Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 5: Cứu nguy “Loạn thạch trận”

Tôi nhanh chóng rời khỏi đám người Hoàng Dung. Lúc này trời cũng bắt đầu
sập tối, bụng lại đói, nghĩ bụng nếu giờ này muốn đi bắt gà cũng chẳng
được, mà có bắt được rồi còn phải làm sạch, rồi nướng, rất lâu, thôi thì vào trấn, kiếm gì đó bỏ bụng thì tốt hơn, mặc dù hơi tốn kém một chút.
Nghĩ thế tôi liền phi thân hướng thành trấn mà đi.

Khoảng nữa canh giờ tôi đã trở về thành trấn, kiếm một quán ăn có vẻ không tệ vào ăn.

Sau khi giải quyết vấn đề cái bụng của mình, cảm thấy mỏi mệt, nên tìm một
khách điếm mà nghỉ ngơi, cũng không quên tắm một cái cho sạch sẽ. Vừa
ngâm mình vào bồn nước ấm tiểu nhị đem đến thì tinh thần tôi liền thư
thái hơn rất nhiều. Sau khi tắm rửa sạch sẽ tất nhiên là đi ngủ rồi.
Nhưng mà một ngày gặp quá nhiều mỹ nam như vậy lại khiến tôi không tài
nào ngủ nỗi, hể mỗi lần nhắm mắt lại liền thấy bóng dáng của mấy mỹ nam
đó lượng lờ trước mặt, lại nhớ tới việc có nhiều mỹ nam như vậy mà tôi
chẳng ăn được chút đậu hũ nào của mỹ nam cả, thật sự khiến tôi tức chết
mà.

Nghĩ nghĩ một hồi, ngủ lúc nào không hay, đến khi tôi thức
dậy đã là trưa ngày hôm sau, tôi xuống sảnh ăn qua loa một ít điểm tâm,
rồi cũng lên đường, chân đi vô định, không biết đích đến là chỗ nào, nên tôi cứ nhắm đại một hướng mà đi.

Khi đi đến một khu rừng lớn, từ trong rừng vọng ra tiếng chửi mắng, biết là có người đang đánh nhau nên đi vào trong xem.

Đi vào càng gần thì tiếng chửi mắng càng rõ, còn nghe cả tiếng binh khí va nhau. Đến khi tôi núp trên một chạc cây gần đó quan sát thì thấy một
bãi đá lổn nhổn ở sâu giữa rừng, hai mẹ con Hoàng Dung và hai mỹ nam họ
Võ, thêm mỹ nam Dương Quá, còn có lão khỉ già Kim Luân pháp vương đang
đứng bên trong bãi đá, Hoắc Đô, Đạt Nhĩ Ba và mấy tên lính Mông Cổ thì
đứng bên ngoài bãi đá, nhưng lại không có Tiểu Long Nữ.

Trên
người hai huynh đệ họ Võ lốm đốm vết máu, Hoàng Dung và Quách Phù thì
đầu tóc rối bời, so với đầu tóc cố ý đánh rối của tôi còn rối hơn.

Kim Luân pháp vương với Dương Quá đang đánh nhau. Tôi lại nhìn một lượt bãi đá, mấy tảng đá ở đây hiển nhiên không phải do tự nhiên mà có, mà tất
có người sắp đặt, theo thế trận “Loạn thạch trận”, người đó tôi chắc

chắn là Hoàng Dung chứ không ai khác, chắc là dùng để kìm *** bớt lão
khỉ già Kim Luân, trận pháp biến ảo vô cùng, lão khỉ già Kim Luân không
cách nào thoát ra được, trời đã muốn tối hẳn, bỗng nhiên lão nghĩ ra gì
đó liền dùng hai tay hai chân hất vào một tảng đá to, rồi cứ thế hất mấy hòn đá nữa lên.

Các hòn đá chạm vào nhau tóe lửa, có hòn vỡ ra
rơi xuống, “Loạn thạch trận” vì vậy mà bị phá. Tôi nhìn thấy mà còn cả
kinh chứ đừng nói chi đám người Hoàng Dung, Dương Quá.

