Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 55: Không được, muốn làm

Khuôn
mặt Tiêu Kinh Sơn thoáng qua tia gian nan, che giấu nói: "Ta đâu để ý
chuyện này, ta đang suy nghĩ người này hình như ta đã gặp qua ."

Mai Tử
xoay người giạng hai chân ngồi trên đùi hắn, không hiểu ngẩng đầu hỏi:
"Sao lại chàng lại gặp hắn được?"

Tiêu
Kinh Sơn nghiêm túc nói: "Đúng vậy. Nàng còn nhớ ngày đó ta từng nói trong
núi gặp qua một người, rồi đem tay gấu của mình chia cho người kia một cái
không?"

Mai Tử
vội vàng gật đầu : "Nhớ kỹ a! Cũng vì chuyện này nên ta mới nghe
chàng nói về quy củ khi vào núi."

Tiêu
Kinh Sơn nhớ lại nói: "Khi ấy rõ ràng là trong rừng sâu thăm thẳm, nhưng
người kia lại mặt một thân áo trắng, rất thoát tục. Chúng ta nói chuyện rất vui
vẻ, ta mời hắn ăn thịt nướng, cũng chia cho hắn tay gấu. Khi ấy ta cho đó là có
duyên gặp mặt mà thôi, nhưng ai dè gần đây lúc chuẩn bị tấn công thành Thanh
Châu, phòng thủ cuối cùng của Bành vương gia thì lại gặp gian tế, hay phải nói
là thích khách? Thích khách này không mặc áo đen, hắn rõ ràng cả người mặc đồ
trắng đi vào quân doanh, coi 20 vạn đại quân của ta như không khí."

Mai Tử
nghe vậy cả kinh: "Chẳng lẽ người đó chính là người ta gặp được?"

Tiêu
Kinh Sơn trầm giọng nói: "Đúng vậy. Lúc đó hắn và ta gặp nhau ở thâm sơn,
ra khỏi núi còn mua thịt heo của nàng, thời gian và địa điểm lại rất trùng hợp,
hơn nữa diện mạo dáng vẻ bên ngoài theo như nàng tả thì bọn họ có thể là một
người. Sau đó hắn lại gặp nàng, chia thịt nướng cho nàng rồi cố ý nhắc tới quy
củ trong rừng, ta cảm giác đây chính là người đó."

Mai Tử
nhíu cặp mày nhỏ suy nghĩ một hồi: "Nhưng nhìn hắn rất giống người tốt,
nếu quả thật hắn như vậy, vậy vì cái gì hắn lại muốn giúp Bành vương gia?"

Tiêu
Kinh Sơn lắc đầu nói: "Ta cũng không biết. Tối hôm qua hắn xuất hiện lần
thứ nhất, ta ra lệnh cho người đuổi theo, ai dè hắn trốn vào khách sạn kia. Thế
là Thôi phó tướng mới mang người lục soát khách sạn, không ngờ nam tử áo trắng
tìm không ra, ngược lại đem Mai Tử của ta tìm thấy."

Mai Tử
nhớ tới chuyện mình bị hiểu lầm là gian tế rồi bị bắt giam, không nhịn được
buồn cười: "Nói như thế thì ta lại phải cảm ơn hắn. Nếu không nhờ hắn thì
không biết đến khi nào ta mới có thể gặp được chàng."

Tiêu
Kinh Sơn nghĩ đến việc này, cũng không nhịn được cười: "Nói như thế, hắn
ngược lại lại làm một chuyện tốt."

Hắn
cười rồi lại tư lự nói: "Trên đường hắn có lòng giúp nàng, xem ra người
này đối với nàng cũng không phải muốn hại, ngược lại lại là giúp. Nhưng hắn năm
lần bảy lượt đột nhập vào quân doanh, vả lại trong tay còn giữa một thứ quan
trọng, thật sự khó phân được là địch hay là bạn."

Mai Tử
tò mò hỏi: "Cái gì quan trọng vậy?"

Tiêu
Kinh Sơn lại không trả lời, sờ sờ tóc nàng nói: "Nàng mệt mỏi không, có
muốn lên giường ngủ một chút hay không?"

Mai Tử
thấy hắn không nói thứ quan trọng là cái gì, ngược lại lại chuyển chủ đề đến
việc đi ngủ, vừa hay tối hôm qua nàng ngủ không được ngon, xác thực là mệt mỏi.
Nghe hắn nói đi ngủ nàng liền ngáp một cái: "Cũng tốt, vậy ta ngủ một
lúc."

Tiêu
Kinh Sơn nhìn nàng mệt mỏi, biết nàng muốn nghỉ ngơi nên liền vội vã đem chăn
đệm của mình trải ra, chỉnh lại cái gối, lúc này mới ôm nàng đặt xuống giường.

