Tiểu Noãn Đông

Quyển 2 - Chương 35

Edit: Yunchan

Lòng Dịch phu nhân thả lỏng, hất cằm ra chiều thắng lợi, chờ con mình quay lưng lại.

Dịch Viễn quay người lại làm bà càng thêm tự tin hơn. Không ai dám vứt bỏ vinh hoa phú quý chỉ vì một ả tiện nhân điếc bán đậu hũ.

Dịch Viễn đi tới với vẻ mặt lạnh tanh, bước từng bước một tới trước mặt bà, nhìn người phụ nữ đã sinh ra và nuôi lớn hắn, nhưng chưa một ngày lo lắng cho hắn, lạnh lùng nói:

“Mấy năm nay con ở nhà này làm trâu làm ngựa, nhưng chưa từng than thở một câu nào. Mẹ biết rõ con chỉ quan tâm một mình nàng, vậy mà mẹ vẫn muốn đuổi nàng đi. Đông Đông là thê tử của con, con và nàng, sống cùng sống, chết cùng chết. Ngay khoảnh khắc mẹ trục xuất nàng thì cũng đã đuổi con khỏi nhà rồi.”

Dịch phu nhân tái xanh mặt, giá nào cũng không ngờ được hắn sẽ nói với bà những lời này.

Dịch Viễn lạnh lùng nhìn bà, nói: “Cái nhà này, không có nàng, thì cũng không có con.”

“Ngươi, ngươi, ngươi cho là nếu ngươi không phải là thiếu gia thì ả sẽ thèm ngó tới ngươi sao?!” Dịch phu nhân thở phì phò quát.

“Nàng sẽ.” Hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Không phải ai cũng như mẹ, yêu tiền của Dịch gia.”

Lời này làm sắc mặt Dịch phu nhân phình lên đỏ bừng, quát lên điên tiết: “Giỏi, giỏi, ngươi cút đi cho ta! Ta coi như ngươi là đứa con bất hiếu! Từ nay trở đi ngươi đừng hòng bước một bước vào cổng lớn Dịch gia!”

Đồng tử Dịch Viễn co lại, không phản đối mà chỉ khẽ gật đầu.

Sau đó, hắn ngoảnh mặt bỏ đi, không quay đầu lại lấy một lần.

Dịch Viễn nóng lòng như lửa đốt chạy hớt hải khắp thành, cố hết sức tìm Đông Đông.

Nhưng hắn không thấy cô ở bất cứ đâu, ngay cả tiệm đậu hũ Lôi gia cũng không có bóng dáng cô. Lúc chạy qua thành Đông, hắn thấy thế lửa quá lớn nên dừng chân lại, giúp cứu người ra ngoài rồi lại chỉ huy mọi người dỡ nhà.

Mọi người trông thấy hắn thì như được uống thuốc an thần, ai nấy đều đổ xô vào hỗ trợ.

Bạch Lộ chạy vội trong thành, tới đâu cũng không tìm được phu quân nhà mình. Nhưng lúc dạo qua một vòng, thì bất ngờ chạm mặt Dịch Viễn vừa về tới thành đang hỗ trợ cứu người.

Cả người hắn ám đầy tro đen, tuy nhiên vẫn bình tĩnh chỉ huy mọi người dỡ những phòng ốc còn chưa cháy lan, ích ra còn chừa được một khoảng không gian để cách ly đám cháy và tiện đường cứu hỏa.

“Mọi người cứ làm theo như vậy! Dỡ hết mấy căn chưa bị cháy tới, nhà đằng trước đừng quan tâm nữa, để nó cháy đi, phía sau thì tưới nước lên, hiểu không?”

“Đã biết.”

“Những người khác đi ngăn mấy con ngựa lại, gom hết nồi to thùng lớn trong nhà ra bờ hồ ngoài thành chở nước về. Trong phường giấy Dịch gia có rất nhiều nồi, cứ tới đó lấy trước đi, quan tài trong cửa hàng quan tài cũng có thể chứa nước, ta sẽ nói với ông chủ La, toàn bộ chỗ đó ta mua hết! Mang theo toàn bộ những thứ đựng nước được, có bao nhiêu thì mang bấy nhiêu!”

