Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 31: Ăn tết cua đồng

“Buổi tối hôm nay ăn gì đây, nghĩ ra chưa?” Đường Đa Lệnh duỗi cái lưng mỏi nhừ một cái thật mạnh. Tối nay là đêm 30, cũng là tết đầu tiên sau khi y xuyên việt tới đây, nhất định phải làm một bữa tiệc thật phong phú mới được.

“Khụ!” Ngọc Liên Hoàn ném ra một quyển trục, nhưng cũng không nói thêm câu nào.

Đường Đa Lệnh tò mò cầm lấy, mở ra xem, ba hồn sáu phách lại bị dọa hết một nửa, “Các ngươi muốn ăn hết toàn bộ các món ăn của Mãn Hán sao chứ!” Trên quyển trục ghi chằn chịt rậm rạp toàn tên của đồ ăn.

“A Hoa…” Đường Đa Lệnh dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Hoa Tương Dung, Ngọc Liên Hoàn chỉ sợ Hoa Tương Dung chứ không sợ y.

“Ta không phải là Ngọc đại công tử lớn lên từ trong cẩm y ngọc thực, cho nên việc này cứ theo hắn đi.” Hoa Tương Dung làm ra vẻ âm thầm nói móc Ngọc Liên Hoàn một cái, nhưng thực tế vẫn là đồng lõa của tên kia.

Ngọc Liên Hoàn đắc ý nở nụ cười, ai bảo tối hôm qua hắn nói câu kia xong tên A Đường chết tiệt này chỉ biết buồn bực cúi đầu ăn cơm, nếu chỉ biết ăn, vậy thì ăn cho bể bụng luôn đi!

Đường Đa Lệnh đương nhiên cũng biết Ngọc Liên Hoàn tính tình nhỏ mọn thế nào, đành phải gãi gãi đầu, khó xử nói: “Muốn làm nhiều món ăn như thế, một mình ta sao làm nổi? Vậy các ngươi cũng phải giúp cho nhanh mới được.” Y cũng không phải là đầu bếp năm sao.

“Tại sao chúng ta phải giúp? Nấu cơm là chuyện của ngươi mà.” Ngọc Liên Hoàn càng mất hứng, cái tên A Đường chết tiệt này chẳng những không có một câu cầu xin tha thứ, còn dám sai bọn hắn đi làm việc.

Đường Đa Lệnh nghe xong những lời này, sắc mặt đột nhiên đại biến, quăng quyển trục kia xuống mặt đất, “Ta biết ngay là các ngươi gạt ta mà! Yêu ta cái gì, người một nhà cái gì, thực chất là chỉ muốn ta phục vụ các ngươi mà thôi!”

“A Đường, ta không có ý này..” Ngọc Liên Hoàn nhanh chóng nhặt quyển trục lên, giải thích, “Ta, ta chỉ cố tình chọc ngươi giận thôi, không phải thật sự muốn ngươi làm nhiều như vậy đâu.”

“Đúng vậy, A Ngọc chỉ nói giỡn thôi. Nếu chúng ta thật sự muốn sai khiến ngươi thì cần gì giả bộ thích ngươi làm gì?” Hoa Tương Dung cũng gấp gáp nói.


“Nói vậy, các ngươi thật sự xem ta là người một nhà?” Đường Đa Lệnh tiếp tục trầm mặt hỏi.

“Đương nhiên!”

“Ừm!”

“Vậy các ngươi nói coi, chuyện của cả nhà có phải người một nhà phải cùng làm không?”

“Ừ!”

“Đương nhiên!”

“Ha ha, vậy đồ ăn tối nay có phải mọi người phải cùng làm hay không.” Đường Đa Lệnh đột nhiên nhếch miệng, cười nói.

Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn đều sững sờ trong chốc lát rồi mới kịp phản ứng.

“Giỏi cho ngươi cái tên A Đường này, hóa ra là cố ý dọa chúng ta!” Ngọc Liên Hoàn vừa vội vừa tức, nhảy dựng lên muốn nhéo mặt Đường Đa Lệnh, Đường Đa Lệnh vội ôm đầu chạy ra ngoài, “Ta ra bếp trước đây, các ngươi cũng mau tới đó. Một mình ta không làm đâu!”