Hắn
cong lưng giúp nàng đắp chăn, đem đầu tóc của nàng cẩn thận đặt xuống cái gối
bên cạnh, lại sửa soạn chăn mỏng cho nàng, lúc này mới nói: "Nàng nghỉ
ngơi cho tốt, ta ra ngoài có việc một chút."

Mai Tử
nghe vậy, có chút bất mãn nói: "Chàng không ngủ với ta sao?" Vừa nói
nàng vừa làm nũng vươn cánh tay ôm lấy cổ của hắn không chịu thả.

Tiêu
Kinh Sơn do dự , cuối cùng vẫn cúi đầu hôn một cái lên miệng lên má nàng, ở bên
tai nàng nói: "Ngoan, ta còn có chuyện muốn làm, nàng ngủ trước, buổi tối
chúng ta cùng nhau ngủ."

Mai Tử
ngáp một cái, khéo léo gật đầu một chút: "Ừ, vậy ta ngủ một mình."

Tiêu
Kinh Sơn đem hai tay Mai Tử bỏ vào chăn, đứng dậy đi ra ngoài. Mai Tử thấy thế
có chút bất an, gọi: "Chàng phải rời khỏi à? Ta một mình ở đây, có chút
sợ." Dù sao đây cũng là quân doanh, xung quanh tất cả đều là nam nhân, cho

dù nằm ở trong doanh trướng cũng có thể nghe thấy tiếng gào thét khí thế ở bên
ngoài.

Tiêu
Kinh Sơn xoay người trở về, vỗ vỗ hai má của nàng: "Đừng sợ, ở đây không
phải bên ngoài, ngoài cửa có người canh gác, không ai dám tiến vào. Ta ở ngay
bên cạnh, một hồi sau sẽ trở về với nàng."

Mai Tử
nghe hắn nói như thế, lúc này an tâm hơn nhiều, gật gật đầu nói: "Vậy
chàng đi mau lên, ta tự ngủ."

Tiêu
Kinh Sơn lại hôn xuống hai má của nàng, xoay người rời khỏi.

Mai Tử
nhìn vạt áo màu lam của hắn thuận theo bước chân nhẹ nhàng phất lên, cuối cùng
vạt áo kia cũng biến mất ngoài cửa.

Mai Tử
chớp mắt, ngẩng đầu nhìn đỉnh doanh trướng.

Đây là
nơi của nam nhân nhà mình, trong chăn tràn đầy hơi thở của hắn, Mai Tử không
sợ, Mai Tử rất an tâm.

An tâm,
cuối cùng Mai Tử cũng chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến
khi Mai Tử tỉnh lại, nàng nhìn đỉnh doanh trướng làm bằng vải mà có chút chưa
thích ứng được. Sau đó nàng từ từ nhớ lại, đây là giường của Tiêu Kinh Sơn, đây
là nơi của Tiêu Kinh Sơn, không còn là rừng hoang phiêu bạc bên ngoài nữa rồi.

Nàng
quay đầu, lại thấy nam nhân của mình đang ngồi bên cái bàn dài bên cạnh. Hắn
nhìn chăm chú quyển văn án đang cầm trong tay giống như đang tư lự cái gì, dáng
vẻ nhíu mày trầm tư.

Mai Tử
động đậy muốn ngồi dậy, nam nhân nghe động tĩnh, nhìn lại thấy nàng đã tỉnh thì
vội vàng đi tới ngồi xuống bên giường, cúi đầu mềm giọng hỏi: "Đã tỉnh rồi
hả ? Còn mệt nữa không?"

Mai Tử
lắc lắc đầu, đối diện nam nhân nhà mình lâu ngày mới gặp lại, còn có chút mơ hồ
nói: "Không mệt, có chút khát."

Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy liền bưng bình trà bên cạnh rót cho Mai Tử một chén:
"Thật may là ta nghĩ nàng cũng sắp tỉnh nên đã dặn bọn họ đưa trà ấm
đến."

Mai Tử
muốn tiếp lấy nhưng Tiêu Kinh Sơn lại không buông tay. Nàng ngước mắt nhìn thần
sắc kiên định dịu dàng của hắn thì cười cười rồi ôm lấy tay hắn đem nước trà
uống vào.

Uống
xong trà, Mai Tử cảm giác thanh tỉnh hơn nhiều, hỏi Tiêu Kinh Sơn: "Bây
giờ là lúc nào rồi, ta đã ngủ bao lâu?"

Tiêu
Kinh Sơn thuận tay đem ly trà đặt xuống một bên: "Bây giờ là giờ ngọ rồi,
một lát nữa sẽ đến giờ cơm, ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị cho nàng chút cháo
loãng, nàng muốn uống không?"

