Tiểu Ôn Nhu

Chương 81: Ngoại truyện bảy: Chuyển nhà

“Ôm em lên giường.”
Tô Hoàn và Hứa Minh Ý đều lùi một bước, thuê một căn hộ nhỏ ở chung cư cao tầng, bởi vì là phòng đơn, lại do người quen giới thiệu, chủ nhà cần dùng tiền gấp, cho nên tiền thuê không cao lắm, nằm trong phạm vi Hứa Minh Ý có thể chi trả.


Đồ dùng trong nhà và vật dụng hàng ngày gần như không cần mua thêm, sau khi Tô Hoàn tới Thâm Quyến, Hứa Minh Ý hầu như mỗi ngày đều khuân đồ về nhà, thảm nhảy, lò vi sóng, robot hút bụi, máy pha cà phê, máy ép nước, máy rửa bát….


Anh nhét đầy ngôi nhà nhỏ, tất cả đồ đạc cần thiết cho sinh hoạt, đều bổ sung đầy đủ.
Trước kia trong nhà Tô Hoàn cái gì cũng có, cuộc sống trôi qua không cần lo cơm áo gạo tiền, anh không muốn cô ở nhà mình, có bất cứ chỗ nào không quen.


Ngay cả người của công ty dọn vệ sinh cũng nói, nhiều đồ như vậy, căn phòng nhỏ kia nhét vừa sao.
Khẳng định nhét vừa, trước đó phòng còn nhỏ hơn.


Hai người trẻ tuổi vất vả đến trưa, cuối cùng cũng thu dọn xong nhà cửa, trong nhà cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, nhìn vừa đầy đủ vừa ấm áp.
Tô Hoàn mặc T shirt rộng ở nhà, nằm thoải mái trên giường lớn, thở một hơi thật dài —
“Đại công cáo thành! Chúng ta có nhà mới rồi!”


Hứa Minh Ý nằm bên cạnh, vùi mặt vào cổ Tô Hoàn, bắt đầu muốn dính lấy cô: “Hôm nay chuyển nhà mới, nhất định phải chúc mừng một chút.”
Tô Hoàn ôm vai anh: “Tiểu Minh muốn chúc mừng thế nào.”
“Cùng em làʍ ȶìиɦ.” Anh nói xong liền muốn lột quần Tô Hoàn ra.


Tô Hoàn đẩy Hứa Minh Ý: “Anh tắm rửa đi, người toàn mô hôi cũng không sợ bẩn sao.”
Hứa Minh Ý nghe lời chạy vào phòng tắm: “Anh nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ!”


Tô Hoàn ngồi dậy đi vào phòng bếp, khóe miệng không kìm chế nở nụ cười, anh nhắc đến đêm đầu tiên, đã xảy ra vào hai tháng trước, buổi chiều đầu tiên cô đến Thâm Quyến.


Đêm hôm đó ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, trong phòng bật một cái đèn ngủ, dưới ánh đèn yếu ớt, hai người không có kinh nghiệm, chỉ theo bản năng ôm lấy  nhau, tìm tòi rất lâu rất lâu, mới coi như mò mẫm được chút đường lối.
Hứa Minh Ý mù mờ, trái đâm phải đụng.


Tô Hoàn chỉ không ngừng kêu đau, đau đến rơi nước mắt, anh vừa bối rối vừa đau lòng, thế nhưng cơ thể khó chịu muốn nổ tung.


Sau đó thật vất vả mới công phá thành công, Tô Hoàn cảm giác toàn bộ thế giới đều im lặng, cô để anh yên lặng ở trong cơ thể mình, loại cảm giác căng trướng kia, đặc biệt phong phú.
Không chỉ cơ thể, còn là cảm nhận, là cảm nhận khi hai linh hồn hòa làm một.
Trái tim Tô Hoàn run rẩy.


Mấy lần sau đó, Hứa Minh Ý dần dần hiểu được kỹ xảo, cũng học được bản lĩnh của đàn ông xấu xa, bắt đầu dụ dỗ cô, đùa giỡn cô, mỗi lần đều làm cho cô vừa hưng phấn vừa kích động.


