Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 48: Đây là một người tốt

Mai Tử
nắm chặt lấy tay áo người kia, khàn khàn hô: "Trả lừa lại cho ta."

Người
kia cúi đầu kỳ quái nhìn Mai Tử, chán ghét hất tay áo ra: "Lừa gì, bỏ ta
ra!"

Mai Tử
đương nhiên không thả, chặt chẽ cầm tay áo hắn, giận dữ nói: "Đều tại
ngươi hại ta cứ tưởng người xấu đến, làm lừa ta chạy mất rồi!" Mai Tử đi
ra ngoài lâu như thế, dù sao cũng biết nhìn người một chút. Người này vừa nhìn
liền thấy khuôn mặt còn non nớt, đây không phải khuôn mặt của người hung ác a,
hơn nữa nàng vừa mất lừa nên rất đau lòng cùng tức giận, vì vậy mới dám làm như
thế.

Người
kia nhìn Mai Tử đầy bụi đất, nước mũi nước mắt tùm lum níu lấy mình, ngại bẩn
liền giơ chân lên đá một cái: "Cái đồ bẩn thỉu này, thật là chẳng hiểu gì
cả, cút đi!"

Mai Tử
không phòng bị, bị hắn nhấc chân đá trúng hông, trên eo truyền đến một trận đau
đớn, cả người té nhào xuống đất. Nhưng Mai Tử lại bất chấp tất cả, tay vẫn nắm
chặt ống tay áo người kia không chịu thả ra.

Cũng là
tay áo người kia rất chắc, hơn nữa trong lúc hắn giơ chân thân thể vốn cũng
không đứng vững, cứ thế bị Mai Tử kéo, vậy là cả người cũng lảo đảo té xuống
đất.

Mai Tử
không kịp chuẩn bị ngã xuống đất, hơn nữa eo bị đá đến đau đớn. Vốn đang rất
đau, chợt có một vật nặng đè xuống, càng thêm hoạ vô đơn chí, thật là đau đến
không muốn sống nữa.

Nàng
dùng sức đánh người kia, kêu khóc nói: "Ngươi người xấu này, đáng
chết!"

Người
kia lúc này cũng thở hổn hển, tay chống lên người Mai Tử muốn đứng dậy, vừa
đứng dậy vừa mắng: "Hôm nay đúng là xui xẻo quá mà, không hiểu nổi, âm
khí!"

Tay
người kia đúng là không có mắt, cứ như thế đứng dậy, tay vừa chạm đúng ngực Mai
Tử. Thế là Mai Tử "A" một tiếng kêu to, đập cái tay đáng giận của hắn
kêu lên: "Ngươi cút đi, đừng chạm vào ta, đồ bại hoại!"

Người
nọ cũng cả kinh, cúi đầu lạ lùng nhìn nhìn tay của mình, lại nhìn Mai Tử vì nằm
vật xuống trên mặt đất nên bộ ngực bày ra một chút, cuối cùng bừng tỉnh:
"Ngươi là nữ?"

Mai Tử
hung hăng trừng hắn, hai tay liều mạng đánh.

Người
nọ nhìn hình dáng này của nàng, nhất thời hiểu ra tiểu tử đen thùi lùi hôi hám
này thật ra là nữ nhân, nhất thời giống như bị bỏng nhảy khỏi người Mai Tử,
miệng kêu lên: "Sao ngươi không nói sớm!"

Lúc này
Mai Tử vô cùng nản lòng thoái chí, nghĩ đến hôm nay bị mất lừa thì không nói,
còn bị nam nhân khác chiếm tiện nghi, lần này có chết cũng không còn mặt mũi đi
gặp Kinh Sơn a. Việc này càng nghĩ càng khó chịu, nước mắt tí tách chảy xuống
đất, vừa khóc vừa sụt sùi nói: "Ta phải làm thế nào đây. . . . . ."

Người
kia gian nan đứng lên, dùng sức chà chà vào quần áo của mình, giống như muốn lau
sạch cái gì đó trên tay, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn người trên mặt đất thật sự
nhìn không ra đó là nữ nhân, than thở nói: "Ngươi đứng lên trước có được
hay không, nếu người khác thấy bộ dạng này của ngươi thì thật sự chẳng ra sao
cả!"

