Tiểu Noãn Đông

Quyển 1 - Chương 2

Edit: Yunchan

Nơi này là dốc núi, vừa rồi đi lên cô không chú ý mấy, giờ nhìn kỹ lại mới thấy chỗ mình vừa đi qua có một vết hằn kéo dài từ con đường nhỏ tới dưới sườn núi, nom như một tảng đá lớn bất ngờ lăn xuống rồi nghiền qua cây cỏ.

Có lẽ, chỉ là một tên ngốc bị ngã ngựa thôi?

Trên con đường nhỏ không nhiều dấu chân nhưng rất nhiều dấu móng ngựa, dấu móng ngựa này chạy suốt tới con đường trước mặt, băng qua dưới chân cô rồi mất hút ở cuối con đường nhỏ.

Cô nên về nhà phơi quần áo thì hơn, có lẽ hắn đã tự đứng dậy về nhà rồi cũng nên.

Nhưng cô không thể nào làm lơ mà không ngó qua một cái, nếu như cái tên đó về nhà rồi thì không sao, nhưng lỡ đâu hắn còn ở dưới đó chưa lên được thì sao.

Nhìn xuống từ đây cô chẳng thấy gì cả, có quá nhiều nhánh cây chặn tầm mắt, mà dù cô có gọi thì cũng chẳng nghe được tiếng đáp lại, cho nên cô đặt rổ quần áo ướt sũng xuống, bắt đầu đi lần xuống dưới tìm cái tên có khả năng đã bị ngã ngựa kia.

“Đây —- Ở đây! Ta ở đây ———“

Lúc đại thiếu gia Dịch gia nghe thấy tiếng người đi ngang qua trên con đường nhỏ thì bất chấp hết thể diện mà ngoác mồm kêu thành tiếng.

Nhưng không biết là hắn kêu chưa đủ lớn hay bởi thứ đi ngang qua không phải người, mà nó cứ đi luôn tới trước như chẳng nghe thấy gì cả.

“Này!” Hắn hốt hoảng hẳn lên, chống cái thân đau đớn kêu thêm tiếng nữa: “Người ———“

Song ngay lúc hắn muốn hét to thì ngực bỗng nhói lên dữ dội khiến hắn đau tới trắng bệch mặt mũi, im bặt ngay lập tức.

Gần như đúng lúc ấy tiếng bước chân dừng lại.

Hắn ôm ngực thở dốc cố lên tiếng lần nữa, nhưng lần nào chỉ cần hắn ra sức một chút thôi thì ngực cũng đau nhói lên hệt như bị ai lấy dao xoáy mạnh vào, làm hắn chẳng dám nhúc nhích nữa.

Ngay lúc hắn sốt ruột lắm rồi thì tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, trong tích tắc đó hắn cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, hắn cho rằng người đó sẽ rời khỏi đây, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng bước chân đi về phía này.

“Ở đây… Ta ở đây…”

Hắn nằm tại chỗ, thử phát ra tiếng mà không phải động tới ngực mình.

Như nghe thấy tiếng gọi của hắn, không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng người nọ đi xuống đây, bất giác thở phào một hơi, mặc dù có một thoáng hắn cũng thấy lạ tại sao đối phương không lên tiếng hỏi hắn ở đâu, nhưng hắn vẫn thả lỏng vì sắp được cứu.

Một lát sau, hắn nhìn thấy cô.

Đó là một tiểu nha đầu mặc bộ quần áo bằng vải bố mộc mạc, trên đầu quấn khăn vải, cô di chuyển trên sườn núi rất linh hoạt, níu lấy thân cây, giẫm lên chỗ đất cứng rồi né những tảng đá bám rong rêu, trông như thể cô đã sống ở khu rừng này từ nhỏ vậy.

Hắn sững sờ một thoáng, lúc cô đứng vững trên tảng đá lớn nhìn khắp chung quanh thì hắn nhận ra cô.

Là cái đầu đậu hủ kia.

Nhất thời hắn hơi choáng.

