Tiểu Ôn Nhu

Chương 43: Thành ý

Cách đó không xa, Phó Thời Hàn đang đứng dựa vào bệ cửa sổ, ánh nắng chiếu vào rơi trên từng lọn tóc của anh, tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt.
Giờ phút này, anh bình tĩnh đứng ở đó, không nhiễm bụi trần, ánh nắng rực rỡ phía sau cũng ảm đạm vì anh.


Hơi thở Hoắc Yên dừng lại hai giây, sau đó tim bắt đầu đập nhanh điên cuồng, vốn định chạy thẳng về phía anh, nhưng không biết tại sao lại có chút ngập ngừng.
Đến tận khi Phó Thời Hàn nhìn thấy Hoắc Yên, ngón tay thon dài xinh đẹp khẽ giơ lên ra hiệu bảo cô tới.


Lúc này Hoắc Yên mới chạy chậm đến, vừa mới tiến lại gần, điện thoại đột nhiên không đúng lúc vang lên.
“Yên Yên à! Mẹ vừa mới xem chương trình! Thật sự quá lợi hại, mẹ cảm thấy kiêu ngạo quá.”
“Mẹ, con mới ra ngoài…”


Trận đấu này được phát sóng trực tiếp, Hoắc Yên mới từ trường quay ra nên không hiểu tình hình bên ngoài thế nào, nhưng vừa rồi lúc tẩy trang Lâm Sơ Ngữ có nói, hiện giờ fan hâm mộ trên mạng của cô đang tăng lên theo tốc độ ánh sáng, chủ đề về cô cũng được thảo luận rất nhiều.


“Hoắc Yên, mẹ xúc động quá, không biết phải nói.”
Nghe giọng nói của mẹ, giống như có chút nghẹn ngào: “Con thật sự là niềm kiêu hãnh của mẹ, trước kia mẹ không quan tâm con, là mẹ không tốt, con vĩnh viễn là con gái của mẹ.”


Hoắc Yên an ủi mẹ mình vài câu, lại ngẩng đầu lên nhìn Phó Thời Hàn, anh đang kiên nhẫn đợi cô, cũng không có bất cứ biểu hiện bất mãn gì.
Năm phút sau, Hoắc Yên vội vàng cúp điện thoại, chạy tới bên cạnh Phó Thời Hàn, cười xin lỗi: “Mẹ em nói hơi nhiều.”


Phó Thời Hàn khẽ cười: “Nhà vô địch cảm thấy thế nào.”
“Ừmm.” Hoắc Yên cúi đầu suy nghĩ, nói: “Thật ra không có cảm giác gì, càng tiến vào sâu ngược lại càng cảm thấy bình tĩnh, trong đầu chỉ nghĩ câu hỏi này phải trả lời thế nào, chưa từng nghĩ đến việc chiến thắng.”


Ánh mắt Phó Thời Hàn di chuyển xuống dưới, thấy dây giày của cô tán loạn, thế là ngồi xổm xuống giúp cô buộc lại dây giày, lúc đứng dậy còn gõ nhẹ vào trán Hoắc Yên: “Cẩn thận ngã.”
Hoắc Yên đưa cúp vàng trong tay tới trước mặt Phó Thời Hàn: “Cái này tặng anh đó.”


“Tặng anh?”
“Đây là lần đầu tiên trong đời em cầm được cúp hạng nhất, em muốn tặng nó cho Hàn ca.”
Đôi mắt cô gái nhỏ đen láy trong suốt, ánh lên tia sáng đơn thuần.
Phó Thời Hàn nhận cái cúp nặng trịch, trong lòng sôi sục như lon coca đang sủi bọt khí.


Anh cẩn thận từng chút một cầm chiếc cúp trong tay, chưa đợi phản ứng, Hoắc Yên đã nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Phó Thời Hàn cảm giác cơ bắp toàn thân bị kéo căng.
Cô gái trong ngực, vầng trán nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, lông mày nhàn nhạt, lúc mắt nhắm vẽ ra một đường lông mi dày rậm.


