Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 12: Lần đầu tiên rất đau?

Tiếng
thét chói tai của Mai Tử vang lên đột ngột trong đêm. Sau khi kêu lên, Mai Tử
liền sửng sốt, Tiêu Kinh Sơn cũng sửng sốt.

Mai Tử
vội vàng lắc đầu, lắp bắp thở phì phò giải thích: “Hiện tại…hiện tại khoan đã,
không có….không có khăn…..không được….”

Tiêu
Kinh Sơn hô hấp đục ngầu chậm trãi bình tĩnh lại, trong bóng đêm hắn lặng lẽ
nhìn Mai Tử, cuối cùng xuống giường, từ trên người Mai Tử dời đi.

Mai Tử
nghĩ chắc là hắn đi lấy khăn đi?

Không
ngờ Tiêu Kinh Sơn trực tiếp cầm lấy áo ngoài khoác vào, mang giày đi ra ngoài.

Mai Tử
không hiểu, vội vàng gọi hắn lại, khẩn trương hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”

Tiêu
Kinh Sơn dừng bước, trầm mặc nửa ngày mới nói: “Ta nói rồi, không có sự đồng ý
của nàng ta sẽ không chạm vào nàng, hôm nay là ta xúc động, nàng không cần sợ”.
Nói xong xoay người đi ra cửa.

Mai Tử
ngẩn người ôm chăn, dưới ánh trăng mờ ảo, nghĩ đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Hắn sợ làm đau nàng hay là chê nàng?

Một đêm
này, Tiêu Kinh Sơn không trở lại phòng, hắn ở dưới gốc cây ngủ một đêm. Mai Tử
xót hắn, nhưng lại không biết chuyện này cuối cùng sao lại thành ra như thế,
cũng không dám gọi hắn quay lại phòng. Ngày hôm sau, Tiêu Kinh Sơn không nhắc
lại chuyện này, nhưng mà lúc ở chung với Mai Tử hắn có vài phần tránh né.

Mai Tử
vốn còn có chút rụt rè sợ hãi, đối mặt với sự ôn hòa của hắn, càng tăng thêm
vài phần bất an. Vì thế nàng cẩn thận nấu cơm, cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn,
nhưng mà Tiêu Kinh Sơn chỉ trừ việc có chút trốn tránh nàng, ngoài ra mọi việc
không có khác biệt gì lắm, thậm chí lúc ăn cơm hắn còn bảo nàng ăn nhiều chút.

Mai Tử
càng thêm không hiểu, nghĩ lại đêm đó nàng cũng không có nói gì nha, làm thế
nào mà Tiêu Kinh Sơn bỗng nhiên đối đãi với nàng như vậy? Nàng càng nghĩ càng
không hiểu được, cuối cùng vẫn nhịn không được nghĩ, hay là… hắn không muốn
cùng nàng làm chuyện đó?

Nghĩ
như vậy nàng không tránh khỏi có chút tự trách, rồi vẫn phải tự an ủi mình, kỳ
thật không làm thì không làm, nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, hơn nữa cái kia
phồng lên của Tiêu Kinh Sơn thoạt nhìn rất lớn, nghĩ đến lúc cái đó tiến vào
trong thân thể mình nàng liền sợ hãi, loại chuyện này không làm thì thôi.

Vốn
việc này xảy ra rồi thì cũng thôi, nhưng đêm xuống, Mai Tử phát hiện Tiêu Kinh
Sơn không hề lên giường ngủ cùng mình. Hắn mang theo cái chiếu, lại không biết
kiếm ở đâu ra một cái nệm rơm, trực tiếp đặt ở dưới gốc cây, buổi tối nằm ngủ ở
đó.

Mai Tử
giật mình nhìn mọi việc, nhịn không được đến bên cạnh hỏi: “Chàng đây là muốn
làm cái gì?”

Tiêu
Kinh Sơn không nhìn Mai Tử, cùi đầu phủi phủi giường của mình dưới tán cây,
nghe Mai Tử nói vậy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, thản nhiên nói: “Mùa hè
nóng nực, ngủ ở đây mát mẻ”.


Trong
lòng Mai Tử nhộn nhạo, nàng biết đây chỉ là cái cớ của hắn. Trong thôn xác thực
mùa hè cũng có nam nhân ở ngoài trời ngủ như vậy, nhưng là lúc thời tiết cực kỳ
nóng, nay trời còn không có nóng đến mức phải ngủ bên ngoài. Hơn nữa, nhà tranh
này của Tiêu Kinh Sơn chung quanh có gió lùa, gió từ núi thổi xuống rất mát mẻ,
làm sao có thể oai bức đến mức không thể ngủ trong nhà?