Mai Tử
suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, mình nằm trên mặt đất thế này thật chẳng ra
làm sao, thế là quẹt nước mắt đứng lên. Lúc đứng lên tay còn sờ sờ túi bạc
trắng áp sát trong lòng , xác định bạc trắng vẫn còn.

Người
kia liền dựa theo ánh trăng quan sát Mai Tử một phen, chỉ thấy đầu tóc nàng rối
bù, mặt dơ bẩn, áo tồi tàn, mang theo một cái mũ rách không biết lấy ở đâu ra,
bộ dạng này chính là bộ dạng của ăn mày a, thế là đau đầu hỏi: "Rốt cuộc
ngươi là người gì a, một nữ nhân sao lại đơn độc ở đây một mình? Còn biến thành
bộ dạng giống quỷ thế này?"


Mai Tử
xoa xoa nước mắt, hừ hừ nói: "Liên quan gì đến ngươi, ngươi trả lừa cho
ta!"

Người
kia gãi gãi đầu: "Ta thấy cũng chưa thấy qua lừa của ngươi, chuyện này
liên quan gì đến ta!"

Sau đó
Mai Tử cũng từ từ tỉnh táo lại, nàng biết mình kéo người ta lại đòi lừa cũng
thật vô lý. Lừa bị kinh hách tuy có thể có quan hệ với người này, nhưng nàng
cũng không thể đổ hết lên đầu người ta.

Nàng
nghĩ thông suốt, liền cúi đầu mất nhuệ khí ngồi xổm xuống, lần nữa nhặt bọc
quần áo mình làm rơi trên mặt đất lên, xoay đầu hướng bìa rừng bên ngoài mà đi.
Bạc trắng còn đây, lừa tuy chạy mất, nhưng nàng còn có một đôi chân, dù sao đây
cách kinh thành cũng cỡ bảy tám ngày, dựa vào đôi chân của nàng, luôn có thể đi
tới .

Người
kia thấy Mai Tử mang bọc quần áo lên muốn đi, ngược lại lại kéo lấy nàng nói:
"Ngươi khoan đi đã, ngươi phải nói rõ ràng."

Mai Tử
rất từ từ liếc hắn một cái, không vui nói: "Nói rõ ràng cái gì? Nói rõ
ràng lừa của ta bị ngươi dọa chạy mất sao?"

Người
kia bị nàng nói ngẹn lời, từ từ nói: "Này, ta chưa bao giờ thiếu người
khác cái gì! Nếu ta làm lừa của ngươi bị kinh hách chạy mất thì ta đền cho
ngươi một con khác là được!"

Mai Tử
"Hừ" một tiếng: "Mới thì thế nào, dù sao cũng không phải là lừa
của ta, ta chỉ muốn lừa của ta thôi."

Lần này
người kia xụ mặt xuống, giọng điệu cũng không vui: "Trong rừng đen thùi
lùi như vậy, ta biết lừa của ngươi chạy đi đâu mà tìm!"

Mai Tử
bất đắc dĩ nói: "Cho nên ta mới không cần ngươi đền nữa, tự ta đi bộ cũng
được, ngươi không cần đền ta." Vừa nói lại vừa muốn xoay người đi ra
ngoài.

Người
kia vội vàng kéo ống tay áo Mai Tử, hỏi: "Ta đã nói, ta chưa bao giờ thiếu
người khác cái gì. Hôm nay mặc dù không thể giúp ngươi tìm lại lừa, nhưng những
thứ khác cũng có thể giúp ngươi một chút. Xem ra ngươi đang muốn đi đâu đó, có
cần ta giúp ngươi cái gì không."

Mai Tử
quay đầu, liền lấy ánh trăng quan sát thần sắc của hắn, thấy khuôn mặt hắn non
nớt thanh tú ngược lại đầy vẻ thành thực, liền thở dài nói: "Ta thấy ngươi
cũng không phải người xấu. Ngươi không phải người xấu, đương nhiên ta không thể
không biết đạo lý mà bắt đền ngươi như vậy được. Bây giờ ta muốn lên kinh nghĩ
cách gặp hoàng thượng, ngươi không có cách nào giúp ta đâu."

