Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 28: Bên dòng suối nhỏ

Ngày
mai Chu Đào sẽ phải lập gia đình, Mai Tử nương loay hoay nhiều việc đến nỗi hoa
cả mắt. Con cái nhà Thẩm hàng xóm ngay bên cạnh cũng qua đây giúp chút việc.
Chu Đào khoanh chân ngồi trên giường, tay cầm kim chỉ, không biết đang khâu cái
gì, thấy Mai Tử qua đây, con ngươi xinh đẹp lạnh lùng, vô tình hỏi: "Sao
lại rãnh rỗi qua đây?"

Mai Tử
nhìn nàng cười, ngồi một bên giường cầm lấy xấp vãi may chưa xong: "Ta lại
đây xem có thể giúp cái gì hay không."

Trên
mặt Chu Đào có chút bất mãn, muốn nói sao không tới sớm một chút bây giờ mới
tới, nhưng lời đến miệng lại nhịn được, cúi đầu xuống làm việc tiếp, không để ý
Mai Tử.

Mai Tử
cũng không muốn cùng nàng tính toán, cùng mẹ nói chuyện, lại thuận miệng hàn
huyên vài câu với đại thẩm cách vách. Quả nhiên phát hiện ra có rất nhiều
chuyện phải làm, thế là Mai Tử liền nói tối nay nhất định phải ở lại để giúp.

Mai Tử
nương không đồng ý, muốn nàng nhanh nhanh trở về, để Kinh Sơn ở nhà nhất định
sẽ lo lắng cho nàng. Mai Tử cười nhìn mẹ nói: "Không cần, lúc con qua đây
đã nói với hắn rồi, nếu bên này nhiều việc con sẽ ở lại, sáng mai hắn cũng sẽ
qua đây sớm."

Đại
thẩm nhà bên gật gật đầu: "Ý hay, ngày mai không biết sẽ loạn thành cái
dạng gì, có một nam nhân ở đây cũng yên tâm, nói hắn ăn sáng rồi hãy qua."

Mai Tử
nương thấy vậy cũng không nói gì nữa, liền đem mấy công việc chưa làm xong giao
cho Mai Tử, để nàng làm. Lập tức mấy nữ nhân ngồi trên giường sắp xếp, gián
giấy lên song cửa, bên ngoài gió núi mát mẻ thổi xuống, vừa ngồi làm việc vừa
rãnh rỗi nói vài câu, nói nói chút chuyện mấy con gà con heo còn có chuyện năm
nay thu hoạch, cũng thoải mái.

Hôm nay
Mai Tử ăn cơm tối ở nhà mẹ, nàng muốn cùng Chu Đào hai tỷ muội tâm sự một hồi,
tương lai Chu Đào về nhà mẹ đẻ cũng không nhiều, mọi người dự đoán chắc một năm
cũng chưa thấy được vài lần, thế là đêm nay nhất định phải nằm ngủ cùng nàng.

Ăn cơm
tối xong, Thẩm tử đi về, Mai Tử cùng mẹ ngồi trên giường liền thắp đèn dầu khâu
nốt đôi giày, tay vừa làm vừa nói chuyện. Hai người đang nói, A Thu đi vào,
nhìn trên giường liền hỏi: "Chu Đào chạy đi đâu rồi, đây vốn là chuyện của
nàng, không lo làm việc lại đi đâu?"

Mai Tử
nương xuyên qua cửa sổ nhìn ra sân, quả nhiên không thấy Chu Đào đâu, liền
thuận miệng nói: "Chắc nó ra ngoài đi dạo? Hoặc là tìm Tùng Hương nhà bên
nói chuyện." Vừa nói lại ngẩng đầu mắng A Thu vài câu: "Sau này đừng
có mở miệng ra là Chu Đào Chu Đào, không có lớn nhỏ gì cả, chị con sẽ phải
lập gia đình, con phải gọi tỷ tỷ."

A Thu
bĩu môi, khinh thường nói: "Còn phải gọi tỷ tỷ nữa à. Trước kia đại tỷ ở
nhà nàng ấy không làm việc cũng được, nay đại tỷ lập gia đình, nàng cái gì cũng
không làm, ngay cả việc băm thức ăn cho heo cũng đẩy cho con. Nếu nàng là muội
muội của con, con còn có thể cho qua, nàng như vậy, chẳng có dáng vẻ gì của tỷ
tỷ a!"