Mà sau mỗi lần kết thúc, Hứa Minh Ý kiểu gì cũng sẽ ôm cô cùng nhau tắm rửa, để cô cảm thấy thoải mái, sau đó ôm cô ngủ, gọi cô là khuê nữ bảo bối, ngọt đến trái tim cô đều muốn ủ ra mật.
Người đàn ông này, xong việc là vừa thơm vừa ngọt, đặc biệt biết thương người.


Đây là sau khi Tô Hoàn “chiếm” được anh, mở ra thế giới mới.
Tối hôm đó, Tô Hoàn hứng thú dạt dào nấu cho Hứa Minh Ý một bữa ăn thịnh soạn, khao anh cả ngày vất vả, vừa quét dọn vệ sinh vừa lắp ráp đồ đạc, chỉ cho Tô Hoàn làm vài việc nhàn hạ.


“Em làm theo công thức trên mạng, anh nếm thử đi.” Tô Hoàn gắp cho anh một miếng thịt kho tàu.
Hứa Minh Ý cau mày, đánh giá miếng thịt kho tàu đen thui, suy nghĩ cái đồ chơi này, rốt cuộc là có ăn được không.
“Thế nào, không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải.”


“Ăn mau đi, ngày hôm nay nhất định mệt muốn chết.”
Hứa Minh Ý cẩn thận nhai từng chút một, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Chớ thấy bề ngoài chẳng ra sao, thế nhưng ăn thử cũng khá ngon, anh còn gắp các món ăn trên bàn nếm thử, đều khá ngon.
“Ăn ngon không.”
“Ngon.”


Tô Hoàn nhếch miệng: “Nhìn nét mặt vừa mới của anh, còn cho rằng em làm cái gì hắc ám.”
“Cái đó… cũng không phải.” Hứa Minh Ý cười cười: “Bàn tay khuê nữ của anh quý giá, đồ ăn nấu ra không phải người bình thường có thể thưởng thức.”


“Học được miệng lưỡi trơn tru ở đâu.”
Tô Hoàn lại gắp một miếng thịt cho anh: “Mau ăn đi.”


Hứa Minh Ý và một miệng cơm lớn, ăn sột soạt rất ngon lành, Tô Hoàn rất có cảm giác thành công: “Em học rất nhanh, em, cảm thấy em cái gì cũng không biết, thật ra em cũng có thể nấu được đồ ăn rất ngon.”
Hứa Minh Ý cười cười, không nói chuyện.


Tô Hoàn cầm đũa lên ăn vài miếng, bị mặn đến nỗi vội vàng phun ra: “Phi phi! Thật khó ăn!”
Lúc này Hứa Minh Ý mới ôm bụng cười to, học theo ngữ điệu của cô: “Anh đừng coi thường em, thật ra em cũng có thể nấu được đồ ăn rất ngon ~~”


Tô Hoàn vội đến đỏ mặt, lại nếm món khác, mùi vị tương đối một lời khó nói hết…
“Khó ăn như vậy, anh còn ăn!” Tô Hoàn đoạt lấy bát trong tay anh: “Đừng ăn, gọi thức ăn bên ngoài đi.”


Hứa Minh Ý nói: “Đã nói đồ ăn do khuê nữ nhà ta nấu ra không phải người bình thường có thể thưởng thức.”
“Thì ra anh châm chọc em.”
“Không có không có, anh nào có lá gan đó.”
“Anh càng ngày càng xấu!”


Mặc dù mùi vị không hề ngon lành, nhưng Hứa Minh Ý vẫn ăn sạch sẽ bàn đồ ăn kia, Tô Hoàn nói anh đừng ăn, Hứa Minh Ý nói mình đói quá đợi không được thức ăn ngoài, cố gắng vẫn ăn được.


Thu dọn bát đũa xong, Hứa Minh Ý ôm Tô Hoàn ngồi trên ghế sô pha xem TV: “Đợi qua thời gian nữa rảnh rỗi, anh dạy em nấu cơm nhé, có hứng thú không?”
“Có thể.”
“Trước khi em có thể nắm chắc kỹ năng bảo mệnh (bảo vệ tính mạng) này, nghe lời anh, đừng xuống bếp.”