Nghe vậy, mọi người lập tức chạy túa đi.

“Dịch Viễn!” Bạch Lộ nhìn thấy hắn thì xông lên ngay tức khắc.

Dịch Viễn nghe thấy giọng người quen thì quay vụt lại, thấy Bạch Lộ thì bèn hỏi dồn: “Bạch Lộ? Sao tỷ lại ở đây? Đông Đông đâu? Tỷ có thấy nàng không?”

“Muội ấy lên đảo tìm A Linh để xin cô ấy cầu mưa! Đệ nhanh lên, thiếu gia không ở trên đảo, chắc chắn A Linh sẽ nhân cơ hội mở phong ấn trên người Đông Đông —-“

Dịch Viễn sửng sốt, trừng mắt hỏi Bạch Lộ: “Tỷ nói gì? Phong ấn nào? Tại sao trên người Đông Đông lại có phong ấn?”

Bạch Lộ cầm lấy tay hắn, vội vã giải thích: “Đó là do thiếu gia hứa với cha mẹ Đông Đông, hạ phong ấn lên hai tai muội ấy, phong ấn đó không thể mở ra, một khi mở ra thì muội ấy không còn là Lôi Đông Đông nữa —-“

Quen biết Bạch Lộ lâu như vậy mà chưa bao giờ Dịch Viễn thấy tỷ ấy như giờ phút này, mất đi vẻ tỉnh táo vốn có.

Trong nhất thời hắn không phản ứng kịp, chỉ biết hỏi lại: “Tỷ có ý gì? Sao lại nói nàng sẽ không còn là Lôi Đông Đông?”


“Mẹ Đông Đông không phải người, mẹ muội ấy vì để muội ấy có thể làm người mà mới bỏ mình.” Bạch Lộ không giấu diếm hắn nữa, nói thẳng: “Ta mặc kệ đệ tin hay không, nếu đệ không muốn mất muội ấy thì tuyệt đối không thể để phong ấn mở ra —-“

Dịch Viễn run lên dữ dội, trừng mắt nhìn thẳng Bạch Lộ.

Bạch Lộ trắng bệch mặt nói tiếp: “Nếu A Linh giải trừ phong ấn thì Đông Đông có thể nghe được, nhưng muội ấy sẽ bị người của mẹ mình mang đi, sẽ giống như mẹ mình. A Linh sẽ không nói cho muội ấy biết hậu quả, muội ấy sẽ tin A Linh. Đệ đừng để cho muội ấy nghe theo tiếng gọi, miễn là nhanh chóng phong ấn nó lại lần nữa là được rồi, thiếu gia đã dạy đệ cách phong ấn, đệ có nhớ không?”

“Nhớ.” Tống Ứng Thiên chỉ dạy hắn một cách phong ấn duy nhất, hắn chỉ học chơi chứ không tưởng thật. Nhưng năm đó y cứ day đi dạy lại, còn ba lần bảy lượt yêu cầu hắn luyện tập nó tới kỳ nhuần nhuyễn.

“Tốt, nhanh đi, chậm nữa sẽ không kịp, đừng cho muội ấy nghe, nếu không muội ấy sẽ không về được nữa!”

Nghe lời Bạch Lộ nói, Dịch Viễn chỉ cảm thấy một cơn lạnh buốt dâng lên tim, không tài nào suy nghĩ được nữa, hắn sải nhanh bước chân, vứt hết mọi thứ, quay lưng phóng thẳng về hướng đảo quỷ.

Trời mênh mông sương trắng, dạo chơi lãng đãng giữa không trung.

Đông Đông chèo thuyền nhỏ, đi băng qua màn sương dầy đặc, rốt cuộc cũng đi tới bến tàu lên đảo.

Vừa rồi chỗ nào ở trên bờ cũng có gió lạnh rít gào, nhưng cô vừa chống thuyền đi được nửa đường thì gió lạnh đã lặng xuống từ lúc nào chẳng hay, chỉ còn lại màn sương mù dầy đặc.