Kim Luân
pháp vương lại vương tay túm lấy Hoàng Dung, Dương Quá nhanh chóng chọc
mũi cây gậy vào sau lưng lão, lão vung chếch cái thiết luân gạt cây gậy
đi, tay trái lại túm lấy bả vai Hoàng Dung, Hoàng Dung định thoát ra
nhưng không được. Dương Quá bất chấp an nguy liền lao đến ôm hai chân
Kim Luân pháp vương, cả hai cùng ngã. Kim Luân pháp vương võ công cao
hơn, thân hình chưa chạm đất, lão đã đánh ra một chưởng vào ngực Dương
Quá, Dương Quá vội giơ tay trái chống đỡ.

Chỉ nghe “Bộp” 1 tiếng, Dương Quá bị đánh bay đi một đoạn, thân va vào một cột đá, Kim Luân
pháp vương định thừa thắng xông lên phi thân đến, nào ngờ cột đá bị
Dương Quá va vào vỡ đôi, liền đổ ngay xuống lưng lão, khiến lão ngã gục
xuống.

Mọi chuyện nói ra thì chậm, diễn ra thì nhanh. Ba người
Hoàng Dung, Dương Quá, và Kim Luân pháp vương bị thương nằm trên đất,
tôi chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên Kim Luân pháp vương rùn mình 1
cái, vùng đứng lên, sắc mặt tái nhợt có vẻ bị thương không nhẹ, lão lại
ngửa đầu lên trời cười to: “Lão nạp bình sinh động thủ với người, chưa
bao giờ bị một vết thương nhỏ, hôm nay tự mình lại đả thương mình.”

Rồi giơ tay định túm lấy Hoàng Dung, tôi xem đến đây thì không xem được nữa, liền la lên: “Lão khỉ già, dừng tay.”

Tôi nhảy xuống trước mặt Kim Luân pháp vương. Lão khỉ già thấy tôi đột
nhiên xuất hiện thì hơi ngạc nhiên, xong khi nhìn thấy người tới là tôi
liền quát: “Là ngươi?”

“Haha… Lại gặp lại lão rồi, chúng ta thật
có duyên nha… Haha…” Có cần nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người kia không chứ?

Kim Luân: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Haha,
ngươi nhìn cách ăn mặc của ta thì cũng biết ta là dạng khố rách áo ôm,
vô danh tiểu tốt rồi, haha.” Tôi cười giả lã, vừa nói vừa lăn nhanh mấy
hòn đá dưới chân, chắn trước người Hoàng Dung.

Kim Luân pháp vương thấy hành động của tôi thì ngớ ra, sau quát to: “Ngươi làm trò gì vậy?”

Tôi nghe hỏi cũng rất thật thà trả lời lão: “Lăn đá!” Sau lại nhìn về phía
Đại Võ, Tiểu Võ quát to: “Giốc mộc giao biến Cang kim long!”

Mới
đầu huynh đệ họ Võ và Quách Phù ngẩn ra một lúc, nhưng nhanh chóng y
theo lời tôi lăn bốn, năm hòn đá, trận pháp tán loạn đã được phục hồi.

Kim Luân pháp vương vừa ngạc nhiên vừa tức giận, quát: “Cở như ngươi mà cũng đòi làm loạn!”

Tôi bị lão khỉ già quát cho một cái giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục
tinh thần, liền hét to đều trận: “Tâm nguyệt hồ chuyển Phòng nhật thố,
Tất nguyệt điểu di Khuê mộc lang, Nữ thổ bức tiến Thất hỏa trư.”

Ba người Quách Phù và huynh đệ họ Võ nhanh chóng theo lời nói của tôi mà
di chuyển mấy hòn đá, chỉ chốc nữa thôi là vây khốn được Kim Luân pháp
vương vào trong trận pháp. Nào ngờ Kim Luân pháp vương đánh một chưởng
về phía Tiểu Võ, Tiểu Võ liền lách mình vào trận pháp, thoát đi một
chưởng đó. Kim Luân pháp vương nhờ thế mà ra được trận. Liền nhanh chóng cùng đám tùy tùng của mình đi về hướng đông.