Tô Hoàn dùng sức nhéo mặt anh: “Thế nào mà cho anh ăn một bữa lại thành ám ảnh tâm lý rồi?”
Trên mặt Hứa Minh Ý nở nụ cười: “Ngược lại không đến nỗi nào, mấy lần hẳn là có thể…”
“Có thể như thế nào, anh nói đi”


Hứa Minh Ý vội vàng tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Không nói, không… không nói nữa.”
Tô Hoàn khẽ hừ một tiếng: “Xét thấy hôm nay anh ăn sạch sẽ đồ ăn, Tô Hoàn em đại nhân đại lượng, không so đo với anh.”


Hứa Minh Ý được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, ôm cô bổ nhào trên ghế sô pha: “Muốn.”
Tô Hoàn cười khanh khách: “Muốn cái gì.”
“Muốn em.” Hứa Minh Ý vùi mặt gặm cắn cổ cô.
“Lên giường đi, ôm em lên giường, em không muốn cử động.”


Hứa Minh Ý khiêng cô lên vai, lượng quanh nhà một vòng, cuối cùng đặt lên trên bàn ăn.
**
Ngày hôm sau Tô Hoàn tỉnh lại, đã gần mười giờ, cả người cô đau nhức, đưa tay sờ sang bên cạnh, giường vắng vẻ, Hứa Minh Ý sớm đã đi làm.


Tô Hoàn ngáp dài đi vào phòng khách, bàn ăn được anh lau sạch sẽ sáng bóng, không dính hạt bụi,
Nghĩ đến tối qua bị anh giày vò, Tô Hoàn đỏ bừng mặt, lại cầm khăn lau và nước khử trùng tới, lau lại bàn ăn một lần.
Tên nhóc kia không biết đi đâu học được mấy thứ xấu xa này.


Có điều ngẫm lại dư vị, thật ra rất kích thích.
Trong hộp giữ nhiệt ở phòng bếp đặt lát bánh mì nướng, sữa bò và trứng gà, phía trên còn có tờ giấy ghi chú —
“Bữa sáng nhất định phải ăn, buổi tối anh muốn kiểm tra.”


Tô Hoàn thực sự không quen ăn bữa sáng, thế là cầm lát bánh mì nướng tới thùng rác, chuẩn bị ném lại không ngờ, ngay phía trên thùng rác thông minh có dán một tờ giấy ghi chú —
“Em vứt thử xem, bị anh nhặt được mảnh vụn, ngày mai nướng thêm hai lát, nhìn em ăn hết.”
Tô Hoàn: …
Anh thắng.


Cô bưng đĩa ăn tới bên bàn, căm giận bất bình ăn bánh mì nướng và sữa bò bên cạnh, lúc này điện thoại hiển thị cuộc gọi video của Hứa Minh Ý, Tô Hoàn nhận: “Em đang ăn em đang ăn!”
Cô chĩa ống kính vào miếng bánh mì: “Anh tới thật đúng lúc.”


Trong màn hình, Hứa Minh Ý mặc quần áo lao động, cùng Thẩm Ngộ Nhiên và mấy người đồng nghiệp ở phòng làm việc ngổn ngang, đoán chừng đã bận rộn từ sáng sớm.
Tô Hoàn ngáp một cái, lười biếng nói: “Anh dậy lúc nào, em không biết.”


“Dậy lúc 5h, em ngủ quá sâu, anh không muốn đánh thức em.” Hứa Minh Ý cưng chiều gọi: “Heo con lười biếng.”
Thẩm Ngộ Nhiên sau lưng gào to: “Hứa Minh Ý cậu còn buồn nôn như vậy thì đi ra ngoài cho tớ! Sáng sớm đã dính nhau!”


Hứa Minh Ý ra khỏi phòng làm việc, thấp giọng nói: “Em ngủ thêm một lát đi, đêm qua mệt muốn chết.”
Tô Hoàn nói: “Anh còn mệt hơn em được không, giữa trưa trở về ngủ, em nấu cơm cho anh.”


“Không được không được không được.” Hứa Minh Ý luôn mồm nói: “Cái đó… anh gọi thức ăn ngoài.”
“Hứa Minh Ý! Em nấu cơm khó ăn như vậy sao?!”
“Không không không, anh sợ em mệt mỏi, em ở nhà đọc sách, hoặc là đi tới phòng tập thể hình, chờ tối anh về.”