Cô dựa theo ký ức, chèo thuyền nhỏ hướng tới đảo quỷ. Nhưng càng tới gần thì sương mù lại càng dầy hơn, không khí âm u đặc quánh lại, ép lên người gần như không thở nổi.

Vốn dĩ cô tưởng rằng mình sẽ lạc đường trong màn sương mù này, may mà cuối cùng cô cũng tìm tới nơi. Đông Đông leo lên bến, cột chắc dây vào thuyền nhỏ, rồi hốt hả chạy băng về phía căn nhà giữa đảo.

Sau khi ra khỏi cánh rừng thì sương mù cũng tan hết, ló ra tòa nhà đang đứng sừng sững trầm mặc.

Đông Đông nóng ruột bước nhanh lên thềm, cửa ra vào mở toang, nhưng không thấy ai trong nhà, không gặp thiếu gia cũng không gặp A Linh. Cô đi ngang qua phòng tới hành lang dẫn ra sân sau, chạy cấp tốc tới gian phòng của A Linh, quả nhiên thấy cô ta đang ngồi sau bàn gảy huyền cầm.

Đông Đông thấy cô ta thì thở phào nhẹ nhõm, dấn bước lên nói gấp: “A Linh, trong thành có cháy, có thể xin tỷ cầu mưa giúp một tay không?”

A Linh ngước đôi mắt đẹp lạnh lẽo lên nhìn cô, nhướng mày: “Cầu mưa?”

Đông Đông quỳ gối trước mặt cô ta, nói khẩn thiết: “Muội có đọc qua sách của thiếu gia, biết tỷ là vu nữ Bạch Tháp, có thể cầu mưa, xin tỷ, trong thành xảy ra hỏa hoạn cháy lan khắp nơi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả tòa thành sẽ bị thiêu rụi toàn bộ, xin tỷ hãy cứu bách tính trong thành.”

A Linh cười lạnh lùng, buông mắt xuống, hừ nhẹ: “Vì sao ta phải giúp cầu mưa, những người đó muốn chết thì chết, có liên quan gì tới ta chứ? Cầu trời đổ mưa thì tốt gì cho ta chứ? Dựa vào đâu mà ta biết thuật cầu mưa thì phải hao tổn tâm thần, phí sức lực chứ?”

Đông Đông sửng sốt, tim thắt lại, chỉ còn biết nói: “Tỷ đã nói nếu muội có thứ cầu xin, thì tỷ sẽ cho muội thứ muội muốn nhất.”

Nghe vậy, A Linh ngẩn ra, nâng mắt lên, sầm mặt xuống.

“Tiểu tử kia phụ ngươi?”

“Không.” Đông Đông không hiểu vì sao trông cô ta còn giận hơn, chỉ nói tiếp: “Không có, A Viễn không phụ muội.”

Nghe được lời này, trong mắt A Linh hiện lên tâm tình phức tạp, như là căm tức cũng như thể nhẹ nhõm. Đột nhiên, cô ta đưa tay chộp lấy tay Đông Đông.

Đông Đông giật bắn, nhưng không rút ra mà chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.

A Linh nhướng mày hừ lạnh, nói ra một chuyện mà Đông Đông chưa từng hé môi.

“Ngươi bị đuổi ra khỏi Dịch gia vậy mà còn nói hắn không phụ ngươi sao.”

Đông Đông ngẩn ra, tuy không hiểu sao cô ta biết được, nhưng vẫn kiên trì nói: “Là do người nhà của chàng, không phải chàng, chàng không phụ muội.”

Đôi mắt lạnh của A Linh nheo lại, bên trong lóe lên tia sáng lạnh, đoạn A Linh thu tay về nhìn cô, đôi môi đỏ hé ra: “Dù ngươi có cầu được mưa, dập tắt đám cháy trong thành thì những người đó cũng không hiểu được, cũng không biết cảm kích. Những tên thối tha Dịch gia ức hiếp ngươi tới thế, ngươi không cần quan tâm tới bọn chúng nữa, để bọn chúng tự nhận lấy hậu quả đi.”


