Tiểu Noãn Đông

Quyển 1 - Chương 12

Edit: Yunchan

Vào mùa thu hoạch bao giờ cũng bận rộn.

Dịch gia không có ruộng nhưng cũng bận hong khô giấy trước khi mùa đông bắt đầu, để sách in được đẹp.

Trước khi lập đông, người tới thu giấy và mua sách luôn nhiều tới đặc biệt. Vào đông không có việc để làm, tuyết cũng rơi đầy, đó là lúc mà ai nấy đều ru rú trong nhà tới nhàn rỗi, nhàn rỗi thì chi bằng đọc sách.

Cho nên trước mùa đông, lầu sách phường giấy mua bán tấp nập như trẩy hội, từ sáng tới tối người ra vào chen lấn chật như nêm, không có lấy một chỗ để thở.

“Tô gia, sao lại rảnh rỗi tới đây thế?”

Chật vật chen vào trong cửa tiệm của phường giấy Dịch gia, Tô Tiểu Mị bị một biển người xô đẩy tới nỗi dán mặt lên cửa, may mà cuối cùng y cũng bắt được một hỏa kế, vội vàng kéo tới gần.

“Giấy thuốc trong đường sắp hết nhẵn rồi, ta tới đây lấy giấy, thiếu gia nhà cậu đâu? Sao không thấy?”

“Ở đằng sau, để ta dẫn đường cho ngài.”

“Không cần, ta biết đường, cậu làm việc của mình đi.” Tô Tiểu Mị cười vỗ vỗ vai hắn, cậy vào vóc dáng cao to mà chen vào đám đông, luồn ra cổng sau.

Phía sau là một nhà kho đồ sộ cao ngất, trải dọc từ trên xuống dưới bốn mặt tường của tòa lầu hai tầng này là một dãy ngăn kéo dài, ngăn nào ngăn nấy đều chất đống đủ loại giấy khác nhau, có loại đỏ, loại đen, loại trắng, loại xanh biếc, loại ánh bạc, và cả loại ánh vàng.

Tầm mười tiểu phó mặc áo xanh leo lên thang, chạy hùng hục từ trên xuống, rồi vội vàng lấy hàng mà khách nhân ở nhà trên gọi, tất tả chạy lên nhà, lúc nhìn thấy y tất cả đều dừng động tác, lên tiếng bắt chuyện.

“Chào Tô gia.”

“Chào chào, làm phiền các cậu rồi.” Y cười khoát khoát tay rồi tự đi băng qua căn phòng lớn này, hướng vào căn phòng nằm sâu bên trong.

Qua nhà kho là tới một khoảng sân rộng, sau đó mới là tác phường làm giấy Dịch gia.

Tác phường Dịch gia chia thành nhiều phòng, phòng đầu tiên này chưa bước vào cửa đã cảm thấy được sức nóng hầm hập, vào rồi thì đập vào mắt là cả một căn phòng lớn được ốp đá vuông. Có mấy tiểu tử đang dán những mảnh giấy còn ẩm lên ba mặt tường trắng thật dài, một số khác thì gỡ những tấm đã hong khô xuống, đi vòng qua cuối bức tường sẽ thấy hóa ra đằng sau bức tường là một lò lửa, một người đàn ông đang cẩn thận giữ lửa cho nó.

Sát ở cửa sau có vài cô nương trẻ tuổi đang tất bật dùng kẹp đồng treo từng miếng gạch giấy đã hơi ướt lên cây sào trúc bên tường, để các chàng trai cầm lửa hơ.

Đi qua một gian nữa thì gặp một tốp đại hán đứng trước bàn dụng cụ bằng giá gỗ, thắt trên người sợi dây thừng thô ráp, chân giẫm lên chỗ lồi ra của cây gỗ dài, cả tốp người hợp thành một bức tranh chỉnh tề, ăn ý vô cùng. Tiếng hô vang lên nhịp nhàng, họ cùng dùng trọng lượng cơ thể và sức mạnh của cơ bắp để ấn lên cây gỗ dài kia. Sau đó họ cột dây thừng vào một bánh xe, đứng lên một vòng gỗ tròn không khung, rồi hợp sức nhau quay bánh xe. Mỗi khi họ hô lên một tiếng thì sẽ ra sức kéo dây một đoạn, đạp lên vòng gỗ tròn như bánh xe, vòng gỗ chạy một vòng, dây thừng sẽ kéo thấp cây gỗ dài trên đầu họ xuống. Dưới cây gỗ dài có một tảng đá lớn, dưới tảng đá lớn là một ván gỗ, dưới ván gỗ là gạch giấy bị ép ra nước, chồng giấy bị kẹp chặt, chỉ cần bị đè mạnh xuống thì nước bên trong sẽ chảy hết ra ngoài.

