Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Chương 16: Cuộc chiến bảo vệ trinh tiết

Note nhỏ về cách xưng hô:

Để cho dễ phân biệt thụ và công, mình sẽ xưng Đường Đa Lệnh là y, còn Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn sẽ là hắn.

Nếu ai có ý kiến nào khác về xưng hô thì com cho mình biết ha.

———

Năm thứ tám Cảnh Đức, cuối năm, quán vằn thắn số một cùa Đại Tống “Đoạn Bối Sơn” ở thành Lâm Dương đã khai trương. Loại đồ ăn giống như sủi cảo nhưng lại có da mỏng thịt mềm ngon bên trong mới mở đã nhận được rất nhiều sự hoan nghênh từ mọi người.

Có người thích canh vằn thắn thanh đạm thơm ngon, có người lại thích vằn thánh ớt tê cay, cũng có người thích vằn thánh chiên giòn ngon ngon, Đoạn Bối Sơn nho nhỏ bất cứ lúc nào cũng có khách ngồi đầy quán.

Đối với lai lịch của cái tên Đoạn Bối Sơn này, cũng có người biết chuyện dựng lên một cái truyền thuyết mỹ diệu. Nghe nói mỗi khi khách ăn xong một chén vằn thắn đều sẽ nhịn không được duỗi cái lưng mỏi mệt của mình một cái mạnh, hô to sảng khoái, không để ý sẽ bị gãy lưng. 1

Khi Đường Đa Lệnh nghe tới cái truyền thuyết chấn động oanh tạc này thì không thể nhịn được hô to Thành Cát Tư Hãn, có thể cũng chỉ có chấp nhận lời giải thích này, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy với tất cả mọi người trong tiểu *** đã hết lòng ủng hộ cho đại lão gia này. Tên tuổi Đại Bối Sơn đã đạt được thành công, giờ có muốn đổi cũng không kịp rồi.

Bởi vì may mắn được sinh ý thịnh vượng, Đường Đa Lệnh không thể không mướn thêm một tiểu nhị giúp đỡ, hai cái vị ở trong phòng nhà mình y cầu cho họ đừng có làm gì hết, cũng không dám nhờ, chỉ sợ bọn họ mất hứng một cái sẽ giết ai đó, hoặc tiễn ai đó lên đường luôn.

Kỳ thật hai người Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn ban ngày khá nhu thuận, chỉ luyện công luyện công, luyện dược luyện dược, đến đêm khuya thanh vắng mới đi ra ngẫu nhiên hoạt động. Nhưng cái ngẫu nhiên này khiến Đường Đa Lệnh đau đầu không thôi.


Tuy võ công của y so với hai người này tốt hơn một chút, mỗi lần bị đánh lén đều có thể tránh thoát, nhưng nếu Hoa Tương Dung có thể khôi phục nội lực, hoặc là Ngọc Liên Hoàn chế được độc cả Bách Linh Đan cũng giải không được, y còn có thể đề phòng thế nào?

Để nâng cao cảm giác an toàn, Đường Đa Lệnh dựa vào kiểu dáng hiện đại tạo một cái cửa sắt bên ngoài phòng, ở bên ngoài cửa sổ cũng lắp cả lưới sắt. Trong lòng y nghĩ, nếu chuyện buôn bán vằn thắn không được tốt, có lẽ y có thể phát triển sự nghiệp cửa chống trộm ở thế giới này.

Cửa chống trộm được tân trang số một là thế mà trong một bữa tối liền bị Hoa Tương Dung dùng chủy thủ Phong Nguyệt đơn giản nạy ra cái một. Đường Đa Lệnh giận dữ tịch thu chủy thủ của hắn, Hoa Tương Dung có tật giật mình không dám cãi lời, nhưng vui sướng hài lòng mà xoay mặt khoe khang trước mặt Ngọc Liên Hoàn nói là Đường Đa Lệnh đã nhận tín vật đính ước của hắn.

Ngọc Liên Hoàn đâu chịu cho tên kia giành tiếng thơm trước, ngay lập tức tự mình một lần nữa luyện ra Hồng Song Thụy làm người ta bủn rủn vô lực đưa cho Đường Đa Lệnh, bảo y bôi ở bên trên cửa sổ để đối phó người nào đó. Đường Đa Lệnh đương nhiên không khách khí mà nhận lấy.