Mai Tử
nương biết lời nó nói là thật, nhưng mà nữ nhi lúc này đã muốn lập gia đình,
sau này không ở đây nữa, không biết sẽ ra sao. Nghĩ đến việc nhà chồng mặc dù
sẽ không đối đãi bất công với con mình, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua lỗi
của nó như lúc ở nhà đây, trong lòng bà rất khổ sở.

Mai Tử
thấy dáng vẻ của mẹ, biết trong lòng bà khó chịu, vội liếc A Thu một cái, mở
miệng nói: "Không có việc gì thì đi chơi đi, đừng ở đây làm loạn."

A Thu
luôn nghe lời đại tỷ, nghe nàng nói vậy liền đi ra ngoài.

Mai Tử tiếp
tục xe chỉ luồn kim may vá, lúc làm xong cái giày cuối cùng, nàng thở dài một
hơi, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, cuối cùng cũng làm xong rồi. Nàng nhìn ngoài cửa
sổ, trời tối đen như mực lấp lánh ánh sao, núi lớn đằng xa chìm trong bóng tối
nguy nga thần bí, chợt nhớ tới sân nhỏ nhà mình.

Nàng
không khỏi nghĩ, không biết Tiêu Kinh Sơn bây giờ đang làm gì, thời gian này,
chắc cũng ăn cơm xong rồi, lúc này hẳn là đang tắm rửa bên dòng suối nhỏ, xong
rồi trở về đi ngủ a.

Mai Tử
nghĩ đến đây, má có chút hồng, không biết tối nay hắn ngủ một mình có nhớ nàng
không?

Lúc Mai
Tử đang ngẩn người suy nghĩ, Tiêu Kinh Sơn đúng là đang ở bên dòng suối nhỏ
vắng vẻ, cởi quần áo ra, lội xuống dòng suối nhỏ chuẩn bị tắm rửa sạch cơ thể
bận rộn cả ngày.

Trong đêm
gió núi nhẹ nhàng thổi qua, bụi cỏ lay động tiếng côn trùng không ngừng vang
lên, dòng suối chảy từ trên núi xuống mát mẻ. Tiêu Kinh Sơn đứng giữa dòng
suối, nước đến ngang eo hắn, bàn tay vung lên từng vốc nước, xối từ bả vai đến
lồng ngực. Ẩn hiện trong nước suối trong suốt là làn da ngâm đen tráng kiện,
nước ven theo đường cong khỏe mạnh chảy xuống, cảm giác thoải mái nhẹ nhàng
khoan khoái nhanh chóng lan tràn toàn thân Tiêu Kinh Sơn.

Tiêu
Kinh Sơn đang suy nghĩ đến tiểu nương tử của mình, thường ngày lúc hắn tắm

xong, luôn vội vàng trở về, mang theo nước cho nàng, đợi nàng tắm xong, sau đó
hai người cùng lên giường hoặc là vùi dập nàng một phen hoặc là không làm gì
nhưng tóm lại cuối cùng hắn luôn ôm ấp thân thể nhỏ bé mềm mại uyển chuyển của
nàng mà ngủ.

Tiêu
Kinh Sơn biết hôm nay về nhà sẽ không có nương tử đang chờ hắn, cho nên ở bên
suối tắm rửa chà lau sạch sẽ một hồi. Hắn thởi dài một hơi, nhìn dãy núi nguy
nga đằng xa, trong bóng tối có chút cung kính cùng thần bí, hắn lại nhớ tới
chuyện thật lâu trước đây.

Rất
nhiều năm về trước, hắn cũng ở trong đêm, cũng ngắm mấy ngọn núi nguy nga thần
bí, cũng ở trong dòng sông tắm rửa sạch sẽ. Chỗ đó cũng có tiếng côn trùng râm
rang kêu, cũng có gió đêm thổi, chỉ là không có tịnh mịch như hôm nay. Lúc đó
có huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, bọn họ cùng nhau vui đùa, cùng nhau nhảy
vào dòng sông, làm nước sông vốn êm ả chảy biến thành từng tầng từng tầng bọt
sóng.