Ở sau các hán tử là chừng mười vị đại nương đang ở trong một cái bể nước trắng đục như sữa, hai người một tổ lắc một cái khung gỗ kết màn trúc, lắc qua lại mất lần, tới khi trong nước đẩy  ra một lớp màng mỏng màu trắng thì mới bóc lớp màng trắng này ra, thả qua chồng giấy ướt bên cạnh. Những đại nương này nhìn thấy y thì cười và vẫy tay với y, y cũng vẫy tay chào lại, rồi đi tiếp xuống. Đi băng qua xưởng là một gian nấu hồ, một gian ngâm súc gỗ, ai nấy trong phường đều quần quật với công việc của mình.

Tiếp đó, y lại vào một đại viện, vừa vào viện y đã nhìn thấy một căn phòng mở toang cửa, cả song cửa sổ cũng bị kéo ra, luồng khí nóng bốc hừng hực từ cửa chính và cửa sổ ra ngoài. Tới gần thì thấy trong phòng là tám cái bếp to đùng trải dài thành hai hàng, trên mỗi cái bếp to đều đặt một nồi sắt bự bốc hơi hầm hập.

Mấy cái nồi này lớn tới nỗi có thể ném mấy người đàn ông đô con vào nấu luôn một thể mà vẫn còn dư chỗ, nhưng tất nhiên nó không dùng để nấu người, mà là ngâm hàng đụn bột giấy không tài nào đếm xuể. Mấy chàng trai trẻ tuổi tráng kiện đứng phía sau đổ từng thùng bột giấy ướt được giã nát vào nồi, vài người khác thì cầm một cái muỗng lớn hơn người đứng trên bậc thang bên cạnh nồi sắt, quấy chất tạo giấy trong nồi.

Công đoạn này là cực nhất, vừa phải giữ lò lửa, vừa phải chịu sức nóng phả vào người, vừa phải khuấy nguyên liệu trong nồi.


Đằng sau đặt bốn cái nồi lớn nấu cỏ khô, tuy ở giữa được ngăn lại bằng một cái ao nước ngâm vật liệu nhưng vẫn chẳng giảm bớt bao nhiêu độ. Chỉ vì trước cái ao là tám cái nồi to, bốn cái dùng để nấu hồ, bốn nồi dùng để nấu cỏ khô.

Mười sáu cái nồi này không phải to bình thường, nếu không buộc chặt, đừng nói là cầm muôi khuấy nồi, mà chỉ cần bất cẩn một chút cũng có thể rơi vào trong nồi.

Muốn làm công đoạn này, không những phải có sức mạnh mà còn phải khéo léo, phải chịu được nhiệt độ cao, chịu được cực.

Dù đang độ cuối thu bắt đầu lập đông, nhưng phòng này vẫn nóng tới khủng khiếp, đừng nói chi mùa hè. Mấy năm nay, trong phường giấy Dịch gia thường có người bị nóng tới cảm nắng phải đưa tới Ứng Thiên Đường.

Tô Tiểu Mị đi qua các phòng nhưng không tìm thấy thiếu gia Dịch gia, mà lại trông thấy hắn ở cái chỗ mệt nhất cực nhất này.

Tiểu tử kia đang đứng cạnh một nồi lớn, ngay sau làn khói trắng bốc hơi hầm hập, trên người hắn không có tơ lụa lượt là mà là áo vải quần thô màu xám tro hệt như những người bên ngoài, tới áo trên người hắn cũng bị cởi xuống vì quá nóng, để trần ngực.

Y nhìn lướt qua quả thật không nhìn ra hắn.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, y sẽ nhận ra Dịch Viễn ngay lập tức.

Dù sao tiểu tử này đã từng tập võ, mấy năm nay cũng chẳng lơ là, trung bình tấn ra bộ rất ổn, cơ bắp cũng rất săn chắc. Nếu ai không biết hắn trông thấy cảnh này hẳn sẽ tưởng hắn là một võ sư hay người làm công cho nhà nào đó.

“Đại thiếu gia của ta, việc nhẹ nhàng trước cửa hàng thì không làm, tới đây làm việc nặng chi thế?”

Nghe thấy lời nói đùa này Dịch Viễn bỗng ngẩng đầu dậy, thấy người vừa lên tiếng là y thì bất giác mỉm cười, cất giọng trả đòn chẳng chút khách sáo: “Họ Tô, thu hoạch vụ mùa bận tối mắt mà lão lại rảnh rang như vậy, còn dư sức chạy tới chỗ ta tản bộ, không sợ ta báo lại cho Bạch Lộ à?”

