Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 8: Hai vợ chồng lại mặt 1

Hôm nay
là ngày lại mặt, Mai Tử thức dậy chuẩn bị từ sớm. Cuối cùng nàng cũng sơ được
một búi tóc ra dáng, mở ngăn tủ lấy ra bộ váy mới, chuẩn bị ăn cơm xong sẽ mặc
vào. Nàng không dám mặc bây giờ, sợ nấu cơm không cẩn thận làm bẩn.

Tiêu
Kinh Sơn cũng thức dậy nhóm lửa nấu cơm. Mai Tử ở trong phòng chuẩn bị quần áo
tươm tất cho hắn, chút nữa sẽ đưa cho hắn mặc. Mấy hôm trước lúc nàng sắp xếp
rương đồ phát hiện ra hắn không có lấy một bộ quần áo mới nào, hai ngày này
tính làm cho hắn một bộ quần áo mới nhưng không làm kịp, chỉ có thể tìm bộ đồ
nào nhìn có vẻ mới nhất.

Chuẩn
bị tốt, Mai Tử liền vội vàng xuống bếp hỗ trợ Tiêu Kinh Sơn nấu cơm, lần này có
việc phải đi sớm nên bữa sáng cũng đơn giản chỉ có cháo và vài cái bánh bột
ngô. Mai Tử sửa soạn xong, đem quần áo đưa cho Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn
nhận quần áo của mình, nhanh chóng mặc vào.

Xong
xuôi, hai người liền xuất phát, vốn Mai Tử muốn mang giỏ trúc, nhưng hiển nhiên
Tiêu Kinh Sơn không cho, Mai Tử cũng chỉ có thể đi theo phía sau hắn.

Bọn họ
ở phía đông của thôn, nhà Mai Tử nương lại ở giữa thôn, đương nhiên bọn họ sẽ
phải đi theo con đường vào thôn.

Ở nông
thôn, mọi người thường hay thức dậy sớm. Bây giờ mặt trời còn chưa lộ ra khỏi
đỉnh núi, nhưng trên đường đã có người qua lại, vác theo cuốc xẻng trên vai
hướng cánh đồng mà đi. Bọn họ tranh thủ buổi sáng mát mẻ, liền ra ruộng làm
đồng. Cũng có người rãnh rỗi, sáng sớm dậy bưng một chén cháo đứng ở trước cổng
nhà chậm rãi ăn, vừa ăn vừa cùng hàng xóm tán gẫu một chút.

Tiêu
Kinh Sơn mang giỏ trúc men theo con đường nhỏ, Mai Tử theo sau cẩn thận nhìn
không chớp mắt. Mọi người ở trên đường cũng tò mò nhìn lại hai vợ chồng nàng.
Bất luận là công khai hay lén lút, ai cũng nhìn bọn họ không dưới một lần. Có
người khuôn mặt nhìn hiền lành phúc hậu, vui vẻ hướng bọn họ hỏi: “Hai vợ chồng
lại mặt hả?” Tiêu Kinh Sơn gật đầu trả lời rồi đi.

Người
làm ở nhà Lý gia nhìn thấy bọn họ, cháo trên tay cũng quên uống, đường cũng
quên đi, dùng đôi mắt nhỏ đầy nghi hoặc nhìn bọn họ thì thầm nói nhỏ với nhau.
Gặp những người như vậy, Tiêu Kinh Sơn nhìn cũng không nhìn, đi thẳng phía
trước. Mặt Mai Tử nóng lên, trong lòng khó chịu, bước chân cũng nhanh hơn.

Đi qua
vô vàn ánh mắt xem xét đánh giá, cuối cùng cũng đến nhà của mình. Trong lòng
Mai Tử kích động không yên. Kích động vì từ xa xa nàng đã nhìn thấy cánh cửa
loan lổ sơn của nhà mình, không yên vì không biết mọi việc trong nhà có ổn
không. Tuy chỉ mới rời nhà có ba ngày, nhưng Mai Tử có cảm giác như đã rời khỏi
nhà ba năm.

Tiêu
Kinh Sơn dừng bước, quay đầu nhìn Mai Tử, Mai Tử vội vàng nhìn hắn nở nụ cười,
chính mình đi đến gõ cửa.

Gõ một
hồi lâu mới nghe thấy tiếng bước chân, lạch cạch cửa được mở ra, Mai Tử nhìn
thấy đệ đệ A Thu của mình. A Thu lấy tay xoa xoa mắt, ngáp một cái. Mai Tử nhíu
mày hỏi: “Sao vẫn còn buồn ngủ? Mẹ đâu? Chu Đào đâu?”