Tô Hoàn bĩu môi: “Vậy xế chiều em đi làm tóc dạo phố.”
“Được, muốn mua gì thì mua, chồng em có tiền, thỏa sức tiêu.”
Tô Hoàn cúp điện thoại, gác chân bên cạnh ghế sô pha, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi ra ngoài, lúc này điện thoại vang lên, Tô Hoàn nhìn xem, là của Tô Lệ Thành.


Điện thoại của ba già cô không dám không nhận, đi ra ban công, nơm nớp lo sợ kết nối —
“Alo, ba à.”
“Cún con đang làm gì đấy?”
“Mới dậy.” Tô Hoàn thành thật trả lời: “Chuẩn bị chờ lúc nữa gọi thức ăn bên ngoài, đi dạo phố ạ.”


“Con ở bên ngoài một mình, cuộc sống đã quen chưa, còn có đã ăn quen đồ ăn bên đó chưa?”
“Ặc, quen rồi, ba cũng đừng lo lắng cái này.”
“Tên nhóc kia có đối xử tốt với con không?”
“Tốt ạ, ba gửi tiền vào thẻ con đều không dùng, anh ấy không để con thiếu thốn.”


“Xem ra tên nhóc kia cũng hiểu chuyện.”
Dường như Tô Lệ Thành rất hài lòng, Tô Hoàn thở dài một tiếng, cúp điện thoại, thay đồ công sở rồi ra khỏi nhà.


Cũng không giống như nói trước đó với Hứa Minh Ý, đi làm tóc dạo phố gì đó, cô cầm sơ yếu lý lịch, dựa theo địa chỉ nhìn thấy trên mạng, đi vào mấy công ty công nghệ.


Phỏng vấn ở mấy công ty lớn đều vô tật mà chết, bởi vì ở đây là Thâm Quyến, công nghệ là ngành nghề phát triển nhất ở đây. Đối thủ cạnh tranh của Tô Hoàn hoặc là có bối cảnh gia thế, hoặc là từ nước ngoài trở về, sáng lấp lánh như vàng, cực kỳ ưu tú.


Còn Tô Hoàn… mặc dù tốt nghiệp trường hàng đầu trong nước, nhưng thời đại học đối với với việc học cũng không quá để ý, môn chuyên ngành miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, lập trình và phát triển robot, còn chênh lệch quá xa so với Hoắc Yên, huống hồ là những người kia.


Ngay cả tiếng Anh, cô cũng chỉ nói được lắp ba lắp bắp.
Trải qua mấy lần phỏng vấn thất bại, cô sâu sắc cảm nhận được sự vô năng của mình, trước kia có ba mẹ che trở, cảm thấy bản thân rất lợi hại, nhưng rời xa ba mẹ, cô… chẳng là cái gì.


Thời tiết đầu hạ thay đổi thất thường, mấy phút trước ánh mặt trời còn chói chang, chưa đầy một lúc mưa rào tầm tã, Tô Hoàn sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng tránh trước cửa cửa hàng tiện lợi.


Áo sơ mi trắng bị ướt, hơi trong suốt, lộ ra màu sắc của áo lót bên trong, đợi một lúc nữa cô còn phải đi phỏng vấn.
Tô Hoàn dùng khăn giấy lau quần áo của mình, không biết vì sao, nước mắt không ngăn được chảy xuống.


Áp lực của mấy lần phỏng vấn thất bại khiến cô cảm thấy khó khăn, Hứa Minh Ý nói cô không cần suy nghĩ đến chuyện công việc, nhưng sao cô có thể không suy nghĩ, anh vất vả như vậy, cô nhất định sẽ chia sẻ vì anh.


Thế nhưng ngay cả điều ấy cũng không làm được, cô quá yếu đuối, cái gì cũng không biết, ngoại trừ ba mẹ có tiền, cô không có gì cả.
Cô ngồi xổm xuống ôm đầu gối, đối diện với vách tường khóc thút thít.


Lúc này, bên trên hình như có người đưa tờ giấy ăn qua, Tô Hoàn quay đầu, gặp một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, đối diện cô nở nụ cười thân thiện.
Tô Hoàn cảm thấy rất xấu hổ, nhận khăn giấy lau nước mắt.