Người
kia nghe lời này, con ngươi thiếu chút rơi xuống đất, lại quan sát Mai Tử lần
nữa: "Gặp hoàng thượng? Ngươi?"

Mai Tử
gật đầu nói: "Đúng vậy, ta muốn lên kinh gặp hoàng thượng."

Người
kia vỗ vỗ trán, lắc đầu nói: "Ngươi gặp hoàng thượng làm gì?"

Mai Tử
nghiêm túc giải thích: "Thật ra ta cũng không nhất định phải gặp hoàng
thượng, ta chỉ muốn tìm Hoàng thượng đế hỏi về một người, hắn tên là Lỗ Cảnh
An."

Mắt
người kia lại trợn lớn hơn vài phần, cà lăm hỏi: "Ngươi…ngươi tìm hắn làm
cái gì? Ngươi là cái gì của hắn?"

Mai Tử
tìm Lỗ Cảnh An dĩ nhiên là muốn hỏi tung tích nam nhân nhà mình, nhưng lời vừa
ra đến miệng, chợt nhớ trang phục mình đang mặc, vẫn không nên nói trắng ra thì
tốt hơn, thế là liền mơ hồ nói: "Ta không phải là gì của hắn cả, ta chỉ gặp
qua hắn một lần. Hôm nay tìm hắn là muốn hỏi thăm một chuyện."

Người
kia tiêu hóa lời của Mai Tử một phen, cuối cùng hiểu: "Ngươi tìm Lỗ Cảnh

An để hỏi thăm chuyện gì đó, cho nên mới lên kinh để tìm Hoàng thượng, bởi vì
ngươi cảm thấy gặp Hoàng thượng là có thể tìm được Lỗ Cảnh An?"

Mai Tử
gật đầu bổ sung: "Đúng vậy. Thật ra ta cũng không cần thiết phải tìm Hoàng
thượng, nhưng chỉ cần đến kinh thành, chỗ đó chính là địa bàn của hoàng thượng,
nên tìm Lỗ Cảnh An sẽ không khó. Ta biết Lỗ Cảnh An có quen biết với hoàng
thượng."

Người
kia suy nghĩ một phen, chợt cười, vỗ bắp đùi nói: "Ai u, ngươi cũng thật
là đần, may mắn ngươi gặp được ta, nếu không lần này uổng công đi một chuyến
rồi!"

Mai Tử
thấy hắn nói như thế, vội vàng hỏi: "Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ ngươi biết Lỗ
Cảnh An ở đâu?"

Người
kia thần bí nói: "Mặc dù không quen biết lắm, nhưng đại khái là biết. Hắn
là đương kim cánh trái Đại tướng quân, bây giờ đang mang quân đóng ở Vân Châu,
ngươi mạo hiểm chạy đến kinh thành, chắc chắn sẽ tốn công vô ích!"

Mai Tử
nghe lời này, hai mắt tỏa sáng: "Bây giờ hắn không ở kinh thành? Nếu ngươi
biết Lỗ Cảnh An, vậy ngươi có biết ——" Mai Tử nuốt nước miếng, khẩn trương
hỏi: "Ngươi biết người tên là Tiêu Kinh Sơn không?"

Người
kia nhìn Mai Tử, gật đầu nói: "Đương nhiên biết, Tiêu Kinh Sơn cũng ở Vân
Châu."

Mai Tử
nghe vậy kích động không chịu nổi, tiến lên nắm tay áo người kia, lớn tiếng
nói: "Vân Châu ở đâu?"

Người
kia cúi đầu cẩn thận nhìn tay áo bị Mai Tử nắm: "Này, Tiêu Kinh Sơn là gì của
ngươi, vì sao ngươi lại kích động như vậy?"

Mai Tử
biết mình luống cuống, vội vàng bỏ ống tay áo hắn ra, nhìn hắn áy náy cười nói:
"Ngươi mau nói cho biết ta a, Vân Châu ở đâu?"

Người
kia lúc này nhìn ánh mắt Mai Tử mà suy tư, nhưng hắn vẫn sờ cằm nói: "Vừa
hay ta muốn đi Vân Châu, nếu ngươi muốn đi, ta có thể dẫn ngươi đi theo đến
đó."