Đột nhiên, tiểu nha đầu kia gãi gãi đầu rồi ngoảnh mặt đi.

Phát hiện cô muốn leo lên lại, hắn giật mình vội nhịn đau la lên: “Này! Ở đây này! Ta ở đây —–“

Cô cứ như không nghe thấy, chỉ mải miết nhảy khỏi tảng đá, níu lấy thân câu bắt đầu trèo lên.

Chết tiệt, tại sao không phải ai khác? Tại sao cứ phải là đồ ngốc này phát hiện ra hắn chứ?

“Bên này nè! Đồ ngốc!”

Thấy cô sắp sửa đi mất làm hắn cuống cả lên, vừa tức vừa bực, chỉ biết ra sức phang hòn đá nhỏ về phía cô, hậu quả của động tác này là hắn đau tới tối tăm mày mặt suýt thì hôn mê bất tỉnh, thậm chí hắn còn chẳng thể ngẩng đầu để nhìn coi đá có ném tới cô hay không.

Hắn nằm co trên đất toát mồ hôi lạnh, bị cơn đau ở lồng ngực giành mất quyền hít thở.

Trong nháy mắt đó hắn nghĩ là mình sẽ chết ở nơi này, nhưng giây tiếp theo hắn cảm thấy cỏ trên đầu mình bị dạt ra, hắn mở mắt thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang lù lù trước mặt.

Trong khoảnh khắc đó hắn đột nhiên không biết phải nói gì, nha đầu này là đồ ngốc, người vùng này đều biết tuy cô đã mười tuổi đầu nhưng phản ứng rất chậm chạp, thỉnh thoảng còn không hiểu mọi người đang nói gì.

“Ta bị ngã ngựa.” Hắn nhịn đau ráng nói cho cô hiểu: “Cô hiểu không?”


Cô cứ nhìn hắn bằng cặp mắt đen to lúng liếng, mà chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

“Ta bị, ngã ngựa.” Hắn lặp lại thật chậm, nói với giọng bực bội: “Chân của ta bị gãy rồi.”

Cô trợn mắt lên rồi nhòm qua chân hắn.

Tốt lắm, chắc là cô ta hiểu rồi.

Hắn thoáng thở phào, ai biết ngay giây tiếp theo cô lại thò tay ra cầm phắt chân hắn lên làm hắn giật bắn mình, cơn đau truyền tới làm hắn đổ mồ hôi khắp người.

“Đồ, đồ ngốc!”

Cơn đau làm hắn chồm nhanh dậy vung tay đẩy cô ra, nào ngờ cô chẳng những không bị hắn xô ngã mà còn giơ tay lên bẻ ngoặc tay hắn, đẩy vai làm hắn ngã vật xuống đất lần nữa.

Vì cái đẩy này mà ngực hắn càng đau hơn, cổ họng trào lên mùi tanh ngọt rồi nôn ra một ngụm máu, thiếu chút thì ngất xỉu.

Thấy hắn hộc máu, cô hốt hoảng nín thở, bò tới cạnh hắn để kiểm tra.

Hắn mở mắt, thấy mặt cô dính máu mà hắn vừa phun ra cùng cặp mắt to tràn đầy kinh hoàng.

“Cái đồ ngốc này…” Hắn nói giọng vừa tức vừa giận.

Trong một giây dường như hắn thấy trong cặp mắt to của cô hiện lên vẻ tức giận, nhưng nó chỉ lóe lên rồi biến mất ngay. Cô lui ra sau giơ tay lau máu trên mặt, rồi cúi đầu với tay tới ngực hắn, hắn bị dọa cho giật nảy muốn la lên, đồ ngốc cô làm chân hắn đau còn chưa đủ giờ còn muốn đụng tới ngực hắn nữa sao, nếu cứ như vậy mãi hắn không bị cô hại chết mới là lạ. Hắn vung tay ra cố ngăn cô lại, nhưng tay vừa nhấc lên thì ngực hắn đã đau tới ná thở, buộc hắn phải dừng ngay lại, trong khi bàn tay nhỏ bé của cô đã bắt đầu sờ soạng rồi.