Đường Đa Lệnh chạy xa, sắc mặt Ngọc Liên Hoàn lại từ vui chuyển thành lo, “A Hoa, vợ chồng là người một nhà, nhưng huynh đệ cũng là người một nhà, ngươi nói xem ý A Đường là chỉ cái nào?”

“Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Hắn chịu xem chúng ta là người thân, đây đã là một bắt đầu tốt rồi, Kim Đao Sai cũng không được đãi ngộ như vậy đâu.” Hoa Tương Dung đứng dậy, sửa quần áo, “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Nhà bếp đó. A Đường nói rất đúng, chuyện của người một nhà đương nhiên người một nhà phải cùng làm rồi.”

“Giúp việc bếp núc? Ta không biết mà!” Hắn chỉ biết làm thơ, chế độc câu dẫn nam nhân thôi.

Hoa Tương Dung quay đầu, trừng hắn ta một cái, “Cái tay của ngươi có thể rửa chén đĩa mà!”


“A…”

Bữa cơm tất niên của ba tiểu nhân vật đương nhiên không có thể nào như hoàng đế Mãn Thanh ăn toàn bộ các món Mãn Hán, mọi người cùng nhau chọn lấy chút đồ ăn ngon miệng đặc biệt một chút, rồi lại lu bù trong phòng bếp.

Kỳ thật quân chủ lực vẫn là Đường Đa Lệnh. Hoa Tương Dung biết làm nhưng không thích làm, Ngọc Liên Hoàn thích làm nhưng không biết làm, một người thì thờ ơ lạnh nhạt, một người thì vướng tay vướng chân, làm cho Đường Đa Lệnh tức giận đến luống cuống tay chân, thực sự là thêm nhiều niềm vui hơn.

Buổi tối, ba người ngồi quây quần một chỗ, ăn những đồ ăn không được coi như là tinh mỹ tuyệt luân, trong nội tâm cũng có chút tâm tình khác. Đường Đa Lệnh kìm lòng không được nói lên chuyện mừng năm mới ở thế giới kia của mình.

“Ăn xong bữa cơm đoàn viên thì tới thời gian bắt đầu tiệc liên hoan tết âm lịch. Ai, thứ này giờ đã thành gân gà rồi, ăn vào thì vô vị, bỏ thì lại tiếc. 1. Bình thường, người một nhà chúng ta quây quần một chỗ chơi mạt chược, coi mấy tiết mục ca múa là nhạc nền, lúc có mấy tiết mục tấu nói 2 với hài kịch thì dừng lại xem một chút.”

“Tấu nói hài kịch là cái gì?”

“Ha ha, cái này là một thứ rất thú vị, hành động và lời nói cũng rất hay, có thể làm các ngươi cười chết người không đền mạng luôn. Ta giờ sẽ đọc cho các ngươi một đoạn, là một tấu nói nổi tiếng của thầy Mã Quý.”

Tác phẩm của Mã Quý tuy có cũ một chút, nhưng Đường Đa Lệnh lại thấy nó hay hơn mấy tác phẩm mới gấp trăm lần, bình thường cũng dùng một chiêu này chọc Quyên Tử cười ha ha, có thể nói là hạ bút thành văn.3

Chỉ thấy y đứng lên, kéo áo dài một phát, hắng giọng một cái, một người bắt chước hai thanh âm, nói: “Ngươi xuất ngoại chi vậy? Đi thăm dì ta. Dì ngươi là ai? Dì Hạ Uy4. Ha ha…Ủa? Sao các ngươi không cười?”

Đường Đa Lệnh phát hiện hai người kia đều không hiểu gì hết mà nhìn y, hưng phấn trong lòng lập tức mất đi phân nửa.

“Cái này có gì buồn cười sao?” Hoa Tương Dung hỏi.

“Dì của hắn gọi là Hawaii đó, cái này không mắc cười sao?”

“Sao dì của hắn không thể gọi là dì Hạ Uy?” Ngọc Liên Hoàn cũng hỏi.

“…” Y đã quên, hai người này không biết Hawaii!


“Vậy ta dạy hài kịch cho các ngươi! Bắt chước Triệu Lệ Dung đó! Lão bà này nghiêng đầu, “Ai nói ta không biết nhảy Tăng-gô? Vậy thì ta nhảy cho các ngươi xem.” Vì vậy bà vừa đi vừa nói: “Điệu Tăng-gô là nhảy tới nhảy lui, ba bước quay đầu lại, năm bước thì vẫy tay một cái… Á! Ta quên mất, các ngươi cũng không biết điệu Tăng-gô!”