Cô hít một hơi thật sâu, khiến trái tim Phó Thời Hàn giờ phút này như đang chạy mấy trăm mét.
May mà tay anh còn đang cầm cúp, nếu không sẽ không biết đặt ở chỗ nào.
“Hoắc Yên.” Môi mỏng của anh lưu luyến hai chữ này, giọng nói có chút run rẩy: “Em…”


“Cảm ơn anh.” Hoắc Yên chỉ nhẹ nhàng ôm một cái liền buông ra: “Cảm ơn anh đã luôn theo sát em, giúp đỡ em.”
Nếu như không có Phó Thời Hàn, tuổi thơ của cô, thời thanh xuân của cô, chắc chắn tầm thường mà ảm đạm, có lẽ sau này cuộc đời cũng cứ như vậy mà trôi qua.


Là Phó Thời Hàn bước vào, khiến tất cả mọi chuyện đều trở lên có ý nghĩa, cũng khiến cô lần đầu tiên ý thức phải cố gắng tiến về phía trước.
Cô thật sự cảm ơn anh.
Phó Thời Hàn đối với cái ôm này, giống như còn chút chưa thỏa mãn, thế là đưa tay ôm chặt Hoắc Yên vào lòng.


“Ơ?”
“Muốn cảm ơn phải có dáng vẻ cảm ơn.” Phó Thời Hàn đưa một tay ra quàng vào bờ vai của Hoắc Yên, ấn cô vào trong ngực mình.
“Thành ý đâu.”
Hoắc Yên bất giác “ừm” một tiếng, siết chặt áo ở eo anh: “Vậy ôm nhiều một chút.”


Hai phút sau, Hoắc Yên buông lỏng Phó Thời Hàn ra.
“Anh thì không sao, đổi sang người đàn ông khác, tuyệt đối không cho phép.” Anh cẩn thận nhắc nhở cô, có vẻ không yên tâm.
“Em đương nhiên biết.” Hoắc Yên bĩu môi: “Anh làm như em ngốc lắm ấy.”


Phó Thời Hàn gõ gõ đỉnh đầu cô, dẫn cô ra khỏi tòa nhà đài truyền hình.
Nghỉ hè còn sót lại vài ngày cuối cùng, mấy bạn học nhỏ dứt khoát vi vu ở thành phố B một vòng, mọi người bắt đầu chuyến du lịch cuối cùng của mùa hè, tới những nơi đẹp, ăn những món ăn ngon.


Trước khi rời đi, Đổng Tư Bác tới tìm Hoắc Yên một lần, hai người đứng trước cửa lớn khách sạn, nhỏ giọng nói chuyện.
Thẩm Ngộ Nhiên đang ở trong quán cà phê tiếp chuyện với Phó Thời Hàn, nhìn đôi trai gái đứng trước cửa.


Thẩm Ngộ Nhiên cau mày nói: “Tên này tìm Hoắc Yên, có chuyện gì.”
Tay Phó Thời Hàn nâng tách cà phê, thổi thổi hơi nóng: “Sao tớ biết được.”
“Hai người cầm điện thoại kìa.”
Ánh mắt hờ hững của Phó Thời Hàn nhìn hai người kia, quả thực đã lấy di động ra bắt đầu thêm WeChat.


“Bạn học Hoắc Yên, sau này trở về trường vẫn có thể liên lạc qua WeChat, giao lưu trao đổi, tôi cảm thấy tôi còn nhiều chỗ cần học hỏi ở bạn.” Đổng Tư Bác tươi cười nhìn Hoắc Yên nói.
“Anh khiêm tốn rồi, hẳn là tôi nên học tập anh mới đúng.”


“Bạn quét tôi đi.” Đổng Tư Bác đưa mã tới trước mặt Hoắc Yên, Hoắc Yên mở ra quét qua.
Nhưng không ngờ, ngay lúc này có một cuộc điện thoại đột nhiên gọi đến, chính là của Phó Thời Hàn.


Hoắc Yên ấn nút nghe, điện thoại bỗng nhiên bị cúp, lúc cô tiếp tục quét Đổng Tư Bác, điện thoại lại gọi tới, làm gián đoạn màn hình quét mã.
Hoắc Yên hơi nhíu mày, không hiểu lắm.
Lần thứ ba, điện thoại lại gọi tới.


Lần này ngay cả Đổng Tư Bác cũng buồn bực: “Bạn học Hoắc Yên, xảy ra chuyện gì thế?”
Hoắc Yên nhìn ba cuộc gọi nhỡ đến từ Phó Thời Hàn, dường như hiểu ra cái gì, xin lỗi Đổng Tư Bác: “Vậy… lần sau có cơ hội chúng ta thêm WeChat nhé.”