Nhưng lần này cô không đụng mạnh vào hắn mà chỉ chạm vào thật nhẹ.

Hắn ngây ra, ngước mắt nhìn cô, thấy cô hơi nhăn mày, đôi mắt đen có vẻ lo lắng.

Giây tiếp theo cô đứng lên.

“Chờ đã! Này! Chờ đã —–“

Sợ cô sẽ chạy đi mất nên hắn mở miệng gọi, dù cô ngốc thật nhưng hắn cũng không muốn chờ đợi nữa. Song cô chẳng buồn để ý tới hắn, chỉ rút cái lưỡi hái bên hông rồi nhanh tay chặt bỏ cành cây bên cạnh.

Hắn càng hoảng hơn, nhìn động tác của cô thành thạo gọn ghẽ, chỉ chốc lát đã ôm một chồng cành cây được lột vỏ vót phẳng về.

Hắn còn chưa phản ứng kịp thì nha đầu đã quẳng mớ nhánh cây đang ôm trên tay xuống, tháo khăn trùm đầu xén thành từng miếng vải dài rồi dùng nó buộc những nhánh cây khô lại. Khi cô muốn tới gần hắn, cơ thể hắn bất giác căng lên toan lùi về sau.

Bỗng cô dừng chân lại nhòm hắn, rồi chìa tay ấn lên ngực mình, gập người xuống, mặt ra vẻ đau đớn, tiếp theo cô giả vờ cầm cành gỗ buộc ngang hông mình, sau cùng thì đứng thẳng lên mỉm cười.

Đột nhiên hắn hiểu ra, cô muốn nẹp chỗ đau giúp hắn.

Hắn cứng đờ ra, bỗng cảm thấy rất xấu hổ.

Thế nên lần này cô cầm đống nhánh cây buộc vải tới gần, hắn không lùi lại nữa.

Sau khi chắc ăn là hắn sẽ không than phiền cũng không đánh mình nữa thì cô mới tiếp tục, đỡ hắn nằm xuống, lấy nẹp làm bằng cành cây buộc lên ngực và bụng hắn.

Hắn đờ đẫn nhìn nha đầu linh hoạt trước mắt này mà hoàn toàn không phản ứng kịp.

Chuyện nha đầu này là đồ ngốc ai cũng biết, có người nói trước đây cô bị cảm lạnh sốt tới hỏng đầu nên phản ứng mới chậm chạp, lúc nào cũng chậm hơn người khác vài nhịp, thông thường một câu phải nói tới mấy lần cô mới hiểu được, có đôi khi còn ngủ quên trong rừng cây một mình, ngủ say tới nỗi bị lá rụng chôn mất. Trước đây hắn đã bị cô dọa một lần rồi, những đứa trẻ trong thành thì luôn trêu cô ngốc, bởi cô thật sự rất ngốc.

Cô làm chuyện gì cũng từ từ, bị người ta bắt nạt cũng không cố tránh, có lúc bị cười nhạo cô cũng cười ngốc theo, mà sự thật thì cô luôn phải nghe nhiều lần mới hiểu người ta đang nói gì, cho nên khi mọi người nói cô ngốc, hắn cũng tin là cô ngốc thật, mãi tới bây giờ…

Trước đó mỗi lần hắn thấy cô, lúc nào động tác của cô cũng chậm rề rề, nhưng từ lúc xuất hiện tới giờ động tác của cô chẳng những không chậm mà còn vô cùng linh hoạt, cô leo xuống dốc như một con khỉ, cầm cái lưỡi hái bằng bàn tay nhỏ bé của mình, cô làm giảm cơn đau ở chân hắn, hơn nữa giờ đây cô còn làm cái nẹp đỡ cho lồng ngực đã gãy mất vài đốt xương của hắn.

