Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 54: Hàng Châu một nơi rất phồn hoa

Ngày 22 tháng chạp âm lịch, năm cũ sắp đi, năm mới sắp đến, khắp chốn trong
thành Hàng Châu đều là cảnh tượng vui tươi náo nhiệt, trên đường lớn,
trong ngõ nhỏ, khu buôn bán đều bày bán hàng tết, câu đối, môn thần,
tranh tết, đèn lồng treo đầy đường, gà, vịt, cá, thịt, các loại gia cầm, gia súc tràn ngập trong chợ, kẹo, bánh, đồ ăn vặt gì cũng có quả không
hổ là thành trấn kinh thương nổi tiếng ở vùng Giang Nam, rực rỡ sắc màu, trăm nhà trăm hộ nô nức ngóng xuân sang.

Lúc này trong cảnh chợ
náo nhiệt đông nung núc người của khu chợ lớn nhất Hàng Châu, lại xuất
hiện 3 người. Dẫn đầu là một nam tử tuổi chừng 20, trên người diện thanh y, dáng cao dong dõng, khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nhân, chỉ là đầu mày nhíu chặt, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Hai người theo sau
là một đôi trai giá mỹ mạo, độ tuổi thiếu niên, cái tuổi tràn ngập mơ
mộng, nhưng hai người lúc này khuôn mặt ủ dột, một thân mệt mỏi lấm lem
bụi đường, lê lết theo sau thanh y nam tử.

“… Mỹ… mỹ nhân… ”

“Đẹp thì có đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một bé gái 12, 13 tuổi, còn cách từ mỹ nhân xa lắm…”

“Đồ ngốc, người hắn nói là vị mỹ nhân áo xanh kia kìa.”

“Ngươi mới ngốc, người mặc áo xanh kia rõ ràng là một nam tử.”

“Nam… nam tử…”

“Nam tử kia diện mạo đẹp như vậy… Đáng tiếc, đáng tiếc…”

“Đầu năm nay tại sao lại nhiều nam tử đẹp hơn nữ nhân như thế.”

“Vèo, bụp.”

“Ôi… ôi… hắn bất tỉnh rồi… mau mau đưa hắn đến gặp đại phu…”


“Ba la… Bô lô… Ba la…”

Bóng 3 người càng ngày càng xa, chỉ còn vương lại vài tiếng hít khí lạnh của chúng dân, và mấy câu cảm thán, cùng sự tiếc hận khôn nguôi.

Ba
người này không ai khác chính là nhóm người Hoàng Dược Sư, Trần Huyền
Phong cùng Mai Nhược Hoa, còn lý do tại sao họ lại xuất hiện ở nơi phố
thị phồn vinh như chốn Hàng Châu này thì chỉ có 1 nguyên nhân mà thôi…
Tìm người.

Về phần ai kia, cái người đang bị truy đuổi sát sao
bởi chính tướng công chưa chính thức cưới hỏi của mình, đang cúi đầu hì
hụp ăn một bát mỳ hoành thánh đặc biệt, của cái quán mỳ gia truyền đã
hành nghề được 8 đời, vô cùng nổi tiếng trong khu chợ kinh thương lớn
nhất thành Hàng Châu. Cho nên có thể nói hiện tại Hoàng Dược Sư đang ở
rất gần rất gần nơi ai kia, (đúng hơn là vừa đi lướt qua), nhưng tiếc
thay cho Hoàng Dược Sư cả đời võ công cái thế, lại thuộc lào kinh thư,
ấy thế mà đi lại trong thành Hàng Châu cả 3 ngày trời, vẫn chẳng tìm
thấy bóng dáng người cần tìm.

Người xưa quả nói không sai: Nếu
muốn giấu một cái cây thì hãy giấu trong rừng, nếu muốn giấu một người
thì hãy giấu anh ta trong đống người… Người nào đó quả thật rất cao tay…

“Ông chủ khỏi thối.” Sau khi giải quyết vấn đề sinh lý cấp bách hàng ngày,
tôi no nê vỗ vỗ cái bụng đã nhô tròn tròn của mình, hào khí rút 1 thỏi
bạc trong túi ra, đặt cạch lên bàn, sau đó dưới ánh mắt kinh hỷ của ông
chủ quán, lúc lắc thân mình rời đi. Dù gì cũng không phải tiền của mình, xài được cứ xài, xài cho hết tiền của cái tên xú nam nhân chết tiệt,
keo kiệt, bủn xỉn kia, đến tổ chức một cái hôn sự nhỏ xi xí mà cũng
không đồng ý. Lần này trộm hết tiền của hắn bỏ đi, để xem hắn có còn
tiếc tiền nữa không? Hừ hừ… không nghĩ thì thôi, đã nghĩ đến là tức mà,
hừ hừ…