Bọn họ
là cùng sống trong một doanh trại, cùng là những hán tử thô lỗ, bọn họ sóng vai
giết địch giữa từng trận chiến đẫm máu, bọn họ có công không kể, bọn họ cùng
nhau uống rượu cùng nhau ăn thịt, bọn họ cũng cùng nhau ở trong dòng sông mát
mẻ rửa sạch mồ hôi trên người, cùng vết máu.

Tiêu
Kinh Sơn nhắm hai mắt, trong đầu hiện từng gương mặt quen thuộc, cuối cùng, một
gương mặt tuấn tú nho nhã dừng lại ở trong đầu.

Người
đó là bằng hữu thân cận nhất của hắn, lúc hắn rời khỏi, người đó tha thiết hỏi
hắn, lúc nào ngươi mới trở về?

Tiêu
Kinh Sơn không muốn trả lời vấn đề này, bởi vì hắn biết hắn không muốn trở về,
hắn chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh cả đời.

Nhưng
người đó là bằng hữu của hắn, là bằng hữu sống chết cùng nhau, vĩnh viễn không
phản bội hắn. Bằng hữu hỏi hắn, nếu có một ngày ta cần ngươi, thiên hạ cần
ngươi, ngươi có thể trở về giúp ta hay không?

Giọng
nói này tồn tại với âm thanh ồn ào bên ngoài kia. Từ lúc hắn trở về nơi thôn
sơn tĩnh mịch này, rất ít khi hắn nhớ lại. Nhưng gần đây có một số chuyện, làm
hắn phải suy nghĩ lần nữa.

Lúc ấy,
hắn nên trả lời thế nào?

Tiêu
Kinh Sơn lắc lắc đầu, rất nhiều chuyện, nếu đã quyết định quên, vậy thì nên
quên triệt để.

Đúng
lúc này, Tiêu Kinh Sơn đang đắm chìm trong hồi ức đột nhiên mở mắt, ánh mắt tỏa
ra sát khí. Phía sau, có một người lặng lẽ tới gần hắn.

Hắn
không xoay người, tai tập trung lắng nghe, lập tức từ từ buông lỏng.

Người ở
phía sau kia là một cô gái, không có võ công.

Tiêu
Kinh Sơn không quay đầu, lúc này cái gì hắn cũng không mặc, đương nhiên không
nên quay đầu lại. Hắn nghĩ nữ nhân nếu thấy có người đang tắm rửa sẽ tự động
rời đi, không quay đầu để tránh ngượng ngùng.

Nhưng
phía sau lại truyền tới giọng nói nhẹ nhàng: "Tiêu Kinh Sơn, là
muội."

Lông
mày Tiêu Kinh Sơn nhăn lại, giọng nói này hắn không xa lạ, đúng là của muội
muội nương tử nhà hắn—— Chu Đào.

Tiêu
Kinh Sơn nhàn nhạt lên tiếng: "Chu Đào, bây giờ đã trễ, sao muội lại đến
đây?"

Chu Đào
từ từ đến gần bên bờ suối, nhẹ giọng nói: "Muội chính là đến tìm
huynh."

Tiêu
Kinh Sơn im lặng, giọng nói lạnh tanh: "Bây giờ là buổi tối, ta đang tắm,
muội đến đây lúc này rất không thích hợp."

Chu Đào
cười lạnh: "Vậy thì sao, muội chính là muốn đến, muội chính là muốn đến
nhìn huynh, thế nào, không được sao?"

Tiêu
Kinh Sơn xoay người, chỉ thấy khuôn mặt đau buồn của Chu Đào đang nhìn mình,
biểu tình kia giống như có chết cũng không sợ.

Hắn cau
mày cúi đầu: "Muội có biết muội đang làm gì không?"

Chu Đào
nhìn hắn chằm chằm, không chút sợ hãi gì, nhìn hắn chằm chằm, nhìn rồi nước mắt
lại rơi xuống.

"Muội
không muốn làm thế, muội cũng chỉ là một cô gái yếu đuối lớn trong núi mà thôi.

Tất cả mọi việc muội đều không muốn, cái gì cũng không thể tự mình làm chủ,
muội có thể làm gì đây? Ngày mai muội phải lập gia đình, chạy lại đây cũng chỉ
muốn hỏi huynh một câu thôi." Giọng nói nàng nghẹn ngào rất lợi hại, nhưng
vẫn nói rõ điều muốn nói.