Mai Tử
nghe vậy đương nhiên vui vẻ cực kỳ: "Thật là tốt quá, vậy ta cùng đi với
ngươi! Lúc nào ngươi lên đường, bây giờ sao?"

Người
kia không vui liếc Mai Tử một cái: "Bây giờ? Thôi đi, bị ngươi quấy nãy
giờ, tung tích ta hoàn toàn bị bại lộ rồi, trước tiên ta tránh ở đây một chút
đã rồi nói sau!"

Dù sao
bây giờ trời còn chưa sáng, Mai Tử dứt khoát cùng người kia ngồi dưới gốc cây
chờ trời sáng. Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau, lúc này Mai Tử
mới biết người này họ Triệu, cùng tuổi với Mai Tử.

Hắn nói
rất rõ ràng: "Nhủ danh của ta là A Mang, ngươi cứ gọi ta như vậy là
được."

A Mang
quả nhiên cùng tuổi với Mai Tử, hai người nói chuyện một hồi, lúc này mới phát
hiện thế nhưng lại sinh cùng tháng nữa, thế là cảm thấy thân thiết hơn vài
phần.

A Mang
là người rất có chủ kiến, đầu tiên là chán ghét phê bình quần áo Mai Tử một
phen, sau đó lại phê bình Mai Tử dơ bẩn, nhìn lại lại ngu mà ngây ngô. Mai Tử
xem xét quần áo trên người hắn, biết đó đều là vải tốt, thế là đối với sự phê
bình của hắn chỉ nghe thôi chứ cũng không để ý.

Hai
người vẫn ngồi ở đó chờ đến sáng, lúc này mới đứng dậy bắt đầu đi ra ngoài. Lúc
đi qua trấn nhỏ tiếp theo, A Mang mua hai con ngựa, mình lấy con lớn còn cho
Mai Tử một con lùn một chút . Con ngựa của Mai Tử mặc dù nhỏ thấp một chút,
nhưng đối với Mai Tử mà nói vẫn rất cao, Mai Tử lên không được, chỉ có thể hì
hục bò lên. A Mang ngứa mắt, liền đi lại đỡ nàng, vừa đỡ vừa chán ghét nói:
"Ngươi thật là bẩn chết đi được!"

Đỡ Mai
Tử xong rồi, hắn còn móc ra cái khăn chùi chùi tay.

Mai Tử
không để ý, con ngựa này có thể coi là ngoan thuận, ngồi ở phía trên cũng thấy
mới lạ. Mặc dù Mai Tử vẫn không nhịn được nhớ về con lừa nhỏ nhà mình, nhưng mà
xung quanh trống không, con lừa chắc là không tìm được rồi, cũng chỉ có thể
mong nó được một người tốt bụng thu dưỡng. Còn nữa, nghĩ đến bây giờ cuối cùng
cũng có tin tức xác thực của Tiêu Kinh Sơn, đến Vân Châu là có thể gặp hắn,
trong lòng nàng càng thêm vui mừng hưng phấn .

Mai Tử
theo A Mang đi mấy ngày, phát hiện A Mang này thật là cổ quái, dọc đường đi hắn
luôn tìm con đường nhỏ, hơn nữa ban ngày cũng chẳng tìm chỗ trọ, chỉ ở bên
ngoài dã túc, làm hại Mai Tử chỉ có thể tranh thủ thời gian đi qua trấn nhỏ mà
mua một cái chăn nhỏ để đắp.

Mai Tử
oán trách, ai dè A Mang không vui trừng nàng một cái: "Dáng vẻ ngươi dơ
bẩn như vậy, vào thành ở trọ không sợ dọa người ta chạy mất à? Người khác còn
cho chúng ta là thổ phỉ đấy!"

Mai Tử
rụt rụt cổ, nàng cảm thấy A Mang nói thật chẳng có đạo lý gì cả, bởi vì trước
kia nàng cũng mang dáng vẻ này đi trọ cho tới bây giờ cũng chưa đem ai dọa chạy
mất. Nhưng Mai Tử cũng không dám phản bác, nàng nhận ra A Mang mặc dù hung dữ,
nhưng lại là người tốt, một người tốt như vậy cố ý giấu giếm cái gì đó, nhất
định hắn có lý do của mình.