Đến lúc này, Hoa Tương Dung không chống lại được Hồng Song Thụy, Ngọc Liên Hoàn nạy không ra cửa sổ chống trộm, hoạt động về đêm của hai người không thể không tạm ngừng một thời gian, thời gian đó, Đường Đa Lệng rốt cuộc có thể ngủ một cách an ổn.

Hai con người đó đều có mục đích riêng phải đạt được, tiểu nhân không thể không có lối tắt của tiểu nhân.

Ngày hôm nay, trời còn chưa sáng hẳn, Đường Đa Lệnh đã thức dậy. Buổi sáng là giờ cao điểm của Đoạn Bối Sơn, cho nên y phải dậy thật sớm để chuẩn bị mở quán.

Đang lúc rửa mặt, bỗng nhiên có người gõ cửa. Đường Đa Lệnh mở cửa phòng, xuyên qua lưới sắt chống trộm từ bên trong xem xét bên ngoài. Hóa ra là Ngọc Liên Hoàn, trong tay còn bưng cái khay, dáng mặt đầy tươi cười nhìn y.

“Ồ, A Ngọc, ngươi tại sao dậy sớm thế?” Hoa Tương Dung vì phải luyện công nên lúc nào cũng thức dậy tương đối sớm, còn Ngọc Liên Hoàn cho tới bây giờ đều ngủ đến khi mặt trời lên cao.

“A Đường, hôm nay ta cố tình nấu cho ngươi chút cháo, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Đợi Đường Đa Lệnh mở cửa chống trộm, Ngọc Liên Hoàn bưng khay bước nhanh đến.

“Ngươi nấu cháo cho ta? Hôm nay là sinh nhật ta sao?” Đường Đa Lệnh cảm thấy kì quái, từ trước tới nay đều là y hầu hạ hai vị đại lão gia này một ngày ba bữa, chuyện gì mà hôm nay tới lượt y được người ta hầu hạ?

“A Đường, không phải là ngày đặc biệt gì, chỉ là ta cảm thấy ngày thường luôn là một mình ngươi bận rộn. Chuyện ở Đoạn Bối Sơn ta cũng không giúp được gì, thật sự là không nỡ. Cho nên ý tưởng đột phát, muốn vì ngươi làm chút gì đó. Ta không biết làm mấy cái khác, chỉ nấu được một chén cháo, ngươi nếm thử hương vị thế nào.”


Nhìn Ngọc Liên Hoàn từ đầu tới chân cùng hai bàn tay đều là dấu vết đã vật lộn dưới bếp, trong nội tâm Đường Đa Lệnh nóng lên, chợt cảm thấy áy náy với chuyện gần đây luôn đề phòng Ngọc Liên Hoàn.

“A Ngọc, chuyện này kỳ thật cũng không có gì. Dù sao mỗi sáng ta đều phải thức dậy chuẩn bị mở tiệm, làm buổi sáng cho mọi người cũng là tiện tay thôi. Về sau ngươi cũng đừng khách khí như vậy. Buổi tối ngươi phải ngủ muộn, buổi sáng nên ngủ thêm một lát mới tốt.”

Mặt Ngọc Liên Hoàn hơi có chút hồng, “A Đường, ngươi thật đúng là người tốt. Đây là lần đầu tiên ta nấu cháo, có khả năng làm không tốt, ngươi nếu cảm thấy khó ăn cũng không cần phải ăn hết.”

“Làm sao thế được? Nếu đây là lần đầu của A Ngọc, ta phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng, đương nhiên phải…” Đường Đa Lệnh nhìn qua thứ nhìn đen sì sền sệt trong chén muốn nói lại thôi, “A Ngọc, ngươi chắc chắn là đang nấu cháo chứ không phải nấu dược chứ?”

“Đương nhiên là cháo. Nhưng mà, nấu cháo với nấu dược không giống nhau sao?”

Mặt Đường Đa Lệnh co rút một đợt, nấu cháo tuy có cùng cách làm như nấu thuốc, nhưng thuốc đắng dã tật, câu đó nghĩa là thuốc càng đắng càng tốt cho bệnh, cũng nói lên rằng cách nấu thuốc tuyệt đối không thích hợp để nấu cháo.

Ngọc Liên Hoàn nhìn khuôn mặt ngượng nghịu của Đường Đa Lệnh, trong lòng cũng sinh do dự, giữ chặt tay đang bưng chén của Đường Đa Lệnh nói: “Được rồi, ngươi nếu thật sự không muốn ăn cũng được, đừng miễn cưỡng chính mình.”