Sau khi cô cột nẹp cành cây vào người hắn xong thì để hắn dựa vào gốc cây, nhìn hắn tần ngần một lúc rồi mới lấy hết can đảm, hé miệng.

“Không nên cử động.”

Cô lên tiếng, chất giọng cô khàn khàn, âm điệu cũng lạ, nói cho cùng thì hình như có hơi ngốc, như thể không chắc là mình có nói đúng hay không.

Ban đầu hắn không hiểu, mãi tới khi cô lặp lại lần nữa rồi chỉ chỉ vào ngực hắn, nói: “Đốt xương chỗ này của huynh bị gãy, ta đi tìm người.”

Nói đoạn cô nhìn hắn, nhấn mạnh từng từ một: “Huynh không được động đậy, huynh hiểu không?”


Hắn nhìn cặp mắt đen nhánh linh động của cô mà ngỡ ngàng phát hiện, thật ra cô không ngốc tí nào.

Trước đây hắn chưa từng nói chuyện đàng hoàng với cô, cũng chưa từng chú ý tới cô tử tế, bởi cô vừa ngốc nghếch vừa nhát gan nên chẳng ai muốn nói nhiều với cô cả, và hắn cũng vậy.

Nhà cô bán đậu hủ, mọi người hay trêu cô là đầu đậu hủ nên mới đần, nói gì cũng chẳng hiểu, nhưng giờ đây hắn mới biết xưa nay cô chưa từng ngốc.

Nhận thấy hắn không trả lời thì mắt cô lộ vẻ lo lắng, bất giác thò tay ra chạm nhẹ vào cái trán rướm máu vì đập vào tảng đá của hắn.

“Huynh bị ngã đụng đầu à? Sao không nói gì với ta hết vậy?” Cô nhíu đôi mày bé nhỏ đầy lo lắng, giảm tốc độ nói chuyện, thả từng chữ thật chậm.

Thấy cô đụng vào cái trán sắp bị đập hỏng của mình, hắn cáu kỉnh nói: “Đương nhiên ta hiểu cô nói gì, nếu ta không hiểu thì cũng tại giọng cô dị quá thôi.”

Thoáng chốc, vẻ tổn thương hiện lên trong mắt cô.

Ngực hắn bỗng nhiên siết lại, bức bối tới khó hiểu. Hắn không nên nói thế, hắn cho là cô sẽ không hiểu nhưng lần này cô lại hiểu hết.

Nhưng cô không giận mà chỉ cụp mắt rồi đứng lên.

Hắn nhìn nha đầu vẫn đang cúi sụp mắt mà bất an trong lòng, hắn sực nhận ra, không biết sao kể từ lúc cô tìm thấy hắn tới giờ, phần lớn thời gian cô đều nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cô luôn luôn lẩn tránh tầm mắt của mọi người, đặc biệt là hắn, cô chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt hắn, và dường như cũng rất ít khi hắn nhìn thẳng vào mắt cô.

Nhưng lúc nãy cô cứ nhìn hắn mãi, dù lúc đi đốn cây cũng sẽ thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn hắn, vậy mà bây giờ cô không nhìn hắn nữa.

Đến ngay bản thân hắn cũng không hiểu được nguyên nhân, trong khoảnh khắc hắn đột nhiên đưa tay ra bắt lấy tay cô, động tác này khiến ngực hắn hơi nhói nhưng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều.

Cô giật bắn người, ngước mắt lên.

Đôi mắt cô vừa đen vừa lớn, trong veo như nước, như ánh sao trong đêm.

Buồn bực kỳ lạ nghẹn trong cuống họng, hắn mở miệng toan nói xin lỗi, nhưng không thốt được thành lời.

Bởi đúng lúc đó cô lại moi một chiếc bánh màn thầu từ túi vải đeo chéo trên lưng ra nhét vào tay hắn, hắn nhìn cô ngơ ngác, nha đầu thắt bím này lại ngoảnh sang hắn nở nụ cười mỉm.

Cô rút cái lưỡi hái ra để lại cho hắn, rồi xoay lưng đi mất.

