Tiểu Noãn Đông

Quyển 1 - Chương 5

Edit: Yunchan

“Đứng lên!”

“Hự!”

“Ra quyền!”

“Hự!”

“Ngồi xuống!”

“Hự!”

“Làm ba lần liên tiếp!”

“Hự! Hự! Hự!”

Sáng sớm, bên trong Ứng Thiên Đường vẳng ra tiếng người sang sảng, tiếng hô quát lảnh lót vang lên có trật tự. Dịch Viễn bò khỏi giường, ngó về hướng phát ra âm thanh, len lén mặc một chiếc áo khoác vào rồi chạy tập tễnh về phía đó.

Trời đã vào đông, đêm hai hôm trước đã bắt đầu nổi tuyết nên đâu đâu trong viện cũng là một màu tuyết trắng.

Hắn băng qua hành lang quanh co, đi tới trước.

Ngày thường tiền đường vốn là khoảnh sân sộng dành để phơi thuốc, hôm nay đã được dọn sạch sẽ, trong sân đứng chật hơn mười người, có bé trai và cũng có nông phu vùng này, ai nấy đều nắm hai tay hô to đánh quyền theo cái tên họ Tô phía trước.

“Được rồi, trung bình tấn tập rất tốt, lặp lại từ đầu lần nữa…”

Họ Tô vừa hét khẩu lệnh vừa hướng dẫn mọi người đánh quyền, ai nấy đều nghiêm túc làm theo những động tác cơ bản mãi tới khi họ Tô ngừng hô, sau đó cho những ai làm tốt hơn luyện côn pháp, cho người mới học tiếp tục luyện quyền pháp.

Dịch Viễn tò mò đứng nép ở hiên cửa nhìn lén, ngay sau cái ngày hắn bị ép phải ở lại đây thì hắn đã phát hiện ra, mỗi buổi sáng những người này sẽ ra sân lớn để luyện quyền. Khác với những võ sư được mời tới nhà hắn luôn luyện mấy loại quyền pháp trông hoa hòe lại khó nhằn, thì họ Tô này lại bắt đầu dạy từ cơ bản. Quyền pháp này xem ra không khó, động tác đơn giản nhưng vững chắc. Từ nhỏ hắn đã muốn luyện võ nhưng mẹ không cho phép, cũng chưa bao giờ để hắn học, nhiều lúc hắn lén nhớ các động tác của võ sư, nhưng lần nào cũng như lần nào, tới giữa chừng là gục, hơn nữa hắn luôn cảm thấy dáng đứng của mình không vững, trông cứ như cô nương đang hoa tay múa chân.

“Mu bàn tay phải bằng, tạo thành đường thẳng, không được nhô lên thụt xuống, cậu xem, giống thế này, lúc vung quyền ra nếu đối tượng đánh tới là mặt phẳng còn mu bàn tay mình lại nhô lên, thì như vậy sẽ rất dễ làm xương ngón tay mình bị thương. Tiểu Lục, đừng nắm ngón cái trong lòng bàn tay mà phải đặt ra ngoài, cậu nắm như vậy lúc vung tay ra bị người ta đánh lại thì thể nào ngón cái cũng bị phản lực làm gãy thôi.”

“Dạ!”

Nghe thấy lời giảng này hắn nghệt ra giây lát, bất giác cúi đầu nhìn vào tay mình, rồi vô thức nắm tay lại theo cách của họ Tô.

Hóa ra là vậy, hóa ra không thể nắm ngón cái trong bàn tay mà phải đặt bên ngoài.

Mu bàn tay phải thẳng sao?

Hắn bỗng vung nấm đấm tới cây cột đối diện.

Họ Tô nói đúng, ra quyền kiểu này khá thuận, thảo nào trước đây hắn đánh nhau với người ta, về rồi ngón cái lúc nào cũng dễ gãy, đốt ngón tay cũng bị thương suốt, ai dè là có bí quyết.

Trước kia hắn ra ngoài gây hấn với người ta luôn dựa vào cái tôi cậy mạnh, tuy thường là hắn thắng nhưng tay bị thương lúc nào cũng nhiều hơn ngước khác, giờ nghe vậy hắn mới tỉnh ngộ.