Mai Tử
lắc lắc đầu: "Một chút cũng không đói, bây giờ chưa muốn uống."

Tiêu
Kinh Sơn đứng dậy vén áo ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn nàng cười:
"Như vậy là tốt rồi, nàng ăn no rồi, ta còn đói đây." Giọng nói hắn
có chút mờ ám.

Mai Tử
làm sao có thể không hiểu ý vị trong mắt hắn. Nàng xoay mặt thẹn thùng cười
nói: "Xem chàng kìa, hấp tấp, bây giờ vẫn là ban ngày đấy."

Tiêu
Kinh Sơn liền ôm nàng vào lòng, bàn tay bắt đầu lên xuống vuốt ve, nghe nàng
nói như thế, hắn liền áp xuống bên tai nàng mờ ám nói: "Đã sớm muốn, lúc
nhìn thấy nàng liền muốn rồi."

Mặc dù
ngoài miệng còn thẹn thùng nhưng thật ra hai vợ chồng đã chia ly một năm, làm
sao Mai Tử có thể cự tuyệt được. Lúc này bị bàn tay có lực của hắn trên dưới
xoa nắn, nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của hắn bên tai, cảm thụ ngực rắn chắc
của hắn rung động, rất nhanh thân thể nàng liền nhũn ra, trong lòng cũng thả
lõng.

Nàng
cúi đầu kêu, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Bên ngoài có rất nhiều người, cẩn
thận chút, không nên để người khác biết."

Môi
lưỡi Tiêu Kinh Sơn ở trên vành tai nàng gặm ăn ngậm lấy, vừa ngậm vừa thô ráp
nói: "Yên tâm, sẽ không bị người nghe thấy."


Nói là
nói như thế, nhưng lúc Tiêu Kinh Sơn đặt Mai Tử nằm trên giường, tất cả sắp xếp
xong xuôi kiếm sắp phá cổng thành thì mới phát hiện chuyện này rất không ổn.
Thì ra giường này chỉ dựng tạm, rất yếu ớt, mà Tiêu Kinh Sơn đã sớm giống như
cây đậu trong ruộng hè khô cạn rất lâu rồi không được tưới nước, bây giờ nước
đến thì tham lam bùng nổ, càng muốn được thêm nhiều nước. Lúc này Mai Tử càng
thêm thật vất vả, đương nhiên không chịu được động tác mãnh liệt như vậy. Như
thế, ván giường yếu ớt làm sao có thể chịu được động tác lăn lộn mãnh liệt của
bọn họ? Lập tức Tiêu Kinh Sơn vừa động, Mai Tử cắn môi liều mạng áp chế tiếng
kêu, nhưng mà ván giường lại áp chế không được, một trận cọt kẹt loạn vang lên.
Như thế thử vài lần, Tiêu Kinh Sơn dứt khoát ôm lấy cả người Mai Tử, bàn tay
giữ lấy mông nàng.

Mai Tử
bị dựng ở giữa không trung không có chỗ bám vào, thân thể cứ luôn muốn tụt
xuống, chỉ cần trượt xuống liền rơi vào kiếm của sói ác rình mò chăm chú phía
dưới. Thế là nàng chỉ có thể chặt chẽ không ngừng ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng cầu
xin tha thứ: "Như vậy thật có chút không chịu nổi."

Tiêu
Kinh Sơn lại không đoái hoài đến nàng đang cầu xin, chỉ thở gấp dẫn kiếm cuồng
động. Mai Tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm cổ hắn nhịn xuống.

Cũng là
bọn họ thật lâu chưa gặp mặt, Tiêu Kinh Sơn đã quen thiện chiến lâu dài lần này
lại không giữ lâu, kịch liệt tấn công phía dưới, rất nhanh đem hết nhiệt tình
tất cả đều giao cho Mai Tử.

Hai
người ướt át chàng ôm thiếp thiếp ôm ấp chàng ngồi bên giường thở dốc nghỉ
ngơi.

Mai Tử
tựa vào ngực hắn, sờ sờ vết sẹo của hắn nhỏ giọng oán giận: "Người ta một
năm này nhớ chàng muốn chết, chàng lại chẳng thèm nhớ người ta ."

Tiêu
Kinh Sơn bắt được cái tay nhỏ bé của nàng, thô ách nói: "Làm sao có thể
không nhớ đây."

Mai Tử
cong môi, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy sao chàng lại độc ác như thế, đi là đi
luôn một mạch, ngay cả chút tin tức cũng không chịu gửi về, làm người ta rất lo
lắng."

Tiêu
Kinh Sơn hôn hôn mân mê đôi môi hồng nhuận của nàng, giải thích nói: "Sao
lại không gửi tin về, chỉ sợ nàng đã đi từ sớm, không nhận được."