“A Đường, kỳ thật ngươi đùa cũng rất khá.” Ngọc Liên Hoàn tốt bụng khuyên nhủ, “Quý phủ lúc trước cũng có tìm vài nghệ nhân diễn ca hát tạp kỹ, cũng không khác mấy với mấy trò đùa của ngươi đâu.” Ngọc Liên Hoàn nghĩ thầm, người ở thế giới khác cũng không có khiếu hài hước mấy nhỉ.

“Ta không có diển tạp kĩ, cái này là hài kịch, là nghệ thuật…” Đường Đa Lệnh vô lực phản bác, “Chỉ là các ngươi không qua được thế giới của ta, cho nên không hiểu cái hay bên trong. Ai, nếu các ngươi cũng có thể xuyên qua là tốt rồi, ta có thể chỉ cho các ngươi biết một chút về cái gọi là hiện đại hóa, cái gọi là tiến bộ văn minh.”

“Chỗ của các ngươi thật sự được hơn so với chỗ của chúng ta ở đây sao? Ngươi không phải đã nói nơi đó của các ngươi nhiều người đến nỗi sắp chứa không nổi nữa, rất nhiều người dù cố kiếm tiền thế nào cũng không mua nổi nhà ở. Chúng ta đến đó rồi sinh hoạt thế nào? Cũng phải dựa vào Đoạn Bối Sơn của ngươi sao?” Ngọc Liên Hoàn tới giờ cũng không nghĩ thông làm sao có thể nuôi nổi 1.3 tỷ dân.

Nói giỡn chắc, mở Đoạn Bối Sơn bán vằn thắn, không tới ba ngày sẽ bị Cục Công Thương niêm phong luôn.

Hoa Tương Dung lại tỉnh táo nhìn hai tay mình, “Càng nhiều người, càng nhiều người đáng chết, sinh ý của sát thủ nhất định sẽ rất tốt.”

“Đúng vậy, sinh ý của độc dược nhất định cũng thế. Cũng không cần tránh né tên súc sinh Hạ Cô Phong, A Đường không cần làm vằn thắn cũng được.”

Nói chuyện cười quốc tế gì vậy! Y chỉ muốn mang hai người cổ đại này tới thăm cuộc sống hiện đại một chút thôi, chứ không muốn cho bọn hắn tới đó phát triển sự nghiệp sát thủ đâu!

“Ấy, chúng ta đổi chủ đề đi. Các ngươi nói chuyện trước kia các ngươi mừng năm mới thế nào đi.” Đường Đa Lệnh vội vàng nói sang chuyện khác.

“Trước kia?” Mắt phượng của Hoa Tương Dung mập mờ, “Trước kia lúc tết, phụ thân sẽ nghĩ cách để kiếm thịt, bữa cơm kia luôn là bữa cơm ngon miệng nhất… Sau này, tới lúc ta để ý đã bước sang năm mới mất rồi. Hắc hắc, cứ vậy cho tới nay.”

Sau khi phụ thân chết, hắn nếu không gia nhập vào Triều Thiên Các chỉ sợ là đã sớm chết đói ngoài đường rồi, làm gì còn cơ hội ăn tết. Về sau khi địa vị càng ngày càng cao, cuộc sống càng ngày càng tốt, cũng không tìm được phần cảm động kia nữa.

Đường Đa Lệnh thật muốn vả miệng mình một cái, đây là cái hũ không nên được khui ra mà. Y vụng trộm nhìn Ngọc Liên Hoàn, sợ Hoa Tương Dung lại nói đụng đến thù hận giữa bọn họ, lại phát hiện mắt Ngọc Liên Hoàn ửng đỏ.

“Trước kia, chỉ khi tết đến mẹ ta mới ra ngoài, ngồi cùng một chỗ với phụ thân, nhìn rất giống người một nhà, thật sự rất giống…” Rất giống, nhưng không phải.

“Hắc hắc… Cái này… Đều đã qua rồi, cũng đừng nghĩ nữa. Chúng ta phải nhìn về phía trước chứ, tiền đồ là ánh sáng mà. Tết phải vui vẻ lên, giờ chúng ta kể chuyện cười đi. Ấy, các ngươi kể đi, các ngươi kể đi.” Y cũng không nên kể để người ta không cười nổi lại chê cười mình.