Đây đều
là cái cớ để tránh né nàng, Mai Tử nghĩ người phu quân ôn nhu săn sóc mình bây
giờ đã bắt đầu tránh né mình, bỗng nhiên nghĩ tới tương lai, bất an nổi lên.
Mắt nàng chậm rãi ướt át, mông lung nhìn nam nhân trầm mặc trước mắt, nhịn
không được nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Chàng nếu có điều gì bất mãn với ta cứ trực
tiếp nói ra, được không?”

Cuối
cùng Tiêu Kinh Sơn cũng ngẩng đầu nhìn nàng, hắn thấy mắt Mai Tử ướt át thì có
chút không đành lòng, nhưng cũng không thay đổi chủ ý: “Mai Tử, nàng hiểu lầm
rồi, thực ra ta không có ý gì đâu”.

Nhưng
Mai Tử lại cảm thấy chắc chắn hắn có ý khác, nàng hàm chứa nước mắt ủy khuất
nói: “Thôi, chàng nếu thích ngủ ở ngoài như vậy thì cứ ngủ ở ngoài vậy”.

Nói
xong lời này, Mai Tử quay đầu đi vào phòng. Tiêu Kinh Sơn là phu quân của nàng,
nàng không thể bất mãn với hắn, cũng không thể cứng rắn mà lôi kéo hắn đi vào
nhà. Nhưng mà trong lòng không kìm được dâng lên uất ức, vì thế nàng đem hết
quần áo của Tiêu Kinh Sơn sắp xếp một phen, đem tất cả bỏ vào giỏ trúc chuẩn bị
ngày mai mang ra suối giặt, Mai Tử muốn Tiêu Kinh Sơn tắm ban đêm về không có
quần áo mặc.

Ban đêm
Mai Tử ngủ không được, vài lần tỉnh dậy chạy đến cửa sổ nhìn xem Tiêu Kinh Sơn
ở bên ngoài. Chỉ thấy ánh trăng thanh, dưới gốc cây, người nam nhân đó đang yên
lặng nằm ngủ.

Ngày
hôm sau tỉnh lại, Mai Tử không có chút tinh thần nào, ra khỏi cửa liền thấy
Tiêu Kinh Sơn đã chuẩn bị tốt cơm sáng. Nghĩ đến việc hắn ngủ ở ngoài, mặt trời
vừa nhô lên liền dễ dàng đánh thức hắn. Tuy rằng Mai Tử biết việc này nhưng
không muốn nói toạc ra, nếu hắn đã hạ quyết tâm ngủ ở ngoài, nàng chỉ là nương
tử, không có khả năng cứng rắn bắt hắn vào nhà ngủ.

Trưa
hôm đó, Mai Tử mang theo giỏ trúc cùng quần áo của Tiêu Kinh Sơn hôm qua nàng
đã chuẩn bị mang đi giặt, vừa đúng lúc Tiêu Kinh Sơn trông thấy, nhắc nhở nói:
“Không cần giặt hết tất cả đâu”. Ý hắn sợ Mai Tử giặt nhiều như vậy sẽ vất vả,
nhưng hắn không ngờ được ý tứ của Mai Tử, cho nên nàng cắn môi không nói gì
trực tiếp đi ra ngoài. Tiêu Kinh Sơn nhíu mày, hắn không biết rốt cuộc chuyện
gì xảy ra?

Qua
buổi trưa, tại dòng suối nhỏ như cũ vẫn là một đám nữ nhân đang giặt quần áo,
Mai Tử mới vừa đi đến bờ suối, liền nhìn thấy có người xa xa hướng nàng cười
tiếp đón. Mai Tử nở nụ cười đáp lại, hóa ra là A Kim.

A Kim
kéo Mai Tử đến chỗ ít người, hai người ngồi kề nhau nói đùa. Mai Tử nhớ tới
chuyện của mình và Tiêu Kinh Sơn gần đây, liền hỏi A Kim trong thôn lúc này có
hay không dị nghị nàng chuyện gì. A Kim gặp Mai Tử hỏi, do dự trả lời: “Còn
không phải đám đàn bà ba hoa chích chòe kia sao, cả ngày cùng ông chủ Lý tám
chuyện”.

Mai Tử
ngược lại không tức giận, thản nhiên nở nụ cười hỏi: “Họ nói cái gì vậy?”

A Kim
nhìn kỹ vẻ mặt Mai Tử: “Nghe mấy lời này làm gì, chỉ làm cho tâm tình thêm xấu

mà thôi”.

Mai Tử
căn bản là lơ đễnh, ngược lại thúc dục A Kim nói: “Không ngại, nếu người khác
có thể nói chúng ta, chúng ta vì sao không nghe họ nói? Nghe một chút để đỡ
nhàm chán”.