Cuối
cùng A Thu cũng tỉnh táo lại, nhìn rõ tỷ tỷ cùng phu quân của tỷ tỷ trong
truyền thuyết, nhanh nhẹn mang tỷ tỷ cùng tỷ phu đi vào nhà. Mai Tử hướng nhà
trong đi, vừa đi vừa hỏi A Thu sao lại thế này.

A
Thu thở dài một tiếng nói: “Gần đây không có mưa, trời lại nắng gắt, mẹ sợ năm
nay lúa không đủ nước, nên cùng nhị tỷ đi dẫn nước về ruộng rồi. Trời còn chưa
sáng liền thức dậy, đệ cũng bị lôi dậy cả buổi, mệt gần chết. Đệ mới tranh thủ
về ngủ thêm được chút, nhị tỷ cùng mẹ vẫn còn ở ngoài đồng.”

Mai Tử
vừa nghe, có chút khẩn trương. Trước khi nàng thành thân đã nghe mẹ than thở về
chuyện này, nói nhà người khác có bao nhiêu rạch dẫn nước về, nhà mình lại
không có, sợ ảnh hưởng đến thu hoạch. Tưởng rằng vài hôm nữa sẽ có mưa nhưng
vẫn không có, nàng thành thân bận rộn liền quên mất chuyện này.

Sốt
ruột đi qua đi lại, suy nghĩ phải làm như thế nào cho ổn. Nàng rất nhanh liền
quyết định, để A Thu ngồi nói chuyện với Tiêu Kinh Sơn, còn mình vào phòng tìm
lấy bộ đồ cũ của Chu Đào thay vào, đi ra đồng hỗ trợ.

A Thu
vỗ đầu sực nhớ: “A, mẹ có chuẩn bị trái cây, nói nếu như hai vợ chồng tỷ đến
liền để đệ mang ra cho hai người dùng, thế mà đệ lại quên mất”.

Mai Tử
bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu hắn, oán trách nói: “Hừ, đệ ấy, đầu thì to mà óc không
được bao nhiêu, còn không bằng đầu heo”. Nói xong tính đi ra cửa. Chẳng qua lại
bị Tiêu Kinh Sơn vội vàng ngăn lại: “Khoan đã !”.

Mai Tử
về đến nhà liền quên mất giờ mình đã có chồng, đem Tiêu Kinh Sơn ném lên chín
tầng mây. Nhớ lại hành động vừa rồi của mình,mặt nàng có chút hồng hồng, cẩn
thận nhìn hắn một cái nói: “Chàng cứ ở nhà với đệ đệ ta, ta sẽ trở về nhanh
thôi”.

Tiêu
Kinh Sơn lắc đầu nói: “Không cần, ta cùng nàng đi phụ mọi người”.

Mai Tử
không đồng ý, phải biết rằng tại thôn nhỏ này, con rể mới lại mặt được xem như
khách quý, làm sao có thể để người ta làm việc đây? A Thu tuy còn nhỏ tuổi
nhưng cũng hiểu được điều này, nhanh chóng ngăn cản: “Tỷ phu, không cần đâu,
huynh cứ ở nhà uống trà là được”.

Tiêu
Kinh Sơn không nói gì, đem giỏ trúc đặt lên bàn, đi theo Mai Tử ra ngoài.

Mai Tử
còn sững sờ đứng đó, Tiêu Kinh Sơn thúc giục: “Đi thôi, nếu không mẹ cùng muội
muội biết làm đến khi nào mới xong đây”.

Mai
Tử nhìn hành động chân thành của Tiêu Kinh Sơn, trong lòng cảm kích, có hắn hẳn
là bớt được chút việc. Chuyện lễ tiết cũng không cần để ý, vất sang một bên.
Mai Tử hướng phía trước đi nhanh, Tiêu Kinh Sơn đi theo phía sau, hai người
nhanh chóng đến ruộng nhà Mai Tử. Xa xa nàng liền nhìn thấy mẹ đang dùng sức
gánh nước, còn muội muội Chu Đào đang hất nước vào ruộng. Tiêu Kinh Sơn thấy

vậy nhíu mày nói: “Trong thôn không phải có đường kênh dẫn nước có thể trực
tiếp đem tưới cho hoa màu sao?”

Mai Tử
nghe thấy, có chút hờn giận nói: “Chàng không ở đây nên không biết, kênh thì có
đó, nhưng chỉ những nhà giàu mới có, nhà chúng ta nghèo, lại cách kênh nước xa,
làm sao có thể sử dụng những lợi ích đó? Bình thường trời mưa thì tốt, bớt chút
mệt nhọc, nếu trời không mưa thì phải tự mình đi gánh nước đến mà tưới cho
ruộng”. Nói xong, Chu Đào từ xa đã nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng buông gáo nước
trong tay chạy lại, hướng Mai Tử vui mừng tiếp đón, vừa gọi mẹ.

