Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 62: Những nữ nhân kia đều đã là chuyện quá khứ

Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy lại sửng sốt, ở trong bóng tối nâng cằm nàng lên, cau mày
nhìn chằm chằm vẻ mặt Mai Tử nói: "Ai nói với nàng cái gì sao?"

Mai Tử
nghe lời này, trong lòng biết hắn tất nhiên có gì đó giấu nàng, lập tức càng
thêm không vui, chỉ truy vấn nói: "Chàng không muốn trả lời như vậy…vậy
chính là có rồi."

Tiêu
Kinh Sơn bị tiểu nương tử nhà mình bức như thế, một lúc sau nói: "Rốt cuộc
nàng muốn biết cái gì? Ai nói với nàng cái gì?" Giọng nói hắn không tự
giác cùng mang theo không tình nguyện.

Mai Tử
nghe giọng điệu Tiêu Kinh Sơn mang theo chút nghiêm khắc ý vị, nhất thời sửng
sốt. Nàng chưa từng bị hắn quát như vậy, lập tức rất uất ức, trong mắt có giọt
nước mắt muốn tràn mi, nhưng nàng vẫn nhịn được, áp chế nức nở làm bộ bình tĩnh
hỏi: "Chàng không cần hỏi ta người khác nói với ta cái gì, chàng chỉ cần
trả lời ta, trước kia có phải chàng đã từng muốn kết hôn với người khác hay
không là được."

Tiêu
Kinh Sơn chợt ngồi dậy, lạnh tanh nói: "Nếu nàng muốn biết, vậy ta liền
trả lời."

Mai Tử
nghe hắn nói như thế, trong tâm trầm xuống, chợt cảm thấy đáp án này mình không
muốn nghe chút nào, nhưng nàng vẫn mở to mắt nhìn thân ảnh mông lung lạnh lùng
bên cạnh.

Trong
bóng tối, ngữ điệu Tiêu Kinh Sơn cơ hồ nghe không ra bất cứ tia cảm tình nào:
"Phải, có một người, ta từng cảm thấy ta nên cưới nàng ấy."

Mai Tử
nghe, trái tim giống như lập tức bể ra.

Nàng
cúi đầu, chặt chẽ nắm lấy góc chăn, nước mắt lại chảy xuống.

Nước
mắt chảy xuống không tiếng động, ngấm vào trong chăn, Mai Tử cố gắng khống chế
mình, không phát ra tiếng khóc sụt sùi nào.

Tiêu
Kinh Sơn quay đầu nhìn kỹ Mai Tử, chợt thấp giọng than thở: "Nàng cần gì
hỏi những chuyện này, những nữ nhân đó đều đã là chuyệ nquá khứ, ta đã sớm
quên."

Mai Tử
nghe giọng nói hắn trở nên nhu hòa, trong lòng lại càng uất ức, cuối cùng không
nhịn được khóc ra tiếng.

Tiêu
Kinh Sơn rốt cuộc vẫn không đành lòng, đưa tay muốn cầm lấy tay nàng, nhưng Mai
Tử đang bực, nhẫn tâm phất tay, ngược lại để tay Tiêu Kinh Sơn rơi vào khoảng
không.

Tiêu
Kinh Sơn nén bực giải thích nói: "Mai Tử, việc này thực sự đã là quá khứ,
nếu nhắc tới chỉ thêm rắc rối mà thôi. Hôm nay nếu nàng hỏi, vậy bây giờ ta chỉ
có thể nói cho nàng một chút, nàng có vấn đề liền hỏi đi, phàm là chuyện có thể
nói ta nhất định sẽ nói. Qua hôm nay, chuyện này cũng đừng nhắc lại nữa."

Mai Tử
nghe giọng nói kia vẫn như cũ mang theo nghiêm khắc, hơn nữa còn nói cái gì mà
"Có thể nói nhất định sẽ nói" , ý hắn là có chuyện không thể nói sao?
Huống hồ hắn còn nói qua hôm nay không được nhắc lại nữa, đây đâu phải là
chuyện cơ mật trong quân đâu, cần gì phải làm như thế! Vì vậy nàng càng
nghi ngờ không hiểu, trong tâm uất ức lần nữa dâng lên.