Thì ra… Người nào đó vì giận dữ việc không được trở thành
“tân nương tử đẹp nhất” mà hạ thuốc mê, ôm tiền bỏ trốn. Nhưng người nào đó làm sao biết được, vốn dĩ “cái tên xú nam nhân chết tiệt, keo kiệt,
bủn xỉn” kia, đang âm thầm tổ chức một cái hôn sự hoành tráng nhất Trung Nguyên cho mình, chỉ tiếc là…

“Phùng Hành… Nàng tốt nhất trốn
cho kỹ, đừng để ta tìm được, nếu không… kcD&akẹt…” Hoàng Dược Sư
nhìn dòng người đông nghịt trước mặt, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, sát khí vốn chẳng nhẹ trên người, lại càng có xu hướng tăng cao, khiến
cho không ít chúng nhân mặc dù thèm nhỏ dãi diện mạo của ba người cũng
không dám tiến lên nữa bước bắt chuyện.

“Hắt xì ~ ~ ~” Phùng Hành xoa xoa mũi, lẫm bẫm: “Chẳng lẽ cảm lạnh rồi? Uống một viên “Thanh hàn
đơn” trước đã, sức khỏe yếu, thật quá khổ đi…”

Đương lúc tôi đang lục lội tìm kiếm thuốc trong túi, thì đột nhiên có một người, à không,
một cái bóng đen lướt xẹt ngang qua người tôi, chỉ nghe “Rầm!” một
tiếng, tôi đã ngã rồi xuống đất, cũng may, chỗ tôi đang đứng không quá
đông người như những chỗ khác, nếu không tôi đã bị đè bẹp như con kiến
lâu rồi, thật là… Tôi bực bội lòm còm bò dậy từ trên đất, phủi phủi quần áo, phủi phủi túi sách… Ây cha, túi bách bảo của tôi đâu… “Bớ người ta, có cướp.” Tôi kinh hoảng kêu lên. Nhưng mà giữa dòng người đông như hội này, cái tên cướp kia đã chạy đi đâu rồi.

Vật giá trong thành
Hàng Châu vốn không hề rẽ tẹo nào, nhất là vào lúc cận tết như bây giờ,
cái gì cũng tăng, bình thường một bát mỳ Dương Xuân (loại mỳ rẽ nhất
trong tiệm mỳ, chỉ có mỳ và nước lèo, cùng vài lát thịt lợn) chỉ có 3
đồng, nhưng đến tết không biết có phải do thịt lợn tăng hay không mà giá mỳ cũng tăng lên 6 đồng, đã thế bát nào bát nấy đếm đi đếm lại chắc
được 15 cộng mỳ, ăn một bát vốn không đủ no, nhưng nếu ăn hai bát thì
phải mất 12 đồng.

“Một đồng, hai đồng, ba đồng… tám đồng, chín
đồng, mười đồng, mười một đồng… Không không… Nhất định phải điếm lại,
một đồng, hai đồng, ba đồng… tám đồng, chín đồng, mười đồng, mười một
đồng…” Tôi ngơ ngác nhìn 11 đồng tiền còn sót lại trên người, không khỏi đau lòng nuốt lệ, mới khắc trước trong người tôi có vàng muôn bạc vạn,
còn hiện giờ…

“Ông chủ…” Tôi chầm chậm ngước đầu 45 độ, dùng đôi
mắt hoa đào đang sâm sắp nước chớp hai cái, nhìn ông chủ quán mỳ, thỏ
thẻ: “… có thể bớt chút đỉnh không, ta…”

“Một xu cũng không bớt!” Chưa nói hết câu, đã bị câu nói chắc nịch, cùng khuôn mặt hầm hầm của lão chủ quán cắt đứt.

Kế hoạch “dùng mỹ nhân kế, đổi lấy tiền xu” thất bại, tôi chỉ có thể yểu
xìu cúi đầu, mò tay lục lội khắp người một lần nữa xem còn sót lại đồng
nào hay không, hôm trước đem cầm chết cây trâm phỉ thúy trên người đổi
được có mấy lượng bạc, mặc dù chi xài rất rất tiết kiệm, nhưng tiền cứ
theo gió trôi đi, thật xa, thật xa, đến bây giờ, ngay cả tiền ăn mỳ cũng không có mà trả, đừng nói chi đến việc tối nay có thể vào nhà trọ nghỉ
ngơi, chẳng lẽ tôi phải ngủ bờ ngủ bịu đêm nay sao? Hức… Tướng công ơi…
Phi phi… Không được thối chí, chẳng phải trước lúc mày bỏ đi đã từng tự
hứa với lòng, nếu tên chiếc tiệc bũn xỉn kia không tổ chức một hôn sự
trên trời không có, dưới đất chưa từng, phát thiếp tuyên cáo cho toàn võ lâm, thì tuyệt đối không về tìm tên kia sao? Đúng vậy, nhất quyết không được thối chí. Nghĩ như vậy, tinh thần tôi phấn chấn hẳng lên, dù kiếm
mãi cũng không thấy đồng tiền thứ 12, nhưng tôi vẫn hiên ngang ngẩn cao
đầu, đập “Cạch” 11 đồng tiền trong tay xuống bàn, nói to: “Chỉ có bao
nhiêu đây, muốn lấy thì lấy, không lấy ta quỵt.”