“Nhưng trong thành không chỉ có người của Dịch gia mà còn nhiều người dân vô tội khác.” Đông Đông nghiêng người, sốt ruột nhìn A Linh nói: “Muội biết thiếu gia vô cớ giam tỷ ở đây, làm tỷ rất buồn bực. Nhưng vì thiếu gia muốn tốt cho tỷ nên mới ép uổng như vậy. Huống hồ, nếu tỷ tức giận thì nên trút giận lên thiếu gia, còn người trong thành đều vô tội, họ chẳng biết gì hết.”

“A Linh, Đông Đông xin tỷ.” Nói rồi Đông Đông khom lưng nghiêng người, dập đầu trước A Linh, rưng rưng nói: “Xin tỷ, đợi thiếu gia trở về, muội sẽ cố hết sức xin ngài ấy cho tỷ ra ngoài.”

Nếu cô không nhắc tới Tống Ứng Thiên thì A Linh còn chưa bốc hỏa quá mức. Nhưng vừa nghe thấy cô nhắc tới nam nhân kia thì đã làm cho A Linh vừa giận vừa hận, trong đầu lại hiện lên tâm tình mơ hồ mà bản thân không thể nào nói rõ.

A Linh nhìn Đông Đông đang quỳ dưới đất khẩn cầu mình, lòng bỗng bốc lên một ngọn lửa vô danh.

“Những người trong thành đó bao lâu nay luôn ức hiếp ngươi, nhục mạ ngươi, khinh thường ngươi, lẽ nào ngươi không oán? Không hận?”

“Muội oán nhưng không hận.” Không để ý tới giọng của A Linh truyền thẳng vào trong óc, Đông Đông ngước mắt lên nhìn cô ta, rưng rưng trả lời: “Đó chỉ là chuyện năm xưa mà thôi, huống chi không phải ai cũng từng ức hiếp muội. Có người cũng đối xử với muội tốt vô cùng, ngày nào cũng tới mua đậu hũ, ăn điểm tâm của muội. Nếu họ không chiếu cố cho Đông Đông, thì Đông Đông đã chẳng sống tới bây giờ.”

Lời này của cô chẳng hiểu sao càng làm cho A Linh tức giận, giận nha đầu kia trải qua bao nhiêu chuyện như thế mà cũng không chịu sáng não ra.

A Linh nổi trận lôi đình trừng mắt nhìn Đông Đông. Trong mơ hồ cô như sực nhớ tới bản thân mình ngày trước, thấy một Vân Mộng nỗ lực vì lê dân trăm họ mà không nhận lấy được chút lòng cảm kích, thấy một A Ti Lam và Điệp Vũ (*) vì yêu mà chịu ấm ức liều lĩnh lao thân vào biển lửa, thậm chí thấy cả một Tử Kinh (*) yêu phải một bán yêu, cuối cùng phải chịu nỗi khổ phản bội…

(*) Điệp vũ: trong Bỉ ngạn hoa

(*) Tử Kinh: Trong quỷ dạ xoa.

Trong thoáng chốc, những oán và hận, xấu hổ và cắn rứt trước đây bỗng trào hết lên tim.

Trước đó, từ ngàn năm trước đó, cô trốn, hận, trả thù, những người nào có lỗi với mình, căn bản không có thời gian suy nghĩ. Nhưng nam nhân kia, tên nam nhân khó ưa kia lại nhốt cô ở đây, giam giữ cô ở đây, làm cho cô suy nghĩ, phải suy nghĩ…

A Linh cáu giận phủi sạch tâm tình chực nổi lên trong lòng, không để mình suy nghĩ, không cho mình có thời gian cảm nhận, mà chỉ dằn xuống tất cả, lạnh lùng nhìn nha đầu ngu xuẩn này, sau đó bật cười khẽ, nói:

“Ngươi nói không sai, trước đây ta đã hứa với ngươi, nếu ngươi tìm tới ta, thì ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi muốn nhất.”

Đông Đông phấn chấn hẳn lên, nhìn A Linh đầy vui sướng: “Vậy là tỷ bằng lòng cầu mưa?”

“Không, ta không muốn.” Mắt cô ta lạnh xuống nhưng ngoài miệng vẫn cười, nói: “Nhưng mà, nếu nói tới cầu mưa thì không cần tới lượt ta, mà ngươi cũng làm được.”