“Tô gia, tại sao phải luyện trung bình tấn ạ?”

“Tư thế này gọi là trung bình tấn vì nó giống như thế ngồi trên lưng ngựa vậy, ngồi trung bình tấn là nền móng rất quan trọng, trung bình tấn ổn rồi thì hạ bàn mới vững, hạ bàn vững thì lực ra quyền ở nửa người trên mới đủ mạnh.”

Một bé trai nghe vậy thì buột miệng kêu lên: “Vậy nếu ngồi trung bình tấn giỏi rồi, thì cưỡi ngựa sẽ không bị rớt xuống ạ?”

Lời này vừa thốt ra làm ai cũng liên tưởng ngay tới tiểu bá vương ngã ngựa, tiếng cười đùa lập tức rộ lên bốn phía.

Dịch Viễn mím chặt môi, cảm thấy lúng túng hết sức, vốn định quay đầu bỏ đi thì lại nghe họ Tô cười nói.

“Không sai, cũng na ná như vậy, nếu chân cậu đủ lực thì có thể ngồi cố định trên ngựa, cũng như hạ bàn ổn thì nửa người trên đương nhiên sẽ ổn định theo. Dù con ngựa đang cưỡi bị giật mình chổng vó lên thì cậu vẫn giữ vững mình được. Nhưng nếu bị con ngựa kéo ngã sấp xuống, cả con ngựa lớn như vậy đè lên chân, thì thể nào cũng phải đi tong luôn một chân. Dịch Viễn chỉ bị thương chân thôi, cho thấy phản ứng khá tốt.”


Không ngờ người này lại khen mình, Dịch Viễn sững sờ, bất giác dừng chân lại.

“Đúng thế, nếu là tiểu Lục thì tám phần đã ngất sớm rồi, đâu được như tiểu bá vương còn sức để kêu cứu làm Đông Đông chú ý chứ.”

Một người đàn ông trông khá lớn tuổi bên cạnh bật cười trêu chọc, làm mọi người cũng bật cười theo.

“Được rồi, quay lại nào, chúng ta nói chút về bước chân.”

Họ Tô vừa nói vừa làm mẫu cho mọi người, vì họ Tô dạy rất rõ ràng dễ hiểu, nên mỗi sáng hắn đều dằn lòng không được lén ngồi dậy, đứng nép bên cạnh học, đợi tới tối thì về phòng luyện lén. Đương nhiên chân hắn vẫn bị thương chưa lành, đáng lẽ không tài nào đứng vững được, nhưng cố gắng thì cũng giống được tới tám phần. Có điều động tác nửa người trên vì ngực đau mà không thể ra lực, may mà ngay từ đầu họ Tô dạy bước chân khá kỹ, vài ngày sau, cái chân đau của hắn đỡ rồi thì họ Tô cũng bắt đầu dạy mấy bé trai kia quyền pháp.

“Lúc đối phương ra quyền với mình, trước tiên phải lui về phía sau, tranh thủ khoảng không, lúc đối phương đánh tới thì phải lùi chân trái lại, đồng thời vung ngang tay trái lên, giống như vầy. Khi muốn né quyền của đối phương, thì lại đẩy chân trái đang ở phía sau lên một bước, núp ở bên phải quyền để có không gian đánh trả…”

“Quyền pháp lấy kỹ năng cơ bản làm đầu, một quyền thẳng vững chắc thì tốt hơn rất nhiều so với người hoa tay múa chân vung quyền loạn xạ. Quyền thẳng là đơn giản nhất, nhưng vì nó đơn giản nên cự ly cũng ngắn nhất, tốc độ ra quyền sẽ nhanh nhất. Lão Chu, lão cầm đao tấn công ta thử xem.”

Nghe vậy, một người đàn ông gật đầu, cầm lấy một thanh đao gỗ, chém thẳng về phía họ Tô.