Tiêu
Kinh Sơn nhìn nàng không ngừng rơi nước mắt, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ
nhưng giọng điệu lại mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Nàng có vấn đề gì thì
cứ hỏi đi."

Mai Tử
cắn cắn môi, lau lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Chàng muốn cưới người kia,
tại sao lại không cưới nữa?"

Tiêu
Kinh Sơn trầm mặc một hồi mới trầm thấp thong thả trả lời nói: "Sau này ta
không nguyện ý cưới, nàng ta lại càng không nguyện ý gả."

Mai Tử
nghe rồi càng mù mờ, chớp đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn hỏi: "Vì sao?"

Tiêu
Kinh Sơn nhăn mày, giống như thế không tình nguyện nói: "Không phải nữ
nhân nào cũng thích hợp để lấy về nhà ."

Mai Tử
nhìn hắn không nguyện ý nói nên cũng không dám nữa hỏi, dựa theo ý của hắn, cái

hiểu cái không nói: "Vậy chàng cảm thấy ta là người thích hợp để lấy về
nhà sao."

Tiêu
Kinh Sơn nhìn kỹ Mai Tử, chợt thở dài, giơ tay giúp nàng lau nước mắt, yêu tiếc
nói: "Mai Tử, nàng cùng nàng ta không giống nhau."

Bàn tay
thô ráp của Tiêu Kinh Sơn trượt lên trượt xuống đôi mắt đã có chút sưng đỏ của
Mai Tử. Nàng cảm thấy có chút hơi đau nhói, lại cảm thấy có chút trấn an, im
lặng mặc cho hắn giúp mình lau nước mắt.

Qua
được một hồi, Mai Tử chợt nhớ tới điều gì, lên tiếng hỏi: "Ta có thể hỏi,
ta và nàng ta khác nhau thế nào không?"

Cái tay
Tiêu Kinh Sơn đang giúp nàng lau nước mắt tạm dừng lại, cúi đầu nhìn kỹ nàng
trong chốc lát rồi đưa tay đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng,
ôn nhu nói: "Mai Tử, nàng là người ta lấy về nhà làm nương tử, nàng không
phải nàng ta, không thể nào là nàng ta, cũng sẽ không giống nàng ta"

Mai Tử
tựa vào bả vai khoan dày của Tiêu Kinh Sơn, nghe thấy lời này của hắn, nhất
thời cảm thấy trấn an hơn nhiều, nhưng trong lòng vẫn như cũ có nho nhỏ nghi
ngờ: Vì sao Tiêu Kinh Sơn không nguyện ý cưới nữ nhân kia? Xảy ra chuyện gì
sao? Tiêu Kinh Sơn là người tốt như thế, vì sao nữ nhân kia không nguyện ý gả
cho hắn?

Nhưng
nghi vấn này Mai Tử chỉ chôn ở trong lòng, nàng không dám hỏi, cũng không có
cách nào để hỏi.

Nàng
biết, vấn đề này, cho dù có hỏi, Tiêu Kinh Sơn cũng không cho nàng đáp án.

Mai Tử
hồi tưởng lại ánh mắt của Lỗ Cảnh An ngày xưa khi tới thôn Bích Thủy nhìn thấy
nàng và Tiêu Kinh Sơn ở chung một chỗ, lại nghĩ tới Lỗ Cảnh An thở dài khi nàng
tới quân doanh tìm phu quân, cùng sự che chở yêu thương của chúng vị tướng lĩnh
đối với nàng. Nàng càng thêm chắc chắn, lời A Mang nói đều là sự thật, hôn sự
của Tiêu Kinh Sơn xác thực từng có biến đổi bất ngờ.

Chuyện
này, nhất định có cái gì đó mà Mai Tử không biết.

Đây là
một bí mật mà Tiêu Kinh Sơn và bằng hữu của Tiêu Kinh Sơn đều không muốn cho
Mai Tử biết.

Bí mật
này, nhất định tiềm ẩn ở trong kinh thành.

A Mang
đã nói, không nên đến kinh thành, nhất định không nên đến.

Có bản
đồ Thanh Châu, Tiêu Kinh Sơn bắt đầu vào kế hoạch tấn công thành Thanh Châu đã
sớm trù bị.