“Muội?” Đông Đông ngệt ra, nhìn cô ta ngơ ngác: “Muội cũng làm được sao?”

“Đúng thế, ngươi cũng làm được.” A Linh vuốt ve chiếc đàn cầm, nhìn cô nói tiếp: “Ngươi cũng giống như ta vậy, chỉ cần ngươi nhớ ra tên của mình.”

Đông Đông không hiểu, hoang mang nói: “Muội nhớ tên mình, muội là Đông Đông, Lôi Đông Đông.”

A Linh mỉm cười, đôi môi đỏ tươi hé ra: “Không, không phải là tên trên nhân thế, mà là tên mà mẹ ngươi truyền cho ngươi.”

Đông Đông lưỡng lự nhìn cô ta: “Mẹ muội? Trên nhân thế? Là nghĩa gì?”

A Linh gảy lên một âm, thong thả nói: “Ngươi không nghe được sao? Nghe đi, bọn họ đều đang gọi ngươi đấy, bọn họ chờ ngươi lâu lắm rồi.”

Đông Đông càng mờ mịt hơn: “Năm tuổi muội bị bệnh thương hàn, sau khi sốt cao thì tai bị điếc, muội không nghe được.”

“Điếc à? Đó không phải điếc mà là trò quỷ của Tống Ứng Thiên, hắn đã kết ấn trên tai ngươi, phong ấn tai ngươi.”

Đông Đông giật mình nhìn cô ta, lòng kinh hoàng, trong giây lát không tài nào lý giải nổi cô ta đang nói gì.

Nhưng cứ như A Linh đọc được suy nghĩ của cô, cô ta hé môi cười lạnh lùng: “Ngươi nghĩ Tống Ứng Thiên tốt lắm ư? Xem cách hắn lừa ngươi bao nhiêu lâu nay, đã cho ngươi hứng chịu bao nhiêu khổ sở? Năm xưa ngươi còn nhỏ nên mới tưởng rằng mình bị bệnh, thật ra là do hắn cố ý khiến ngươi nghĩ vậy thôi.”

“Nhưng, nhưng tại sao thiếu gia lại làm vậy?” Cô trắng bệch mặt, nói lắp.

A Linh cười khẽ, nói mà mắt không buồn chớp: “Tất nhiên là để được lợi cho mình rồi, hắn phong ấn tai ngươi vì không muốn để ngươi nghe thấy, không muốn để ngươi biết được thân thế của mình.”

“Thân thế của muội.” Đông Đông nhìn cô ta mà càng bất an hơn, khàn khàn nói: “Muội nào có thân thế gì, cha muội là người bán đậu hũ, mẹ muội là người trồng sen ở Động Đình, rốt cuộc tỷ đang nói gì? Muội không hiểu.”

A Linh đứng dậy, chậm rãi vòng qua bàn tới trước mặt cô, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Đông Đông, không hiểu cũng chẳng sao cả. Nếu ngươi muốn thì ta có thể trả thính giác lại cho ngươi. Chờ nghe được rồi thì ngươi sẽ hiểu ra mọi thứ.”

Đông Đông ngước nhìn cô ta, chẳng biết phải làm sao mới đúng.

A Linh nhỏ giọng nói: “Tới lúc đó, ngươi muốn gọi gió thì gió đến, hô mưa thì mưa về, còn nghe được nữa, ngươi muốn nghe thấy âm thanh chứ.”

Đông Đông nhìn vào đôi mắt đen và sâu của cô ta, hơi hoảng hốt, nhưng vẫn bị hút lấy mà không tự chủ được.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn được nghe lại tiếng côn trùng chim chóc? Nghe được tiếng gió thổi qua ngọn cây? Nghe được tiếng lá rừng khua xào xạc? Nghe được tiếng nước chảy róc rách? Hay là muốn… nghe thử giọng của Dịch Viễn?”

Lòng Đông Đông hơi thắt lại, khát vọng bất ngờ trỗi dậy.

Cô muốn, rất muốn, sao lại không muốn chứ?