Đổng Tư Bác không khỏi thất vọng: “Bạn học Hoắc Yên, ngày mai tôi phải rời khỏi thành phố B rồi, lần sau gặp không biết lúc nào.”
“À thì, vậy có duyên sẽ gặp lại, tôi còn chút việc, đi trước đây.” Hoắc Yên nói xong nhanh chóng đi lên tầng.


Đổng Tư Bác không cam lòng, nhìn theo bóng lưng của cô nói: “Vậy bạn lưu lại số điện thoại cho tôi đi.”
Hoắc Yên giả vờ không nghe thấy, lòng bàn chân như bôi dầu, loạng choạng chuồn mất.


Quay đầu nhìn một vòng quanh khách sạn, ở quán cà phê tìm thấy Phó Thời Hàn đang nhàn nhã bưng tách cà phê, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Yên ngồi vào ghế đối diện anh, nhíu mày hỏi: “Hàn ca, là muốn thế nào?”


Phó Thời Hàn nhướng mi, hờ hững liếc cô một cái: “Thế nào, kết bạn không vui?”
“Anh còn nói, gọi liền mấy cuộc điện thoại, nhận thì lại cúp, hại em suýt chút mất mặt.”Hoắc Yên lầu bầu: “Anh không muốn em thêm WeChat của anh ta.”


Thẩm Ngộ Nhiên cười nói: “Hàn ca của em là sợ em tùy tiện dễ tin người, bị người ta bắt cóc mất.”
“Hừ, em lại không phải trẻ con.”
Hoắc Yên nói xong, cầm tách cà phê của Phó Thời Hàn, uống ừng ực một ngụm lớn, giống như cực kỳ khát nước.


Thẩm Ngộ Nhiên nhìn thấy tách cà phê đắt đỏ của Phó Thời Hàn bị Hoắc Yên uống như uống nước nguội, anh còn dịu dàng đưa tay xoa lưng cô giúp cô thuận khí: “Chậm một chút.”


Sau khi Hoắc Yên uống xong, đứng lên nói: “Em trở về giúp Tô Hoàn thu dọn hành lý, chuyện hôm nay coi như xong, lần sau không được làm thế nữa.”
Nhìn Hoắc Yên cố gắng ra vẻ, Phó Thời Hàn không nhịn được nhoẻn miệng cười cười.


“Hàn tổng, hành vi vừa rồi của cậu cực kỳ không tàn bạo, không phải nên ghen sao?”
Ý cười trên môi Phó Thời Hàn bỗng tắt ngúm, nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Ha ha.”
Rồi đứng dậy bỏ đi.
Thẩm Ngộ Nhiên vẫn rất không cam tâm, nhìn theo anh gọi: “Ăn dấm thì ăn dấm, mạnh miệng cái gì!”
**


Sau khi khai giảng, Hoắc Yên từ tân sinh viên năm nhất không hiểu gì, trở thành đàn chị năm hai đại học.


Trong《Siêu trí tuệ》biểu hiện của Hoắc Yên cực kỳ xuất sắc khiến tiếng tăm của cô trong trường tăng nhanh, đại học S còn cố ý đăng tải video cô giành chức vô địch trên trang web của trường, khen ngợi cô dành vinh quang về cho trường học.


Gần như mỗi một tân sinh viên ra nhập hội sinh viên đều sẽ nhắc tới tên tuổi Hoắc Yên, không thể chờ đợi muốn gặp vị đàn chị đánh bại chín tuyển thủ để giành chức vô địch.


Lần đầu gặp Hoắc Yên, cô ngồi trong văn phòng của Ban Chương trình xử lý sơ yếu lí lịch của tân sinh viên, thái độ nhẹ nhàng, không hề có sự kiêu căng của “người nổi tiếng”, tạo cảm giác bình dị gần gũi.


Có đôi khi tân sinh viên sẽ nơm nớp lo sợ muốn Hoắc Yên ký tên, cô chỉ mỉm cười nhận bút, không những ký tên cho bọn họ còn viết ra một đoạn lời chúc.


Rất nhanh, Hoắc Yên nhận được tình cảm quý mến của đông đảo sinh viên trong trường, thậm chí còn có sinh viên nhiều chuyện, ở trong diễn đàng trường tổ chức bỏ phiếu xếp hạng nữ thần, Hoắc Yên hoàn toàn xứng đáng với số phiếu dẫn đầu, đứng vững trên bảng xếp hạng, bỏ xa hai vị trí bên dưới.