Họ Tô nhân lúc đối phương quơ đao, lên tiếng: “Đao tới cũng đừng hoảng hốt. Lúc này chỉ cần tụ khí đan điền, bước một bước lên, đứng vững chân, xoay lưng ra quyền —-“

Họ Tô vừa nói vừa làm mẫu, y bước chân lên, đồng thời giơ tay đỡ cổ tay cầm đao của đối phương, vừa xoay lưng vung quyền thẳng bên cánh phải. Bỗng soạt một tiếng, quyền phong phá không, đao gỗ còn chưa hạ xuống thì quả đấm của y đã trờ tới ngực lão Chu.

Tay y không đánh tới nữa mà chỉ đụng nhẹ một cái rồi rụt về nhanh như chớp, tay trái nhân lúc đỡ đao bắt được cổ tay đối phương, tay phải thì tóm được cổ lão Chu, chân xoạt ngang đầu gối lão Chu khiến lão mất thăng bằng, nhân đó đoạt được đao của lão, đè lão ngã xuống đất.

Mọi người xôn xao hẳn lên.

Y đỡ lão Chu đứng dậy, rồi quay đầu giải thích: “Thấy chứ? Đao lão Chu dài, nhưng quyền ta ngắn, lão Chu muốn quơ đao thì nhất định phải giãn khoảng cách ra. Lúc này, quả đấm nhất định nhanh hơn đao. Đối với quyền cũng vậy, gặp phải người cao lớn hơn mình, đối phương muốn vung quyền nhất định phải giáng từ trên xuống, tay này đỡ công kích, tay kia nắm quyền ra đòn, ngực thiên trung, huyệt thiên đột là chỗ hiểm, đánh trúng nó có thể giành được ưu thế.”

“Ồ, Tô gia, chiêu này tay không tấc sắt, ta học lên nữa thì chẳng phải vô địch toàn thành rồi à?” Một tiểu tử tầm mười bảy mười tám tuổi cười hỏi.

Họ Tô nghe vậy thì cốc vào đầu tiểu tử đó một cú, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Vô địch toàn thành à? Núi cao còn có núi cao hơn, dù cậu có đánh thắng cả cái thành này thì nhất định sẽ có người tài giỏi hơn, vả lại cậu đánh người mà người ta không tới trả thù sao? Dù họ đánh không lại, nhưng mười người cầm đao chém tới thì cậu có mấy cái tay để đoạt đao của người ta đây?”

“Vậy chúng ta tập võ làm gì chứ?”

“Tập võ, không phải là để đấu đá khoe tài mà là để cường thân kiện thể.” Họ Tôn nhìn những anh nông dân trước mắt, nói: “Bình thường rèn luyện thân thể, thì tới khi gặp nạn có thể phòng thân, đó mới là tác dụng thật sự của tập võ. Nếu mọi người học võ mà lại gây chuyện khắp nơi…”

“Là hành hiệp trượng nghĩa!” Tiểu tử lớn giọng bật lại.

Dịch Viễn nghe xong cũng gật gù theo.

“Được! Cứ coi là cậu hành nghiệp trượng nghĩa đi.” Họ Tô không phản bác mà chỉ mỉm cười hỏi: “Hôm nay cậu hành xong hiệp, trượng xong nghĩa rồi, thì đổi lại hôm sau người ta xách đao tới trả thù, cho cậu sớm về Tô gia bán trứng vịt muối, ta hỏi cậu, cậu luyện võ như vậy còn ý nghĩa gì hay không?”

Nghe Tô gia nói, Dịch Viễn đứng ở bên mép tường xa xa bỗng ngẩn ra.

Điểm này hắn chưa từng nghĩ tới.

“Tô gia, huynh nói sai rồi, lẽ nào chúng ta thấy người gặp nạn mà cũng phải khoanh tay đứng nhìn sao?”

“Không phải bảo cậu khoanh tay đứng nhìn mà là muốn cậu làm chuyện vừa sức mình, như lúc cậu đang đói gặp một người cũng đói, cậu không để ý tới cái bụng của mình mà chăm sóc người khác trước, vậy cậu sẽ chết đói trước, làm sao giúp người được nữa, phải không?”

Nghe vậy, mọi người ngẫm lại cũng thấy đúng, thi nhau gật gù, một tiểu tử khác không dằn lòng được bèn giơ tay lên tiếng.