Hắn cầm chiếc bánh màn thầu đã nguội mà ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng cô, bẵng qua một lúc mới tỉnh táo lại.

“Này! Này —–“

Hắn gọi với theo cô, nhưng cô vẫn leo lên tiếp rồi mất hút trong rừng cây như chẳng nghe thấy gì.

Cơn gió hiu hiu thổi qua làm hắn hơi căng thẳng, định đứng lên thử nhưng cố mãi mà vẫn chẳng nhích nổi người, vả lại cô nói là sẽ đi tìm người.

Nhưng cô là đồ ngốc….

Sai rồi, cô không phải đồ ngốc.

Hắn thở hổn hển, ngửa đầu nhìn theo hướng cô biến mất, hắn nghe thấy tiếng cô leo lên đường nhỏ, sau đó bắt đầu chạy, chạy đi đúng hướng.

Đúng vậy, cô không phải đồ ngốc.

Cô trông chẳng ngốc tí nào, hắn nghĩ thật ra cô không ngốc, cô chỉ… hơi quái gở mà thôi…

Hắn không nghe thấy tiếng bước chân của cô nữa, cô sẽ tìm được người, nhất định.

Ít ra thì hiện tại đã có người biết hắn bị thương, hơn nữa cô còn cho hắn một chiếc màn thầu, nghĩ tới đây hắn chợt cúi đầu nhìn vào chiếc bánh lạnh tanh trong tay mình.

Vào mỗi bữa ăn đầu bếp trong nhà sẽ đổi nhiều loại món mới, hắn đã sớm quên mất lần cuối cùng mình ăn màn thầu là lúc nào rồi.

Thế nhưng, chẳng biết có liên quan gì tới cái bụng đói hay không mà chiếc bánh này ngửi vào khá thơm.

Hắn kề chiếc bánh lên mép cắn thử một miếng, ngay từ đầu hắn chỉ muốn ăn một miếng để biết vị thôi, nhưng cái bánh này vừa ngọt vừa thơm làm hắn ăn sạch nó lúc nào không hay.

Ăn bánh xong hắn mới dần thả lỏng.

Nha đầu đó đúng là kỳ quái, hắn cứ ngỡ mình sẽ mãi cho rằng cô là đồ ngốc, nào ngờ cô lại nhanh nhẹn như thế, hơn nữa cô còn xô hắn ngã.

Tuy hắn bị thương, nhưng một nha đầu nhỏ con như cô đâu thể nào đẩy hắn ngã? Hơn nữa động tác còn cực nhẹ nhàng như chẳng cần phải bỏ sức tí nào ấy?

Hắn ngờ vực, không dằn được đưa tay ra bắt chước động tác của cô, nhưng giơ lên như vậy làm hắn đau nên đành phải rụt về.

Lạ thật? Chẳng lẽ cô ta có luyện võ à?

Xì, đời nào, cô ta chỉ là một tiểu nha đầu bán đậu hủ mà thôi.

Hắn lắc đầu rồi ngửa người tựa vào thân cây khô, ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh lơ khuất sau rừng lá um tùm, thấy hơi buồn ngủ.

Hắn thấy đơn giản là cô hơi khỏe thôi.

Chết tiệt, hôm nay đúng là xui xẻo, đáng lý hắn có thể săn được heo rừng cho tên mới tới ở khách điếm Duyệt Lai lé mắt, ai ngờ lại bị ngã ngựa thế này, chẳng những không săn được heo rừng mà hắn còn bị thương nặng.

Tốt nhất là nha đầu kia nên tìm được ai đó, rồi nói cho rành mạch vào. Dằn cơn bất an xuống, hắn từ từ điều hòa nhịp thở rồi tự trấn an mình để bình tĩnh lại. Thời gian trôi qua như ốc sên, chẳng biết rốt cuộc đã mất bao lâu rồi, lâu tới nỗi hắn sắp mất hết kiên nhẫn muốn thử bò dậy lần nữa, thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa.

~ Hết chương 2 ~