảo, nhưng chỉ dám cúi gằm mặt xuống. Sau khi hành lễ, tất cả cùng đi vào trong. Tiêu Tuy quay lưng lại đi ở phía trước. Đông Tảo đậu trên vai hắn nhịn không được quay đầu nhìn.

Thật ra trước đó Đông Tảo đã thấy đạo sĩ rồi.

Hai mươi năm trước, có một người đạo sĩ trung niên lên núi, liếc mắt liền biết A Hồ là hồ li tinh, vì vậy nổi lên ác ý muốn chém yêu. Đáng tiếc, ông ta đạo hạnh không sâu, không cách nào thu phục được A Hồ, chỉ đành phẫn nộ quay về, hẹn ngày pháp lực cao cường lại đấu tiếp. Trong lòng A Hồ có nguyện vọng muốn trải qua tu luyện – lịch kiếp – thành tiên, cho nên không thể phạm sát giới. Hắn sợ đạo sĩ lại đến tìm mình gây chuyện, nên đành xuống núi.


Vì thế, Đông Tảo cũng không thích đạo sĩ, cũng nhớ là phải tránh xa bọn họ. Ai ngờ bây giờ đạo sĩ tìm tới tận cửa luôn rồi!

Nó len lén liếc nhìn đạo sĩ mặc áo gấm phía sau, trong lòng hoài nghi, sao lại mặc như vậy, không giống đạo sĩ trong tưởng tượng của nó chút nào.

Chỉ mong ông ta cũng chỉ là một đạo sĩ gà mờ không có pháp lực thâm hậu!

Vào đến nội viện, mọi người dần tán ra. Tiêu Tuy không có ý định quan sát nữa, mang Đông Tảo quay về thư phòng. Đạo sĩ ở ngoài sân sai từng tiểu đạo sĩ cùng mình đi tìm từng phòng một. Đông Tảo đứng trên thành cửa sổ, vểnh tai nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, dự rằng có biến thì sẽ tót ngay về phòng Tiêu Tuy ẩn nấp.

Tỳ nữ béo và gầy rất hứng thú với chuyện yêu ma quỷ quái, đi sau đạo sĩ mặt hiền hỏi “Đại sư, yêu quái trông như thế nào?”

“Yêu quái à? Đầu tiên là có thể nói tiếng người, nếu là loại yêu này, nhất định là có chút đạo hạnh. Thứ hai là có thể hóa thành hình người, loại này thường có phép thuật, nếu không loại bỏ sớm, sẽ gây ra hậu họa lớn vô cùng…”

Tiếng của đạo sĩ loáng thoáng truyền vào tai Đông Tảo. Nó nghe xong thì rất lo lắng.

“Sợ?” Tiêu Tuy bỗng nhiên lên tiếng, dọa Đông Tảo thiếu chút thì ngã khỏi khung cửa.

Nó nhìn lại, Tiêu Tuy đang đứng phía sau, nhìn nó vô cùng thích thú.

“Ngươi là cái đồ tiểu yêu quái.” Một tay Tiêu Tuy bắt lấy Đông Tảo, ngón tay còn lại xoa xoa gò má nó “Nếu giờ ngươi mở miệng nói với ta, ta sẽ giấu giúp ngươi, ra ngoài mời nhóm đạo sĩ kia đi.”


A… A Tuy cũng biết!

Đông Tảo bị dọa sợ, nấc lên. Nó ngồi trong tay Tiêu Tuy run run, cảm thấy mình không thể giấu thêm được nữa, đành tỏ vẻ thật đáng thương, ứa nước mắt nói “Ta… Ta nói, ngươi đừng để đạo sĩ bắt ta đi…”

Nó mở miệng nói rõ từng từ, tiếng nói trong trẻo, trơn tru. Tiêu Tuy dù đã biết trước, nhưng vẫn ngẩn hết cả người.

Tên mật thám nhỏ này thế mà nói được tiếng người thật!

“Ta thật sự không phải yêu quái.” Đông Tảo nôn nóng sắp khóc “A Tuy, ngươi đừng để bọn họ bắt ta đi, ta chưa từng làm chuyện xấu nào!”

“Lừa ta không tính là chuyện xấu sao?” Tiêu Tuy nhướn mày.

“Ta… Ta…” Đông Tảo dừng một chút, ấp úng nói “Ta… Ta đền cho ngươi.”

“Đền cho ta cái gì?” Tiêu Tuy hỏi tiếp, trong mắt hiện ra ý cười rõ ràng.

Đông Tảo tự cổ vũ bản thân, nhắm mắt nói lớn “Lấy ta đền cho ngươi!”

Tỳ nữ béo đang đi trong viện hơi dừng bước, khó hiểu nhìn xung quanh, ai vừa nói chuyện thế nhỉ?