Mai Tử
lệch đầu suy nghĩ một chút, lại nói: "Được rồi, cứ cho là chàng gửi tin
trở về đi. Nhưng chàng thực sự nhớ ta sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn:
"Chàng có nhớ ta không? Có phải là ngày ngày đều nhớ hay không?" Nàng
mỗi ngày đều nhớ, hàng đêm đều nhớ, ngay cả đi ngủ cũng mơ thấy hắn.

Tiêu
Kinh Sơn vùi vào tóc nàng hít lấy hương thơm ngát bên trong, thỏa mãn thở dài
nói: "Bé ngốc, bên ta loạn lạc như vậy, thời gian đâu để ngày ngày nhớ
nàng. Nhưng buổi tối lúc không có ai, một mình nằm ở chỗ đó lại suy nghĩ về
nàng."

Lúc này
trong lòng Mai Tử rất ngọt ngào, cảm thấy một năm mình chờ đợi khổ sở kia, một
đường phong ba nhấp nhô kia cũng không tính là cái gì.

Nàng
mím môi cười, lệch đầu hư đốn nói: "Buổi tối ta nằm một mình cũng sẽ nhớ,
nhưng không phải là nhớ chàng."

Tiêu
Kinh Sơn nhíu mày nói: "A, vậy nàng nhớ ai hả?"

Mai Tử
cười cười hôn mạnh xuống vết sẹo thô ráp trước ngực hắn, mềm giọng nói:
"Vết sẹo này lúc đầu nhìn thật đáng sợ, bây giờ nhìn thế nào cũng thuận
mắt, thiếu chút còn thuận mắt hơn cả chàng, ta đương nhiên là nhớ nó."

Tiêu
Kinh Sơn thật là dở khóc dở cười, liền cố ý nghiêm mặt nói: "Tiểu Mai Tử
của ta thật đúng là càng ngày càng đáng giận, phải phạt." Vừa nói hắn vừa
cúi đầu dùng râu ria của mình cọ cọ hai bên má mềm mại của tiểu Mai Tử.

Râu của
hắn mảnh vụn cứng rắn, cọ xuống mặt Mai Tử vừa ngứa lại vừa đau, làm Mai
Tử cười nói hồ loạn né tránh. Nhưng hai người đang ở trên giường, Tiêu Kinh Sơn
lại cao lớn có lực, một Mai Tử nho nhỏ đâu thể thoát được, chỉ có thể mặc cho
hắn ôm lấy cọ cọ.

Cuối
cùng Mai Tử bị ôm vừa ngứa lại vừa cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra. Nàng
liền lấy nước mắt cố ý oán giận nói: "Đau chết, đau đến ta phải khóc rồi
này."

Tiêu
Kinh Sơn thấy hai mắt nàng hồng hồng, yêu thương đem nàng tiến vào lòng:
"Sau này không bao giờ để nàng một mình nữa."

Vợ
chồng hai người ở đây cười rộ, chơi nháo một hồi thì Tiêu Kinh Sơn lại đem nàng
ôm vào trong lòng. Mai Tử cảm thấy nam nhân này lại có ý đấy, đẩy lồng ngực hắn
ra nói: "Không phải vừa mới làm sao, không chịu nổi."

Tiêu
Kinh Sơn ở bên tai nàng mềm giọng hỏi: "Sao lại không được, bên này giường
không chắc, không bằng chúng ta dùng giường đất đi."

Mai Tử
nghe hắn nói trắng ra như vậy, núp ở trong lòng hắn e thẹn nói: "Vậy thì
không làm nữa."

Tiêu
Kinh Sơn hồi đáp chém đinh chặt sắt: "Không được, muốn làm."

Hắn
nhìn quanh bốn phía, thấy bên cạnh có một cây cột gỗ, nó dùng để chống đỡ doanh
trướng . Hắn liền đem Mai Tử ôm lấy, đặt xuống bên cạnh cột gỗ, lại để Mai Tử
đỡ lấy cây cột gỗ này. Lúc này Mai Tử còn chưa hiểu chuyện thế nào nên ngoan
ngoãn vịn cột gỗ.

Thế là
Tiêu Kinh Sơn để thân thể nàng nằm sấp về phía trước, mình thì từ phía sau bắt
đầu hành động. Mai Tử cảm nhận lửa nóng phía sau, lúc này mới chợt hiểu, thẹn
thùng oán giận nói: "Bên ngoài đều là người đấy, sao lại có thể như
vậy."

Tiêu
Kinh Sơn lúc này thở dốc hơi đục, động tác đã sớm trở nên dồn dập, nghe Mai Tử
nói như thế vừa làm động tác tiếp theo, vừa lên tiếng an ủi: "Không sợ,
không ai thấy."