“Muốn đi thì đi nhanh đi, tiểu tử cậu chả làm được việc gì chỉ thích đi tố cáo, ta tới đây cũng để chạy việc cho Bạch Lộ đấy.” Tô Tiểu Mị đứng dưới thang khoanh tay nhìn hắn, cười nói: “Giấy dầu gói thuốc của dược đường hết rồi, nàng ấy nói từng mua một đợt hàng của cậu tháng trước, cậu còn hàng không?”

“Giấy Bạch Lộ đặt là giấy cứu người, ta nào dám trễ nãi chứ? Chỗ giấy đó ta làm xong từ lâu rồi, hiện đang đặt trong phòng ta.” Dịch Viễn đáp, rồi gọi một tiểu tử bên cạnh: “A Tiến, cậu tới thay ta.”

“Không thành vấn đề.” A Tiến nghe thấy thì chạy qua ngay, nhận lấy muỗng lớn, leo lên thang khuấy nồi.

Dịch Viễn dẫn Tô Tiểu Mị đi băng qua vài gian phòng giã nguyên liệu, đốt nguyên liệu và nấu nguyên liệu thô.

Ra khỏi mấy gian này, hai người còn chạm phải một xe đẩy nguyên liệu tạo giấy đang đi vào, hai người vòng qua xe đẩy này, rồi băng ngang qua một cổng tiểu viện nữa, lúc này mới rời xa được tất cả âm thanh ầm ĩ náo động, đi tới một căn phòng nhỏ yên tĩnh.

Không oi bức như đằng trước, căn phòng nhỏ trong tiểu viện này thanh tịnh hơn rất nhiều, trong viện còn trồng một vài loại hoa cỏ, khiến người ta vừa bước chân vào đã cảm nhận được bầu không khí thư thái.

Dịch Viễn dẫn Tô Tiểu Mị đi qua tiểu viện, lên một hành lang gỗ, đẩy cửa vào nhà, kéo ba rương gỗ lớn bên cạnh chồng sách trong góc nhà đặt lên bàn.

“Lão nhìn xem chỗ hàng này có được không?” Nói rồi, hắn rót cho mình và họ Tô một chén trà, uống một hớp lớn để giải khát.

Tô Tiểu Mị mở rương gỗ ra, thấy bên trong toàn là giấy dầu đã xén kỹ, loại giấy dầu này lớn nhỏ có đủ, còn sắp xếp phân loại rõ ràng.

“Tiểu tử, tốt lắm.” Tô Tiểu Mị nhìn chỗ giấy dầu này, cười nói: “Thảo nào Bạch Lộ đặt giấy của cậu.”

Dịch Viễn cầm khăn vải treo trên bình phong, lau mồ hôi trên người, cười cười: “Tại tỷ ấy không chê thôi.”


Tô Tiểu Mị đếm hàng rồi đóng toàn bộ rương gỗ lại, nhìn Dịch Viễn treo lại khăn đã dùng lên bình phong. Lúc này y mới nhận thấy khắp phòng hắn toàn là y phục đã mặc qua và khăn vải đã xài rồi, mà sách trong ngăn kéo ở góc tường và trên bàn đã đầy ắp tới nỗi rơi rớt khắp nơi, tới nệm ngủ cũng vo lại nhàu nhĩ vứt bừa trên đất, hoàn toàn không thu dọn, khiến y không nhịn được cười.

“Này, tiểu tử cậu khoa trương quá đấy, nhìn phòng cậu bừa bộn y như chuồng heo vậy, ta biết độ này phường giấy buôn bán rất bận rộn, nhưng chẳng lẽ ngày nào cậu cũng ngủ ở đây à? Mẹ cậu có biết cậu bê bối ra thế này không?”

“Mẹ đã mặc kệ chuyện này lâu rồi, nửa năm nay bà cũng không tới phường giấy một lần.” Hắn cười đáp: “Lão nghĩ là ta muốn bừa bãi như vậy à, là ta không rảnh dọn dẹp thôi.”

Tô Tiểu Mị không nhìn nổi nữa, bèn tiện tay thu dọn giúp đồ đệ mình, lần tìm quần áo bốc mùi vứt đầy đất, rồi chồng toàn bộ sách vở lại, nói: “Đại thiếu gia, cậu không rảnh dọn dẹp thì gọi nha hoàn cũng được mà, sao không gọi nha hoàn tới đây dọn dẹp sơ qua hả? Ai không biết nhìn vào còn tưởng nhà cậu vừa có trộm.”

“Nha hoàn cũng không rảnh.” Hắn cười khổ bắt tay dọn dẹp: “Lão không thấy tình hình đằng trước sao? Trong phường giấy này ai dùng được đều phải dùng hết, lầu sách ở thành Lạc Châu buôn bán rất chạy, người chen lấn tràn cả ra đường rồi, lúc này ai còn rút ra được thời gian rảnh chứ.”