“Tô gia, nhưng có lúc không phải ta chọc phá người khác, mà là người khác tới chọc phá ta, nếu theo như huynh nói, thì chúng ta luyện võ trái lại sẽ chết nhanh hơn vì đánh trả sao?”

“Cũng không phải thế, luyện võ là để lúc gặp nạn có thể tạm thời kéo dài thời gian.” Họ Tô chắp tay nghiêng người cười nói: “Để kéo dài thời gian tạm thời, ta sẽ dạy cho mọi người một chiêu, chiêu này chính là tuyệt chiêu giúp ta đi khắp đại giang nam bắc mà vẫn sống sót tới bây giờ.”

Lời này vừa nói ra, ai nấy đều sáng ngời hai mắt, sấn hết lên trước, hỏi: “Tuyệt chiêu gì mà lợi hại thế?”

Họ Tô duỗi một đầu ngón tay lên, thu hút sự chú ý của mọi người, rồi nói: “Chiêu này à, chỉ một chữ thôi.”

“Chữ gì thế?” Mọi người nhốn nháo hẳn lên.


Dịch Viễn cũng không nén nổi tò mò dịch lên vài bước, muốn biết chiêu gì mà thần kỳ vậy có thể hộ mệnh cho người ta.

Họ Tô cười tới là tươi, nhìn mọi người tập trung tinh thần rồi thả ra một chữ.

“Chuồn.”

“Gì á?” Mọi người há hốc mồm, ồn ào hẳn lên.

Dịch Viễn mất hết niềm tin vào thứ mình vừa nghe, còn dằn lòng không nổi ngoáy ngoáy lỗ tai.

Ở lâu trong Ứng Thiên đường, ít nhiều gì hắn cũng nghe thấy sự nghiệp vĩ đại của họ Tô này. Nếu không ra chiến trường giết địch, thì từng được Hình bộ thượng thư nhờ cậy trực tiếp, bây giờ dù đã rời xa kinh thành nhưng vẫn đang kiêm chức đương sai cho Thứ Sử đại nhân, đầu năm vừa phá xong một ổ sơn tặc ở huyện bên cạnh.

Nhưng cái tên sự nghiệp vĩ đại này lại bảo tuyệt chiêu hộ mạng của mình là gì chứ?

“Chuồn.”

Như nghe thấy tiếng lòng của hắn, họ Tô chẳng buồn chớp mắt duỗi hai tay ra mô phỏng hai chân, tạo dáng chạy giữa không trung, rồi cười nói: “Mọi người dùng tấm thân dồi dào võ nghệ để câu giờ nửa khắc, tất nhiên là để chuồn cho nhanh rồi! Bằng không dù võ nghệ cao siêu tới cỡ nào cũng khó lòng hai đấm địch bốn tay, sớm muộn gì cũng bị ngàn đao vạn chém, biến thành món bạch trảm kê.”

Hắn vừa nói vừa cười, nhưng trong sân chẳng ai cười nữa.

Nếu người khác nói câu này thì bảo đảm là chọc cười, nhưng từ miệng người đàn ông trước mắt này nói ra thì chẳng ai nhếch mép cười nổi.

Mấy ngày nay, bất luận là tới sớm tới trễ, nếu đúng vào giờ luyện võ thì đều nhìn thấy vết đao trên người Tô gia, y chưa từng cố ý che giấu, có lúc đánh quyền nóng quá y sẽ cởi y phục ra, vết sẹo vì đao chém la liệt trên thân, lần đầu tiên Dịch Viễn nhìn thấy những vết sẹo đó cũng hết hồn.

Trong một thoáng, mọi người rơi vào trầm mặc.

Xác định đã đạt được hiệu quả cảnh cáo rồi, họ Tô mới hài lòng thẳng người dậy, cười cười nói: “Được rồi, luyện tiếp nào, nên biết luyện công phu giỏi rồi thì mới giữ được mạng.”

Mọi người nghe vậy thì đánh quyền càng nghiêm túc hơn.

Dịch Viễn nhìn mép miệng mang theo ý cười của người đàn ông kia, đột nhiên phát hiện mình đã ra khỏi chỗ rẽ từ lúc nào không hay, bây giờ đang đứng trên sân rộng.