Mỗi
ngày hắn đều bận rất nhiều việc. Lúc Mai Tử mở mắt ra hắn đã đi triệu tập chúng
vị đại tướng phó tướng để thương lượng việc quân rồi. Lúc Mai Tử ăn cơm cũng
chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Lúc Mai Tử mệt nhọc muốn lên giường đi ngủ, hắn
thậm chí còn chưa trở về.

Có lúc
Mai Tử nằm một mình trên giường đến khuya, chờ đến khi có chút mệt mỏi thì cuối
cùng bóng dáng của hắn mới đi vào doanh trướng.

Sau đó,
Mai Tử luôn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, nàng biết nếu như để Tiêu Kinh Sơn biết
nàng còn mở mắt chờ hắn, hắn nhất định sẽ lo lắng .

Tiêu
Kinh Sơn là một phu quân quan tâm nương tử như thế, hắn sẽ không cho phép nương
tử của mình chờ hắn đến giờ này, cho nên Mai Tử giả bộ ngủ. Giả bộ ngủ nhưng
Mai Tử không nhịn được nghĩ, người này dịu dàng cẩn thận với nàng như thế, rốt
cuộc là đối tốt với bản thân Mai Tử nàng, hay là hắn căn bản đang đối tốt với
nương tử của mình?

Tiêu
Kinh Sơn nói, nàng là người hắn lấy về làm nương tử; hắn cũng đã từng nói, nàng
phải cùng hắn cả đời.

Mai Tử
biết mình nên thỏa mãn, đối với một thôn nữ như nàng mà nói, còn có gì quan
trọng hơn so với người cùng nắm tay mình hạnh phúc đến khi đầu bạc răng long?

Nhưng
Mai Tử vẫn chua chát như cũ, nàng vẫn chua chát nghĩ, nữ nhân từng để Tiêu Kinh
Sơn nhận ra "nên cưới" rốt cuộc là người như thế nào?

Nàng đã

đem hết kiến thức của mình đối với tất cả nữ nhân đẹp mà nàng biết, nhưng nàng
vẫn như cũ tưởng tượng không ra, khi hắn cưỡi ngựa rong đuổi trên sa trường, nữ
nhân có thể làm bạn bên cạnh hắn, sẽ là người thế nào?

Dịu
dàng như nước? Kiều đẹp như hoa? Hay là đoan trang hiền tuệ? Hay người đó căn
bản chính là một nữ nhi anh hùng?

Chuyện
này vẫn đè nặng trong lòng Mai Tử, làm nàng u uất không vui, cứ thế tới một
ngày Tiêu Kinh Sơn sắp xếp chuẩn bị xong mọi việc, cố ý lại đây tìm nàng nói
chuyện thì mới phát hiện nàng đã bị bệnh.

"Bé
ngốc này, sao không nói sớm cho ta biết?" Giọng nói Tiêu Kinh Sơn tràn đầy
áy náy cùng đau lòng.

Mai Tử
chuyển động đôi môi nhưng không có hơi sức để nói chuyện. Nàng muốn nói cho
Tiêu Kinh Sơn biết, nàng chẳng có dũng khí để nói cho hắn chuyện này. Nhưng
nàng đương nhiên không muốn nói ra, bây giờ nàng cũng chẳng có cách nào để nói
ra.

Tiêu
Kinh Sơn đau lòng sờ hai má tái nhợt của nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ta
đã sắp xếp xong, ta phái người mang nàng đến nhà dân ở phụ cận, tránh cho đến
lúc đó lầm hại đến nàng. Chỉ là bên này ta nhất thời không thể rời được, không
có cách nào tự mình chăm sóc nàng, chỉ có thể phái người chăm sóc nàng cho
tốt."

Mai Tử
phí lực gật đầu một chút, con ngươi trong suốt viết rằng đã hiểu.

Tiêu
Kinh Sơn không nhịn được cúi đầu, dùng trán cùng cằm đầy râu của mình thân mật
cọ xát mặt và má của nàng: "Dưỡng bệnh cho tốt, chờ nàng khỏe rồi, phía
bên ta trận chiến cũng đánh xong, chúng ta liền đi kinh thành."

Kinh
thành?