Tô Tiểu Mị nghe mà không khỏi nhìn hắn đồng cảm, cười nói: “Ta bảo này, bây giờ cậu cũng không còn nhỏ nữa, hai mươi sáu rồi đấy? Cứ cưới một cô vợ vào nhà dọn dẹp giúp cậu đi.”

Hắn nghe vậy thì hẫng lại, cười khẽ đáp: “Vợ? Lão cho là vợ có sẵn ngoài đường, chỉ cần ta ra ngoài là nhặt đại được một người sao?”

“Cậu cưới vợ thì cần gì ra ngoài?” Tô Tiểu Mị dừng tay, ngoái đầu nhìn hắn pha trò: “Thiếu gia Dịch gia cưới vợ, chỉ cần hô một câu, vẫy một cái, thể nào cũng có tám mươi tới một trăm cô nương đợi xuất giá chạy tới như bay.”

“Vậy ra năm xưa lão cưới được người vợ tốt như Bạch tỷ tỷ cũng nhờ vào cách này à?”

“Đùa sao? Dĩ nhiên không phải, người như Bạch Lộ mà muốn gọi trên đường thì gọi sao? Hừ! Đương nhiên là ta phải mất sức chín trâu hai hổ mới thỉnh được nàng vào nhà đấy.”

Dịch Viễn nghe vậy thì dừng động tác lại, vừa tức vừa buồn cười nhìn tên ngồi xổm trước mắt hắn: “Vậy chẳng phải đúng rồi à, muốn dùng cách đơn giản mà lấy được vợ tốt thì ta đã cưới từ lâu rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ?”

Tô Tiểu Mị nhướng mày, nhìn hắn hỏi: “Vậy nhiều năm qua cậu không để cô nương nào trong lòng à?”

Dịch Viễn vừa nghe, khóe mắt bỗng giật lên, đứng bật dậy nói lảng sang chuyện khác: “Ta thấy chúng ta đừng dọn nữa thì hơn, có dọn cũng như không dọn, hai ngày nữa cũng bừa lại thôi.”

“Không dọn? Được thôi.” Tô Tiểu Mị nhìn lên, vứt hết quần áo đang cầm trong tay qua một xó.

Hắn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe họ Tô bước tới trước mặt hắn, giở giọng cợt nhả: “Vậy cậu nói một tý về cô nương trong lòng cho ta nghe nào.”

Dịch Viễn thộn mặt nhìn y, căng khóe miệng, hỏi vặn lại: “Ta có cô nương trong lòng sao?”

“Vậy nửa đêm nửa hôm cậu lén chạy đi tìm ai?” Tô Tiểu Mị chống hai tay lên eo, nhìn hắn bằng cặp mắt lạnh: “Cũng không suốt ngày chạy tới nhà người ta ăn đậu hủ à?”

Hai câu này làm hắn á khẩu không trả lời được, cả người cứng đờ ra.

Hắn trừng người nam nhân trước mắt mình, cả buổi cũng chẳng nặn ra được câu nào.

Chết tiệt, thì ra là lấy cớ tới lấy giấy để hỏi tội.

“Là ai nói với lão?”

Tô Tiểu Mị nhướng đôi mày rậm: “Cậu dám làm mà còn sợ người ra nói sao?”

Mặt hắn sầm xuống, nắm chặt quyền.

Nhìn nét mặt khó coi của hắn, Tô Tiểu Mị thở dài, nói: “Ta biết cậu không cố ý, lúc nhỏ con bé cứu mạng cậu nên cậu vẫn còn mang ơn, muốn quan tâm con bé nhiều hơn, việc này không phải không được. Nhưng cả hai đã lớn rồi, cậu nghĩ mình tới tìm con bé thì sẽ không ai thấy ư? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, đồn ra ngoài không hay ho đâu.”

Hắn mím môi, thở sâu, làm sáng tỏ: “Hai chúng ta không có gì, ta chỉ thỉnh thoảng tới thăm cô ấy thôi.”

“Cậu là nam nhân, còn là thiếu gia, có thể cậu nghĩ là không có gì, nhưng trong mắt người khác thì là chuyện lớn. Nam nhân chúng ta không cần quan tâm tới danh tiết, nhưng nữ nhân thì khác, tai con bé đã không nghe được, nếu danh dự cũng bị hủy luôn thì sao con bé gả đi được hả?”

Cổ họng hắn thắt lại, mạnh miệng thanh minh: “Ta không nghĩ là Đông Đông muốn gả đi.”

“Đó là cậu nghĩ thôi.” Tô Tiểu Mị nhìn hắn, nói thẳng: “Con bé có muốn gả hay không thì chính nó là người chọn lựa, không ai có thể ép uổng được.”

“Ta không có ý đó.” Hắn tức tối nhìn nam nhân trước mắt, nói: “Ta chỉ…”