A Kim
gặp Mai Tử cố ý nói tốt, bất đắc dĩ nói: “Ai nha, trong thôn chỉ có thể nói về
chuyện cũ trước kia thôi a, có thể nói cái gì mới đây?” Nói xong như là chợt
nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi: “Nhưng mà, mấy ngày nay ta nghe mẹ nói nam nhân
nhà ngươi bây giờ đêm nào cũng ngủ ở trong sân, chuyện này là sao?”

Mai Tử
phì cười một tiếng, quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn xa
trăm dặm, ngay cả chuyện Tiêu Kinh Sơn ngủ trong sân đều bị người ngoài để
trong mắt. A Kim gặp Mai Tử cười, có chút sốt ruột: “Ai u, ngươi nói xem xem,
ngươi không vội nhưng ta vội a”.

Mai Tử
lắc đầu nói: “Không có việc gì, hắn là sợ ở trong phòng nóng bức nên ra ngoài
ngủ vài ngày”.

A Kim
đương nhiên không tin, nhìn trái nhìn phải, tiến đến bên tai Mai Tử hỏi nhỏ:
“Hắn ở trên giường thế nào?”

Lúc đầu
Mai Tử khó hiểu, nghi hoặc hỏi: “Cái gì thế nào?”

A Kim
ai u một tiếng, nhỏ giọng giải thích nói: “Chính là chuyện kia!”

Mai Tử
nhìn thần sắc ái muội của A Kim, lập tức hiểu, mặt nàng nhất thời nóng lên, nói
lung tung: “Tốt”

A Kim
quan sát sắc mặt Mai Tử, nhìn không ra cái gì, chính mình đoán thẳng: “Hắn ngày
thường là người cao to sức lớn, nhất định chuyện kia có phần hơn người? Ngươi
chịu được sao? Hay là hắn có vấn đề gì?”

Mai Tử
biết A Kim ngày thường thoạt nhìn đứng đắn, nhưng mà khi ở cùng đám tỷ muội khó
tránh nói những lời tế nhị, lời này có chút khó nghe, làm mặt nàng đỏ đến tận
mang tai nói: “Ngươi nói cái gì vậy, không nói chuyện với ngươi nữa”.

A Kim
nhìn Mai Tử thẹn thùng, nhịn không được khanh khách nở nụ cười: “Xem ra Tiêu
Kinh Sơn tên kia chưa có dốc hết sức nha”.

Trời
nhanh về chiều, Mai Tử nương vội vã chạy tới, lúc ấy vừa hay Tiêu Kinh Sơn đi
ra ngoài không có ở nhà. Mai Tử nương trực tiếp kéo Mai Tử vào trong phòng, nhỏ
giọng ép hỏi: “Mai Tử, con và hắn cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”

Trong
lòng Mai Tử biết lời đồn đại kia đã truyền đến tai của mẹ, cười khẽ vừa nói:
“Không có chuyện gì”.

Vẻ mặt
Mai Tử nương mang chút hờn giận: “Con phải nói rõ ràng, cái gì mà không có
chuyện gì? Hai vợ chồng không ngủ chung với nhau mà nói không có chuyện gì
sao?”

Mai Tử
chẳng để ý nói: “Có hay không có ngủ với nhau thì có gì khác?”

Mai Tử
nương nhìn kỹ nữ nhi nhà mình, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Hắn ở trên giường
bình thường chứ?”

Mai Tử
vạn lần không nghĩ được trong vòng một ngày lại bị hỏi chuyện này đến hai lần,
hơn nữa còn là chính mẫu thân của mình hỏi, nàng cúi đầu nói: “Bình thường ạ”.

Nếu
nàng nói cho mẫu thân nàng biết nàng cùng Tiêu Kinh Sơn còn chưa làm chuyện
kia, không biết mẫu thân còn nghĩ ra chuyện như thế nào nữa, vẫn là không nên
nói.

Mai Tử
nương lại ép hỏi, nhưng Mai Tử chỉ đỏ mặt cuối đầu, miệng như trai hến giống
nhau cạy không ra được chuyện gì. Cuối cùng Mai Tử nương bất đắc dĩ rời đi,
trước khi đi thở dài nói: “Con ấy, nha đầu này, khi nào mới có thể làm cho ta
bớt lo hả”.

Mai Tử
thực bất đắc dĩ, nàng cũng đâu có muốn mẹ lo lắng. Nhưng quan hệ của mình và
Tiêu Kinh Sơn thực không có nói rõ ràng ra được. Tiêu Kinh Sơn là một nam nhân,
khí lực lớn, nàng không thể cứng rắn ép hắn lên giường.