Mai Tử
nương nhìn thấy bọn họ ra đây, đầu tiên là sửng sốt, lập tức hỏi Mai Tử: “Sao
con lại ra đây? Sao hắn cũng ra đây?”

Mai Tử
vội vàng nói hôm nay vốn đến để lại mặt, tới nhà mới biết mọi người đều ở ngoài
ruộng, liền ra hỗ trợ. Mai Tử nương tỏ vẻ không hài lòng: “Ta nói, con rể à,
lần đầu con lại mặt đã ra đồng làm việc, ta không có ý kiến gì, nhưng để mọi
người trông thấy lại không tốt. Người hiểu chuyện còn bảo con chịu khó, kẻ
không biết lại nói nhà chúng ta đối đãi không tốt với con đó.”

Chu Đào
mệt mỏi người đầy mồ hôi, xa xa thấy hai người đến giúp đỡ liền vui vẻ, nghe mẹ
nói thế liền phản đối, vội vàng nói: “Mẹ, sao lại nói vậy, con gái mẹ gả ra
ngoài thì liền trở thành người ngoài sao? Mẹ nỡ nhìn con mệt chết à? Bây giờ
cứu lúa như cứu hỏa, có người cùng hỗ trợ liền vui mừng, còn tính đến chuyện lễ
tiết kia làm gì, mặt mũi nhà chúng ta còn tốt lắm sao?”

Mai Tử
biết mẹ nói chuyện luôn thế, vốn không để ý, nay nghe muội muội nói vậy cũng
xót muội cùng mẹ già, chạy nhanh qua nói: “Mẹ, Chu Đào nói đúng đấy, nếu chúng
ta đã là người một nhà, gặp việc như vậy phải cùng nhau làm chứ!”

Vẻ mặt
Mai Tử nương thoáng dịu lại, thở dài nói: “Thôi, nhanh chóng làm việc đi. Chu
Đào, về nhà qua chỗ thím Hình mượn thêm cái gáo nước cùng đòn gánh mang ra
đây”. Chu Đào lau mồ hôi, nhanh chóng chạy đi. Bên này Mai Tử tính nói cho Tiêu
Kinh Sơn cách làm, không ngờ khi quay đầu lại đã thấy Tiêu Kinh Sơn cầm gáo
nước Chu Đào để lại bắt đầu múc nước cho vào đòn gánh.

Mai Tử
chạy nhanh đuổi kịp mẹ, Mai Tử nương giữ nàng lại, mắt xem xét bóng dáng Tiêu
Kinh Sơn đầu xa, nhỏ giọng hỏi: “Hắn đối đãi với con như thế nào?”.

Trong
lòng Mai Tử ấm áp, cảm nhận được lo lắng của mẹ, vội vàng nở nụ cười: “Mẹ yên
tâm, mọi chuyện đều tốt”.

Mai Tử
nương còn chưa tin, lại hỏi:” Hắn không có ức hiếp con không?”

Mai Tử
lắc đầu: “Không có”.

Mai Tử
nương nhìn sắc mặt Mai Tử hồng hào, thế này mới yên lòng: “Vậy là tốt rồi, mấy
ngày nay trong thôn có nhiều lờn đồn đãi, trong lòng ta cảm thấy lo lắng.”

Mai Tử
yên lặng không nói, nàng biết lời đồn mà mẹ nói là chuyện gì, khả năng chính là
do một câu nói đùa của Hồng Tảo ở bờ sông ngày ấy. Có đôi khi lời đồn chỉ là
một câu nói đùa vu vơ, một lời suy đoán không có căn cứ, truyền qua truyền lại,
lại biến thành sự thật trong mắt mọi người.

Trong
lòng Mai Tử tuy rằng khó chịu, nhưng nhìn mẹ lo lắng cho mình, cũng không muốn
bà khổ sở, liền giải thích, an ủi bà: “Mẹ, những lời như thế này chúng ta cũng
không phải là chưa nghe qua, cứ để họ muốn nói gì thì nói, vui hay buồn, đúng hay
sai chỉ có chính bản thân mình biết rõ. Mẹ xem, hắn làm việc kiên định, đi vào
nhà chúng ta không nói hai lời liền theo ra đồng phụ giúp, lấy được người như
vậy, đối với con thế là đủ lắm rồi”.

Mai Tử
nương gật đầu: “Nói cũng đúng, hắn thoạt nhìn cũng là người tốt. Vậy bây giờ
làm việc hay chỉ đứng nhìn thôi đây?”

Mai Tử
quơ quơ gáo nước trong tay, gật đầu nói: “Vâng, chúng ta nhanh chóng đi lấy
nước thôi”.