Tiêu
Kinh Sơn cũng không có bất kỳ ngượng ngùng hay là xấu hổ, trên mặt hắn chỉ có
một vẻ hờ hững, hắn không biến sắc lên tiếng nói: "Có lời mời nói."

Khuôn
mặt Chu Đào đỏ bừng, nàng nghẹn ngào, mắt không dám nhìn bậy, sợ nhìn thấy chỗ
không nên nhìn. Nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân vĩnh viễn
không bao giờ là của nàng, dùng hết toàn bộ dũng khí nói: "Nếu lúc đó
người muốn tự tử là muội, huynh sẽ cứu muội sao? Nếu muội bị người khác nói này
nói nọ, huynh cũng sẽ cưới muội giống như cưới Mai Tử sao?"

Nàng
kìm nén buồn bã cùng thương cảm nức nở, con ngươi xinh đẹp ngập nước chờ đợi:
"Nếu huynh cưới muội, huynh cũng sẽ đối tốt với muội giống như đối với Mai
Tử như vậy sao?"

Tiêu
Kinh Sơn lạnh lùng liếc Chu Đào một cái, kiên định lắc đầu nói: "Chu Đào,
đây là chuyện không bao giờ xảy ra."

Chu Đào
chưa từ bỏ ý định, tiến lên một bước đến gần con suối, nước suối thấm qua cỏ
làm ướt giày nàng, làm ẩm gấu váy bằng vảy thô, nàng nức nở hỏi: "Muội
cũng biết thế, nhưng muội chỉ muốn biết, huynh có thể hay không, tất cả đều
không thể sao? Trước khi muội lập gia đình, muội luôn có chút hy vọng, chẳng lẽ
chuyện này thật sự không thể sao?"

Tiêu
Kinh Sơn thong dong bước tới, từ trong suối đi ra. Thân thể hắn cao lớn tráng
kiện, lại sung mãn lực lượng, cái gì hắn cũng không mặc chìm trong ánh trăng,
phản chiếu vào đôi mắt buồn bã thương cảm của tiểu cô nương. Nhưng mà nhìn hắn
một chút cũng không có bất kỳ biểu tình gì không được tự nhiên. Hắn đi lên bờ,
cuối xuống nhặt quần áo lên, chậm rãi mặc vào, lúc này mới quay đầu lạnh lùng
nói: "Chu Đào, muội nên về giúp mẹ lo chuyện ngày mai, không nên chạy đến
đây hỏi tỷ phu của mình vấn đề này."

Chu Đào
liều mạng kìm nén nước mắt, để hai mắt của mình có thể nhìn rõ, nàng cố gắng
nhìn rõ vẻ mặt của nam nhân này, muốn tìm ra một tia thương xót, thậm chí là
yêu tiếc. Nhưng mà không có, cái gì nàng cũng không có thấy, chỉ thấy vẻ mặt
hắn lạnh như băng còn có một tia ác cảm không thể thấy.

Rốt
cuộc nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương. Tia ác cảm trong mắt Tiêu Kinh Sơn đã
triệt để đả kích tất cả dũng khí của nàng tích lũy vài ngày nay. Nàng sụp đổ té
quỵ xuống mặt đất, nước suối làm ướt quần của nàng cùng mái tóc dài, nàng nằm
khóc bên bờ suối, bi thống tuyệt vọng.

Tiêu
Kinh Sơn cuối xuống cầm lấy quần áo bẩn mình đã thay ra, giơ chân muốn đi. Chu
Đào thấy vậy, nhìn thẳng bóng lưng của hắn nức nở kêu to: "Các người đều
là người xấu! Các người không công bằng, phụ thân cũng vậy, huynh cũng vậy! Ta
hận các người, hận chết các người!"

Tiêu
Kinh Sơn dừng bước, xoay người lại, thấp giọng ra lệnh: "Đứng dậy, đi về
nhà!"

Hắn
quát khẽ một tiếng, giữa khoảng không bên dòng suối càng lộ ra vẻ trầm thấp uy
nghiêm, không có người nào dám không tuân.

Nhưng
mà Chu Đào giống như bằng bất cứ giá nào, đứng ở bên dòng suối nhỏ nước không
qua đến eo nàng, đập mạnh vào dòng nước đang chảy, nước mắt tuôn như mưa, cắn
răng cắn lợi nói: "Ta không muốn, không muốn! không muốn! Vì sao các người
ai cũng đối tốt với Mai Tử, vì sao các người không nghĩ cho ta? Chẳng lẽ vì ta
là muội muội nên các người không thèm để vào mắt sao?"