Họ Tô nhìn hắn cười nhạt, còn hắn thì đứng thộn ra đó, cảm thấy da mặt mình hơi nóng lên.

Họ Tô hô khẩu lệnh, vừa hướng dẫn động tác cho mọi người, vừa chậm rãi đi về phía hắn.

Dịch Viễn hơi muốn chạy, nhưng hai chân không nhúc nhích được. Sau đó họ Tô đi tới trước mặt hắn, chẳng nói gì khác mà chỉ lên tiếng hỏi một câu.

“Biết ngồi trung bình tấn chưa?”

Hắn ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn đó, thấy cặp mắt đen của y tỏa sáng.

Mãi tới lúc này hắn mới nhận ra họ Tô luôn biết hắn ở núp ở đây, mấy hôm nay y không nhìn về phía hắn, cũng chưa từng để ý tới ánh mắt của hắn, nhưng y vẫn biết hắn ở đây, nói không chừng đã biết từ đầu rồi.

Những lời đó là nói cho hắn nghe.

Họ Tô nhìn hắn, hỏi lại: “Biết chưa?”

Hắn ngước nhìn người đàn ông này, một lát sau, chậm rãi giang hai chân ra, thu quyền áp sát eo, hạ người ngồi lưng chừng, tạo ra thế trung bình tấn vững vàng.

“Thẳng lưng, dồn khí xuống đan điền, đan điền ở đâu biết chưa?”

“Dưới rốn ba tấc.” Hắc nhướng mày, trầm giọng đáp.

“Không hổ là thiếu gia phường giấy Dịch gia nhiều năm đèn sách.” Tô Tiểu Mị cười cười, nói: “Cậu cứ đứng như vậy, ta chưa ra lệnh thì chưa được đứng lên, được chứ?”

Hắn nhìn người đàn ông kia mà chẳng buồn chớp mắt, đáp: “Đương nhiên.”

Tô Tiểu Mị gật đầu, quay gót trở lại trước sân.

Sau đó họ Tô không để ý tới hắn nữa. Mặc dù ngực còn đau âm ỷ, nhưng hắn vẫn cắn răng cố ngồi trung bình tấn. Ban đầu hắn còn tưởng ngồi trung bình tấn chỉ đơn giản là ngồi thôi, có gì khó? Ai biết chưa đầy một nén nhang hắn đã tháo mồ hôi cả người, hai chân mỏi nhừ.

Thời gian dần trôi qua, mồ hôi hột nhỏ giọt trên trán, chảy xuống thấm ướt áo, hắn bắt đầu cảm thấy xương mỏi thịt căng.

Lúc mới bắt đầu hắn còn tính được thời gian, nhưng đến cuối cùng, thật tình hắn chỉ có thể dồn hết sức để giữ vững độ cao ổn định, ngay lúc hắn sắp hết chịu nổi rồi, cảm giác như mình sắp xỉu tới nơi, thì người đàn ông kia mới thèm ngó tới hắn.

“Được rồi, đứng lên đi.”

Hắn thở phào ráng đứng lên, nhưng chân lại run rẩy xém tý nữa là khụy xuống đất, may mà họ Tô tóm được cánh tay hắn.

“Tiểu tử này cứng cỏi đấy.”

Họ Tô cười ha hả vác cái thân mệt lả của hắn lên vai, rồi đi một nước.

Hắn chẳng còn sức để phản kháng nữa, vả lại ngồi trung bình tấn nửa canh giờ đủ để hắn mệt tới nỗi chân nhũn tay run, người mướt mồ hôi rồi, muốn càm ràm cũng không nổi nữa.

Hôm đó là lần đầu tiên hắn ăn chung với mọi người kể từ khi đến Ứng Thiên Đường, điểm tâm hôm đó tuy không phải sơn hào hải vị gì, nhưng cũng là bữa ăn ngon nhất từ lúc hắn chào đời tới nay.

Kể từ đó về sau, mỗi sáng sớm hắn đều theo mọi người ra sân luyện quyền. Dù là lúc vết thương lành hẳn, được về nhà rồi, hắn cũng sẽ nhân lúc trời còn chưa sáng lén rời giường chạy tới Ứng Thiên Đường.