Đường Đa Lệnh đột nhiên nhớ tới thời gian mình cố gắng học tập nấu ăn để theo đuổi Quyên Tử. Lần đầu tiên nấu cơm, bởi vì không thuần thục, trên mu bàn tay bị dầu in lên mấy cái bong bóng bự. Quyên Tử không ngừng phê bình tay nghề không tốt của y, không có cả một câu an ủi cổ vũ.

Có thể khi đó mình đau buồn không phải là vì Quyên Tử không thương tiếc, mà là buồn vì không thể làm ra đồ ăn ngon miệng cho Quyên Tử. Nhưng nếu lúc đó Quyên Tử chịu vì y nấu một bữa cơm, chỉ sợ dù chỉ là nấu một bát cháo như thuốc Đông y thế này cho y, y cũng sẽ vui mừng ăn hết.

“Ha ha, ngươi nói không sai. Cháo và thuốc đúng là cùng một loại đó, đều là khi ăn đều có lợi cho thân thể. Nói không chừng A Ngọc nấu cháo có thuốc trong đó càng đặc biệt hiệu quả.”

Đường Đa Lệnh bưng chén cháo, đang chuẩn bị ăn, đột nhiên phát hiện có cái gì đó bay tới cổ tay y, liền cuống quít tránh ra, xém nữa làm chén cháo rơi xuống mặt đất.

“A Đường! Bỏ xuống mau! Không ăn được!” Hoa Tương Dung cũng theo đó xông vào phòng.


Đường Đa Lệnh buông chén, nhặt lên ám khí vừa bay tới xem xét, không khỏi giận dữ: “Tại sao lại là phi tiêu? Ta đã nói không được dùng phi tiêu đánh ta nữa mà!”

Ngọc Liên Hoàn nhanh chóng chạy tới trước mặt Đường Đa Lệnh,”Hoa Tương Dung, ngươi muốn làm gì?”

Hoa Tương Dung đẩy hắn ra, cầm lấy tay Đường Đa Lệnh, “A Đường, không làm ngươi bị thương chứ.”

“Không sao.” Trải qua một thời gian ngắn trui rèn phòng ngừa đánh lén, công phu né tránh của Đường Đa Lệnh đã được nâng cao rất nhiều. “Nhưng ngươi vì sao dùng phi tiêu đánh ta? Còn suýt nữa là làm rơi bát cháo A Ngọc nấu cho ta rồi.”

“Ta chính là muốn đánh bể chén cháo này! A Đường, ngươi không thấy Ngọc Đại công tử mới sáng sớm đã nấu cháo cho ngươi là rất kì quái sao?”

“Hứ, tại sao phải kỳ quái? Chẳng lẽ sáng sớm hắn nấu độc dược cho ta mới là bình thường hay sao?”

Hoa Tương Dung quay đầu cười lạnh trước vẻ mặt ngạo nghễ của Ngọc Liên Hoàn, “A Đường, ngươi thật thông minh, hóa ra ngươi đã sớm biết rõ thứ Ngọc Liên Hoàn nấu cho ngươi chính là độc dược.”

“Hoa Tương Dung ngươi không được ngậm máu phun người! Ta biết rõ là ngươi ghen tỵ với ta, bởi vì ngươi cả nấu chén cháo cho A Đường cũng làm không được.”

“Hừ! Hồi ta nấu cháo Ngọc đại công tử nhà ngươi cả chữ cháo cũng không biết viết!” Hoa Tương Dung cũng không phải mạnh miệng, hắn từng mài mông trong bếp mấy tiếng đồng hồ để ăn được một chén cháo ngon.

“Thật phục các người, một chén cháo cũng cãi nhau cho được.” Đường Đa Lệnh lắc đầu, “Bất quá A Hoa ngươi nói đúng là có chút quá đáng, A Ngọc làm sao có thể nấu độc dược cho ta ăn chứ?”

“Hoa Tương Dung ngươi phải thất vọng rồi, A Đường cũng không phải loại người lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử như ngươi.”

“Ngươi là quân tử? Đây đúng là chuyện cười tốt nhất ta từng nghe qua. Vậy thì tốt, có bản lĩnh ngươi ăn hết chén cháo này trước mặt ta và A Đường, để chúng ta xem có phải độc dược hay không.” Hoa Tương Dung nhìn chằm chằm Ngọc Liên Hoàn, nói.