Người đàn ông nhìn túi hồ sơ trong tay cô một chút, dường như hiểu ra cái gì, nói: “Đừng khóc, lớp trang điểm đều bị nước mắt làm nhòe rồi, đợi lúc nữa làm sao đi phỏng vấn được.”
Tô Hoàn gật đầu, lại lấy túi trang điểm trong túi xách ra dặm lại.


Người đàn ông trung niên dùng giọng điệu trưởng bối, nói với Tô Hoàn: “Người trẻ tuổi, công việc nhất thời gặp khó khăn không sao, chậm rãi tìm kiếm, khẳng định sẽ có vị trí thích hợp cho cô.”


Lúc này mưa đã tạnh, Tô Hoàn nói cảm ơn với người đàn ông, quay người đi dọc theo con đường ướt nhẹp, còn người đàn ông kia nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nhìn rất lâu.
**


HR (người tuyển dụng) đã phỏng vấn mấy người, đều không quá hài lòng, Tô Hoàn cẩn thận gõ cửa đi vào, HR không kiên nhẫn, tiện tay lật hồ sơ của cô nhìn một chút, hỏi: “Cô học chuyên ngành máy tính?”
“Đúng ạ, tôi thấy quý công ty là công ty internet mới  nổi, tôi cảm thấy…”


HR không kiên nhẫn ngắt lời cô: “Nhưng chúng tôi tuyển trợ lý tổng giám đốc,  〖thư ký〗, cô biết viết không?” (Editor: Không hiểu là vị trí gì luôn)
Tô Hoàn nói: “Biết, điểm môn văn cấp ba của tôi rất cao.”


HR lật sơ yếu lý lịch của cô, lắc đầu, nói: “Cô trở về chờ tin tức đi.”


Lại nói câu này, Tô Hoàn nghe được liền biết hơn nửa trượt rồi, có điều cô không muốn từ bỏ, nói với HR: “Tôi có kiến thức máy tính, cũng có kinh nghiệm làm việc ở ngành này, tôi có khả năng viết, quan trọng nhất chính là tôi chăm chỉ hiếu học, xin ngài cho tôi một cơ hội thực tập, tiền lương thực tập thấp một chút cũng đồng ý!”


Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da đi vào phòng phỏng vấn, HR liền vội vàng đứng lên, cung kính gọi: “Quan tổng.”


Quan Tín chậm rãi đi tới, liếc Tô Hoàn một chút, Tô Hoàn cũng ngẩng đầu nhìn hắn ta, bất ngờ phát hiện, hắn ta chính là người đàn ông đưa giấy cho cô ở bên ngoài cửa hành tiện lợi.


Nhất thời chán nản, vậy mà để người đàn ông có thể trở thành cấp trên tương lai nhìn thấy, Tô Hoàn ngượng ngập không thôi, lấy lại hồ sơ của mình, cúi đầu lẩm bẩm: “Làm phiền rồi.”
Quay người muốn đi gấp.


“Đợi một chút.” Quan Tín gọi cô lại: “Cô nói trước kia cô từng làm việc liên quan đến internet?”
Tô Hoàn gật đầu: “Làm trợ lý lập trình viên.”


“Hiện giờ rất khó có con gái hiểu về máy tính, bây giờ cô tới phòng nhân sự đăng ký một chút, hiện tại có thể bắt đầu làm, tôi sẽ bảo trợ lý Tiểu Chu dẫn cô đi làm quen công ty một chút.”
Tô Hoàn ngẩng đầu lên, trong mắt tỏa ra ánh sáng: “Thật… thật sao, ngài tuyển tôi ư?”


Quan Tín nhìn giương mặt non nớt ngoan ngoãn của cô, trái tim yên lặng đã lâu của hắn ta, bỗng nhiên có cảm giác cây khô gặp mùa xuân, thương hại và yêu thích đong đầy trong nơi đáy mắt hắn ta.
“Sau này cô ở bên cạnh tôi, giúp tôi làm việc, nếu như làm tốt, tôi sẽ không bạc đãi cô.”


“Cảm ơn Quan tổng!”
Tác giả có lời muốn nói: Đại móng heo, vợ cậu có người thương nhớ!