“Chúng ta kể? Chúng ta ai biết kể chuyện cười chứ?” Hoa Tương Dung sững sờ, cuộc sống đó chưa từng thuộc về hắn.


Ngọc Liên Hoàn lại nở nụ cười, “Ta kể! Lần kia chúng ta bị Hạ Cô Phong ám toán ở thành Hạnh Lâm, tưởng đã vào bước đường cùng, không ngờ A Đường đã giấu Bách Linh Đan dưới tất thối của mình. Ta nhớ tới lúc A Đường móc Bách Linh Đan ra khỏi tất là muốn cười rồi.”

Kỳ thật hắn cười là cười Hoa Tương Dung. Hoa Tương Dung bởi vì chuyện trước kia mà trở nên có chút khiết phích, vẻ mặt lúc hắn không thể không ăn Bách Linh Đan có mùi chân thúi của Đường Đa Lệnh thật sự khiến tâm người ta sảng khoái.

“Hừ, không phải cả ngươi cũng phải nuốt luôn sao.” Hoa Tương Dung hừ lạnh một tiếng, “Nếu nói như vậy…, ta cũng có một chuyện cười. Lúc ở thành Phụng Thiên, A Đường vào nhà để trộm, không ngờ bị người ta phát hiện. Tên ngu ngốc này vậy mà không nhớ võ công của hắn rất tốt, bị một đám hộ vệ vô năng đuổi theo, trên mông còn bị người ta phóng cho một phi tiêu. Ha ha, lúc giúp hắn lấy phi tiêu ra, ta được nhìn còn được sờ soạng cái mông của hắn nữa.”

“Hừ, mông của A Đường ta cũng đã xem rồi, sờ rồi!”

“Im ngay! Im ngay!” Cái này không phải chuyện cười, cái này là nói nhảm chọc điên người ta, “Chúng ta đang ăn tết, ăn tết phải cua đồng, cua đồng, hiểu không!”

“Hài hòa? Chúng ta rất hòa thuận mà.” Ngọc Liên Hoàn hỏi. Hắn tuy cãi nhau với Hoa Tương Dung trong lời nói, nhưng cũng không có ảnh hưởng tới cục diện hòa bình mà.

“Cua đồng, ta nói là cua đồng5! Tức là không được nói bất luận cái gì có chứa hàm nghĩa xxx, mà cả chuyện trên giường cũng không được nói!”

“Ý, vậy lên giường nói được không?”

“…”

“Uống rượu không ảnh hưởng tới hòa thuận chứ?” Hoa Tương Dung nói, đồng thời không biết từ đâu lấy ra một bình rượu.

Đường Đa Lệnh vừa ngửi mùi rượu, rất quen, là Kim Cúc Hương!

“Ây, không ảnh hưởng, nhưng vì để cam đoan ta có thể rửa chén, ta cũng không thể uống nhiều.” Ăn tết mà không uống hai chén thì không được, nhưng y sẽ không để hai người này lợi dụng thời cơ đâu.

Hoa Tương Dung cười nhẹ nói: “Yên tâm, hôm nay vui vẻ thế này, chúng ta sẽ không bức ngươi.”

“Đúng đấy, tửu lượng của ngươi nhỏ thế cũng không đủ cho chúng ta tận hứng.” Ngọc Liên Hoàn căn bản xem thường tửu lượng của Đường Đa Lệnh tuy người cao to là thế mà tửu lượng lại như vậy.


Hoa, Ngọc hai người quả nhiên nói được thì làm được, chỉ giúp nhau nâng ly cạn chén, hoàn toàn không có ý chuốc rượu Đường Đa Lệnh. Cho nên tới phút cuối, người đứng là Đường Đa Lệnh, nằm chính là Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn.

“Á! Hai cái tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ các ngươi!”

Tưởng y không biết sao? Hai cái tên này, một tên thì lo lắng người khác quấy rầy hắn luyện công, trong phòng an trí cơ quan khắp nơi, một tên thì lo lắng người ta trộm dược của hắn, bôi độc phấn khắp nơi trong phòng, một mình y sao dám vào phòng bọn hắn chứ?

“Muốn nhân cơ hội lên giường của ta hả? Các ngươi nằm mơ giữa ban ngày đi!”