“Rầm!” 1 tiếng,
cái bàn trước mặt tôi xuất hiện một vết nứt, lão chủ quán hai mắt đỏ
ngầu, mũi thở khì khì, gằng giọng nói: “Cút ngay cho ta!” Mặt dù âm
thanh không lớn, nhưng lại hùng hậu vô cùng. Tôi liếc nhìn vết nứt trên
bàn, lại liếc nhìn mấy sợi gân xanh xuất hiện trên trán lão chủ, mặt

biến sắc, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, liền ba giò bốn cẳng chạy đi như
bay chỉ sợ ở lại thêm chút nữa, lão chủ giận dữ lên thì xương của tôi
cũng sẽ nứt ra như cái bàn cây đó. Thật không ngờ, lão chủ kia không có
võ công nhưng sức lực thật kinh người. Khâm phục, khâm phục…

“Đồ xấu xí để tiền lại!” Lúc chạy tôi cũng thuận tiện quơ đi ít tiền còn sót lại ấy mà, nghèo, đành chịu thôi.

Chạy qua 3 con đường, sức khỏe tôi vốn đã yếu, lúc này chỉ có một cụm từ 3
để hình dung: mệt hơn trâu. Tôi dừng lại tại trước 1 ngõ nhõ được cho là vắng vẻ nhất của thành Hàng Châu, thở ra hít vào, cố gắng điều hòa lại
hơi thở rối loạn, ổn định lại tim mạch.

Đột nhiên không biết từ
đâu một cơn gió lạnh thổi tới, cơ thể vốn đang nóng ran do vận động qua
sức của tôi liền phát lãnh, mà cơn gió lạnh này có cảm giác rất quen.

“A Hành!” Quả nhiên, cơn gió lạnh đó không phải là gió mà.

“Tướng… tướng công…” Tôi yếu ớt, quay đầu, chớp chớp đôi mắt cún con ướt nước,
nhìn về phía người nào đó đang tỏa sát khí khắp nơi. Nhưng tôi lại lần
thứ hai quên mất, trên mặt mình đang đeo mặt nạ da người, nên hiệu quả
lần này khi dùng kế mỹ nhân vẫn cùng một kết cuộc… Thất bại, còn là thất bại thảm hại.

Chỉ thấy da mặt tướng công của tôi giật giật, sát
khí lại lan tràn ra chu vi rộng hơn, đột nhiên người nở một nụ cười tươi rói như ngày xuân ấm áp… Nhưng khi vừa nhìn thấy nụ cười này của người, lập tức tế bào toàn thân tôi phát tính hiệu cảnh báo “có nguy hiểm”. Tế bào não cũng hoạt động hết công xuất, nghĩ biện pháp làm so dịu cơn tức giận của ai kia, nếu không… Cách thức trừng phạt của hắn rất đáng sợ.

“Từng có một người còn quý hơn sinh mạng của thiếp xuất hiện trước mắt thiếp, nhưng thiếp lại không biết trân trọng, để đến khi đánh mất, thì hối hận cũng không kịp. Nếu cho thiếp thêm một cơ hội, thiếp sẽ nói với người
đó 3 chữ: Thiếp yêu chàng. Nếu cho thiếp một thời hạn để yêu, thiếp mong đó là một vạn năm, không không là mười vạn năm.” Tự nhiên trong đầu tôi lúc này lại nảy ra câu thoại kinh điển trong “Đại thoại Tây Du”, vì thế tôi không suy nghĩ nhiều liền xé mặt nạ, quỳ xuống ôm lấy bắp đùi tướng công mình, gào khóc đầy bi ai. Mong là lần này sẽ thành công.

“Oh, người còn quý hơn sinh mạng của nàng? Là ai thế?”

“Hắn…”

Gió lạnh “xưu xưu” thổi tới. Ôi mẹ ơi, tôi lại lỡ miệng rồi.