Mai Tử
nghe lời này, khổ sở mà nghĩ, kinh thành rốt cuộc có cái gì?

Ngày
Mai Tử được người đưa đi, Tiêu Kinh Sơn để xuống tất cả việc quân để đưa tiễn.

Người
được lệnh đi theo bảo vệ Mai Tử chính là Thôi phó tướng. Thôi phó tướng cam
nguyện bỏ cơ hội công thành, muốn lại đây để bảo vệ vị tướng quân tiểu phu nhân
này.

Thôi
phó tướng mang theo một lão đại phu, chính là Hồ đại phu thường ngày Mai Tử đi
theo học y thuật. Cùng nhau đi đến đó còn có mười thuộc hạ một nha hoàn một ma
ma. Nha hoàn cùng ma ma là Lỗ Cảnh An đưa đến .

Những
người này nhất nhất đi theo xa xa phía sau xe ngựa, Tiêu Kinh Sơn khó có được
lúc không cưỡi ngựa, theo tiểu nương tử của mình ngồi trong xe.

Hắn ôm
nàng yếu đuối, chôn vào mái tóc của nàng cực kỳ áy náy nói: "Là ta không
tốt, mấy ngày này việc quân quá bận rộn, không chú ý thân thể của nàng, để nàng
ngã bệnh như thế."

Mai Tử
lắc lắc đầu, phí lực phát ra âm thanh khàn khàn: "Không trách chàng, là ta
không chú ý bản thân mình." Nàng cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, có lẽ cũng
yêu cầu quá xa vời nên mới rơi vào tình cảnh hôm nay. Nếu trước kia ở trong
núi, thời gian đó cái gì cũng không hiểu, gả cho một hán tử sinh con trồng
trọt, làm gì phải nghĩ nhiều chuyện như thế này.

Ngựa
cộc cộc đi phía trước, xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt đi phía sau, Mai Tử ngồi trong
xe lắc qua lắc lại cuối cùng cũng đến nhà nông nơi Tiêu Kinh Sơn đã sớm sắp
xếp.

Chỗ này
có sân rất lớn, là một nhà phú hộ chuyên dùng đế trông coi đất đai lân cận.
Thôi phó tướng dẫn đầu đi vào, phái người bắt đầu dọn dẹp, kỳ thật tòa nhà này
vốn đã được dọn dẹp thoải mái sạch sẽ nên cũng không cần dọn dẹp cái gì nữa.

Tiêu
Kinh Sơn cẩn thận ôm Mai Tử vào trong lòng, xuống xe ngựa tiến vào sân, đi vào
nhà rồi đem nàng đặt xuống giường.

Mai Tử
nằm ở chỗ đó, ánh mắt có chút mất đi thần thái nhìn chằm chằm Tiêu Kinh Sơn.

Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng như vậy, cúi đầu xuống bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: "Mai
Tử?"

Mai Tử
phí lực mở to miệng, khàn khàn nói: "Chàng phải cẩn thận, nhớ kỹ sớm trở
về với ta."

Tiêu
Kinh Sơn nhìn dáng vẻ tái nhợt không khỏe của nàng, gương mặt kiên nghị hiện ra
đau lòng: "Yên tâm, rất nhanh."

Mai Tử
vô lực nở nụ cười: "Chờ chàng trở về, mang ta đi kinh thành, sau đó chúng
ta sẽ về nhà, đúng không?"

Tiêu
Kinh Sơn nặng nề gật gật đầu, gian nan nói: "Ừ, đến lúc đó sẽ về
nhà!"

Không
biết có phải Mai Tử quá mức không khỏe rồi hay không, nàng vậy mà lại nghe thấy
giọng nói của Tiêu Kinh Sơn có chút nghẹn ngào.

Đám
người Thôi phó tướng thấy vậy, nhìn nhau liền lui ra ngoài.

Trong
phòng chỉ còn sót lại Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn, một phen trầm mặc rồi Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu nhìn kỹ Mai Tử, chợt cúi đầu hôn lên môi của nàng.

Dán lên
môi nàng, giọng nói trầm thấp của hắn nói như thế: "Mai Tử, đời này, người
có thể làm ta đau lòng như thế cũng chỉ có mình nàng, không còn người
khác."