Tiêu
Kinh Sơn không nói chuyện, nhìn dáng vẻ cô
nương này hình như bị rất nhiều uất ức, nhưng mà hắn không muốn quan tâm, hắn
cũng không có cách nào quan tâm.

Chu Đào
thấy Tiêu Kinh Sơn không có động tĩnh, bàn tay điên cuồng vỗ vào mặt nước cuối
cùng dừng lại, vừa khóc vừa nói: "Nói không chừng trong lòng huynh vẫn
luôn bất mãn với ta, cảm thấy ta luôn ức hiếp nương tử khéo léo của huynh phải
không? Nhưng huynh biết uất ức của ta sao? Năm ấy lúc phụ thân còn sống, phụ
thân vẫn thương nàng, ôm nàng đi hết chỗ này đến chỗ khác chơi, nhưng phụ thân
rất ít ôm ta ra ngoài chơi."

Tiêu
Kinh Sơn vẫn trầm mặc không nói, lúc hắn rời khỏi Mai Tử mới tròn một tuổi, lúc
đó Chu Đào còn chưa ra đời, chuyện này hắn không thể nào biết được.

Chu Đào
nghẹn ngào nói xong, khóc đến dữ tợn: "Chuyện này cũng không sao, dù sao
làm cha làm mẹ hẳn là có thiên vị, không thương đứa này thì thương đứa kia, ta
không được yêu thương đó là do số mệnh của ta không tốt. Nhưng ta vĩnh viễn
không cam tâm chính là, vì sao trước lúc phụ thân ra đi cũng không thèm quan
tâm đến ta?"

Nàng
ngửa khuôn mặt đầy nước mắt, bi phẫn nói: "Phụ thân vẫn kéo lấy tay của
nàng, nói phải chăm sóc đệ đệ muội muội cho tốt, nói sau này phải nghe lời mẹ,
nhưng hắn cái gì cũng không nói với ta! Hắn cũng không thèm liếc lấy ta một
cái, chỉ kéo lấy tay của nàng!"

Chu Đào
nói đến đây lý, cắn răng cắn lợi nói:
"Ta hận phụ thân, trong lòng hắn căn bản không có ta!" Nàng lại ngẩng
đầu, uất hận nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Ta cũng hận huynh như vậy, trong lòng
huynh căn bản không có ta."

Tiêu
Kinh Sơn nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng đối với tỷ tỷ của mình
luôn bất hòa. Hắn nhìn Chu Đào bên dòng suối khóc đến bi thống tuyệt vọng, lên
tiếng nói: "Lúc trước các người xảy ra chuyện gì ta không biết, nhưng muội
cùng Mai Tử dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt. Bất luận muội đối với nàng thế
nào, nàng cũng không có hận muội, ngược lại trong lòng vẫn luôn nhớ tới muội,
muốn muội có thể gả cho người tốt, còn quan tâm giúp muội mua thêm đồ
cưới."

Chu Đào
thê lương hừ một tiếng: "Vậy thì sao, cho dù nàng có tốt hơn nữa, cũng
không thay thế được phụ thân."

Tiêu
Kinh Sơn thở dài, ngồi chồm hổm trước mặt nàng nhìn nàng nói: "Muội nghĩ
thế nào, ta không quản được, nhưng ta nói cho muội biết, cha muội đã mất, muội
có nháo có quậy thế nào người cũng không thể quay lại nữa, nhưng tỷ tỷ của muội
vẫn còn ở đây."

Hắn
đứng lên, thân thể cao lớn tráng kiện giống như ngọn núi nhỏ trước mặt nàng,
dường như quan tâm thốt ra một câu cuối cùng: "Nếu muội vẫn oán hận nàng,
vậy thì tùy muội, chỉ cần tương lai muội không hối hận là được rồi."

Nói
xong, hắn xách theo quần áo bẩn của mình, xoay người rời khỏi.

Chu Đào
nhìn bóng lưng hắn thô quánh cao lớn thong dong hữu lực rời khỏi, ngơ ngác nhìn
thật lâu, cuối cùng bưng mặt ô ô khóc.