Mà Hoắc Tư Noãn từ khoa khôi giảng đường rớt đài, bị giảm xuống mười mấy bậc.
Cuộc thi múa hơn nửa năm trước khiến cô ta không gượng dậy nổi, mấy cuộc thi đấu sau đó cũng không đạt thành tích đáng kể.


Mẹ cô ta mặc dù trong điện thoại có an ủi, thế nhưng trong lơ đãng cũng bắt đầu nhắc đến Hoắc Yên nhiều hơn, nhất là khi Hoắc Yên giành được chức vô địch của《Siêu trí tuệ》, trên mạng trên TV danh tiếng đại thịnh, được cả nhà lôi ra làm tự hào.


Thậm chí còn không ít họ hàng gần xa gọi điện đến hỏi thăm, nhao nhao khen ngợi Hoắc Yên thông minh lanh lợi.
Hoắc Tư Noãn dần dần bị ba mẹ không quan tâm.
Chênh lệch như thế khiến tâm trạng của cô ta xuống dốc, buổi tối bắt đầu ra ngoài, chạy vào quán bar uống rượu.


Trước kia cô ta theo nhóm chị em Thôi Giai Kỳ ăn mặc trang điểm lộng lẫy vào quán bar hộp đêm, cho tới bây giờ vẫn chưa xảy ra vấn đề gì.


Hồng Tự là một quán bar vô cùng nổi tiếng, bên trong có một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy một mình trên quầy bar, chờ đàn ông tới bắt chuyện, đồng thời cũng có những người đàn ông đang dùng cặp mắt như hổ đói, mỗi giây mỗi phút lướt nhìn cơ thể người phụ này.


Hoắc Tư Noãn trang điểm xinh đẹp, mặc váy da ngắn, mặc áo bó sát có dây lưng phối hợp với áo ngoài cộc tay, phác họa đường cong hoàn mỹ trên cơ thể.
Rất nhiều đàn ông đang chăm chú nhìn mà cô ta không hề hay biết, ghé vào một bên quầy bar, một ly lại một ly rượu vang.


Có một người đàn ông tới bên cạnh cô ta ngồi xuống, rót cho cô ta một ly rượu, dung dịch màu đỏ trào xuống chân ly đứng cao.
Hoắc Tư Noãn nhận ly rượu, một hơi cạn sạch, đôi mắt lộ ra vẻ mơ màng.


“Tôi mời vị tiểu thư này một ly, lấy thêm rượu tới đây.” Người đàn ông kia nhìn phục vụ nói.
Nhân viên phục vụ lại mở một chai rượu vang đưa tới, người đàn ông lại rót một ly rượu cho Hoắc Tư Noãn.


“Mày là cái thá gì.” Hoắc Tư Noãn đẩy ly rượu của người đàn ông ra, mơ hồ không rõ ràng: “Chỉ bằng mày, mà cũng dám cùng tao tranh đoạt sao.”
Người đàn ông cũng không tức giận, khuôn mặt tươi cười lộ ra chút đểu cáng.


Anh ta ôm lấy lưng Hoắc Tư Noãn, đem ly rượu tới bên miệng cô ta, cứng rắn ép cho cô ta uống một ly rượu đầy.


“Bây giờ mày nở mày nở mặt, rất đắc ý?” Hoắc Tư Noãn đã say mềm, trên người tỏa ra mùi rượu, miệng nói mê sảng: “Mày quên trước kia, trước kia là cái dạng gì, hiện giờ học được bản lĩnh rồi, liền dẫm lên đầu tao, tao cho mày biết… tao sẽ không để mày như ý, sẽ không…”


Người đàn ông nhân lúc Hoắc Tư Noãn nói mê, bàn tay đã nhanh chóng rơi xuống hông cô ta.
“Bảo bối, không vui sao, để anh trai dỗ dành em có được không?” Hơi thở nóng hổi của anh ta đập vào tai Hoắc Tư Noãn: “Cùng anh trai về nhà, anh trai sẽ làm em vui vẻ.”