Ngọc Liên Hoàn mặt đột nhiên đỏ lên, “Hừ, tại sao ta phải ăn cho ngươi xem? Được rồi, A Đường, ta biết cháo của ta làm không tốt, ngươi có lẽ đừng nên ăn.” Nói xong muốn lấy chén cháo đó đi.

“Ai, như vậy sao được?” Đường Đa Lệnh muốn lấy lại chén cháo, lại bị Hoa Tương Dung một bước đoạt trước vào tay.

“Hoa Tương Dung ngươi muốn sao?” Ngọc Liên Hoàn quá sợ hãi.

“Ngươi đã không dám ăn, vậy thì để ta làm thí nghiệm vậy. Ta sẽ ăn hết chén cháo này trước mặt các ngươi, bất quá…” Hắn chớp mắt vài cái với Đường Đa Lệnh, “A Đường, nếu ta ăn hết cháo này mà có phản ứng gì không tốt, ngươi nhất định phải cứu ta nha.”

“Hoa Tương Dung, ngươi đúng là cái tên không biết xấu hổ! Được, lần này coi như ngươi thắng, hãy đợi đấy!” Ngọc Liên Hoàn hung hăng dậm chân một cái, hất tay áo đi ra.

“A Ngọc!” Đường Đa Lệnh nhìn bóng lưng của Ngọc Liên Hoàn, không hiểu gì hết, “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Hoa Tương Dung buông chén, cười lạnh nói: “Còn có chuyện gì xảy ra? Đương nhiên là vì bị ta vạch trần chân tướng, không còn mặt mũi nào nữa đành phải chạy đi thôi.”

Đường Đa Lệnh cau mày, “Ta không tin A Ngọc sẽ dùng độc để hại ta.” Y tuy cũng biết lời nói và việc làm của Ngọc Liên Hoàn có chút khả nghi, nhưng hắn không có động cơ để hại chết mình.

Hoa Tương Dung lại cười ha ha, đưa tay vỗ hai gò má của Đường Đa Lệnh, “A Đường, ngươi thật là khờ khạo đáng yêu. Ngươi cho rằng Ngọc Liên Hoàn chỉ biết dùng dược để giết người thôi sao? Ngươi đã quên hắn có thể chế Hồng Song Thụy khiến cho toàn thân người ta vô lực, lại có thể khiến cho người ta cười trong đau khổ khi đánh mất hết nội lực, đương nhiên cũng có thể chế tạo loại thuốc khiến cho người ta dục hỏa đốt người mà.”

“Ngươi, ngươi nói… Đây là xuân dược?” Đường Đa Lệnh chỉ vào chén cháo đen sì kia, một chút cũng không nhìn ra trong đó có cái gì có thể khiến người ta sa vào dục vọng.

“Điều đó là đương nhiên, tiểu tử này tuy đang nghiên cứu mấy thứ này nhưng mà cũng rất lành nghề đó.” Hoa Tương Dung có chút đắc ý, cũng nhờ một công hắn dạy dỗ chứ đâu, “A Đường, thừa dịp tên tiểu tử đó không có ở đây, không bằng chúng ta cùng ăn hết chén cháo này, rồi cùng nhau vui vẻ chút.”

“Cút!” Đường Đa Lệnh nắm chặt dây lưng quần, tự mình chạy trước.


Hoa Tương Dung cầm chén cháo lên nhìn nhìn, “Cái tên Ngọc Liên Hoàn này thật đần, cháo cũng có thể nấu đến khó ăn hơn độc thế này, cũng không sợ độc chết A Đường. A Đường cũng càng ngốc, đồ ăn khó ăn đến vậy mà cũng muốn ăn… Xem ra, ta cũng phải nhanh chóng hành động.”

Trong phòng Tây Sương, Ngọc Liên Hoàn đảo dược vang ra âm thanh rung động, trong miệng còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoa Tương Dung chết tiệt, vậy mà dám phá hư chuyện tốt của ta, ta nhất định phải chế ra một liều xuân dược bậc nhất, còn phải khiến cho cái tên quỷ tôn tử này cả đời cũng không đứng dậy được!”

Đoạn Bối Sơn = Brokeback Mountain = Núi gãy lưng. Thật thâm hậu