Nói xong anh ta đỡ Hoắc Tư Noãn, muốn mang cô ta rời khỏi quán bar.
Hoắc Tư Noãn lảo đảo bước đi, trên con đường lớn, cô ta tránh người đàn ông kia ra: “Tôi phải về nhà.”
“Bảo bối, đừng đi, anh mang em đi chơi.” Người đàn ông đứng ven đường gọi taxi, thô bạo nhét Hoắc Tư Noãn vào bên trong.


Xe taxi khởi động, rời khỏi con phố ăn chơi.
**
Dưới ánh đèn, Hoắc Yên xử lý xong sơ yếu lý lịch của các tân sinh viên, đã là mười giờ tối.
Tô Hoàn vội vàng chạy vào phòng ngủ: “Cậu đoán xem, vừa rồi bạn tớ mới gọi điện cho tớ, nói cái gì?”


Hoắc Yên đang gấp rút điền bảng biểu, không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Lại có tin Bát Quái gì?”
Nghe có tin Bát Quái, Lâm Sơ Ngữ vội vàng thò đầu từ trên giường xuống: “Có dưa ăn?”


Tô Hoàn nói: “Bạn của tớ vào quán bar chơi, nhìn thấy Hoắc Tư Noãn ngồi một mình uống rượu, không bao lâu liền cùng đàn ông rời đi.”
Hoắc Yên lập tức buông bút xuống: “Đi đâu?”
“Ai biết, bạn tớ không ra cùng.” Tô Hoàn nhắc nhở Hoắc Yên: “Nếu không cậu gọi điện thoại cho chị ta xem?”


Không chờ Tô Hoàn nói xong, Hoắc Yên đã lấy điện thoại ra gọi, nhưng vang lên thật lâu không có ai bắt máy.
Cô kiên nhẫn gọi lại nhiều lần, cuối cùng được được kết nối, giọng nói mơ mơ màng màng của Hoắc Tư Noãn truyền tới: “Ai vậy…”
“Hoắc Tư Noãn, bây giờ chị ở đâu?”


Hoắc Yên không gọi cô ta là chị, mà gọi thẳng tên, giọng điệu hết sức nghiêm túc.
“Anh là ai.” Hoắc Tư Noãn say rượu líu lưỡi nói: “Anh đi ra, đừng đụng vào tôi…”
Rất nhanh, điện thoại bị người ta ngắt.


Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn hai mắt nhìn nhau, biết đêm nay chỉ sợ Hoắc Tư Noãn lành ít dữ nhiều.
Hoắc Yên lập tức đứng dậy, gấp gáp hỏi: “Số điện thoại của bạn cậu là bao nhiêu?”


Tô Hoàn có thể đoán được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức nói: “Cậu đừng gấp, tớ lập tức gọi điện cho bạn hỏi rõ ràng.”


Tô Hoàn bấm số của bạn, từ bên kia biết được Hoắc Tư Noãn lên taxi cùng một người đàn ông xa lạ, bởi vì Hoắc Tư Noãn là nhân vật có tiếng trong trường, cho nên cậu ta chú ý ghi lại biển số xe taxi.


Trong nhà Tô Hoàn có bối cảnh, tự nhiên trong tay có thông tin, cho dù bây giờ đã là đêm khuya, vẫn có thể thông qua công ty taxi hỏi được số điện thoại của tài xế, hỏi rõ ràng tình huống, tổng cộng không quá hai mươi phút.
“Bọn họ đi vào một nhà nghỉ, ngay tại giao lộ đường Bình Nam.”


Lúc nói chuyện Hoắc Yên đã đi giày vào, ra khỏi phòng ngủ: “Bây giờ tớ đi tìm chị ấy.”
Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn thấy tình hình không ổn, vội vàng đuổi theo: “Đợi chút, chúng tớ đi cùng, nhiều người dễ làm việc.”
Ở cổng trường, Hứa Minh Ý đã gọi xe chờ ở ven đường.


“Cậu gọi anh ta?” Hoắc Yên nhìn sang Tô Hoàn, sửng sốt: “Vậy Phó Thời Hàn…”
Hứa Minh Ý ngồi ở ghế lái phụ nói: “Yên tâm, lấy tiền làm việc, ai tôi cũng không nói, chỉ nói với lão tứ tôi ra ngoài hẹn hò, mặc dù cậu ta có vẻ chẳng tin.”


Tô Hoàn nói: “Loại sự việc này, dù sao cũng nên gọi con trai mới yên tâm một chút.”