Nhìn thấy bóng dáng lão khỉ già biến mất sau rừng cây, mới thở ra 1 hơi, đi đến bên Dương Quá xem xét vết thương của hắn.

Trời quá tối nên tôi phải cúi sát lại gần để xem, nào ngờ vừa cúi xuống thì
bị Dương Quá ôm chầm lấy, gọi: “Cô cô, Quá Nhi bị thương rồi, cô cô đừng bỏ mặc Quá Nhi mà đi.”

Tôi mới đầu thì ngẩng ra, nhưng sau lại
vô cùng kích động, tôi là đang được mỹ nam ôm nha, không phải tôi ăn đậu hũ Dương Quá, mà là Dương Quá ăn đậu hũ tôi nha, cho nên nếu Tiểu Long
Nữ muốn trách thì cũng là trách Dương Quá chứ không thể trách được tôi
nha. Nghĩ thế tôi liền định giơ tay ôm lấy hắn, nào ngờ khi rút tay lại
chạm vào vết thương trên ngực hắn, khiến Dương Quá bị đau, kêu “ối” 1
tiếng, rồi bỏ tay ra nằm lăn ra đất ôm ngực, còn tôi lại chưa ăn được
miếng đậu hũ nào.

Dương Quá nằm dưới đất lại rên rỉ: “Cô cô đừng bỏ mặc Quá Nhi.” Nói rồi còn níu lấy vạt áo của tôi.

Tôi không ăn được đậu hũ của mỹ nam trong lòng vô cùng buồn bực, lại còn
nghe hắn lãi nhãi nên phát điên, gào lên: “Cô cô cái gì mà cô cô, ta
không phải cô cô của ngươi.”

Nhưng Dương Quá hình như không nghe
hiểu lời tôi nói, hắn lại càng níu chặt lấy vạt áo của tôi: “Phải mà,
phải mà. Cô cô đừng bỏ mặc Quá Nhi mà.” Nói ra lời này rồi lại ngất lịm
đi. Tôi thấy vậy thì giật mình, xém chút nữa quên mất hắn bị thương khá
nặng, liền lấy trong túi ra 1 bình sứ màu xanh, do dự một chút nhưng vẫn quyết định lấy một viên “đại bổ hoàn” cho Dương Quá ăn. Tôi bóp miệng
hắn cho hắn nuốt vào viên thuốc, nhìn thấy viên thuốc trôi vào miệng hắn thì cảm thấy đau lòng vô cùng, mấy viên “đại bổ hoàn” này là tôi nan nỉ mãi sư phụ mới chụi cho tôi nguyên liệu để đều chế, mất hết 3 tháng,
còn dùng linh chi ngàn năm, và tuyết liên trên Linh Sơn mới có thể đều
chế thành, có tiền cũng mua không được đâu nha. Huhu.

Sau khi
Dương Quá uống dược, sắc mặt đã tốt hơn, nên tôi đến xem xét vết thương
của Hoàng Dung cũng bấm bụng đưa cho bà ta một viên “đại bổ hoàn”, lại
giúp Đại Võ và Tiểu Võ băng bó vết thương, đến lúc này tâm trạng đau
buồn khi mất đi hai viên “đại bổ hoàn” kia mới khá hơn được.

“Có
thể để ta tự làm được… được không?” Đại Võ dùng khuôn mặt bị ngượng ửng
hồng nhìn tôi, thật sự khiến tôi chụi không nỗi, muốn cắn ngay một ngụm
vào mặt hắn, nhưng hắn lại yêu cầu để tự hắn băng bó vết thương thì
chẳng đáng yêu chút nào, nếu hắn tự băng bó vết thương thì làm sao tôi
có cơ hội sờ sờ cái ngực rắn chắc của hắn chứ, nên liền phản đối: “Không được, tuyệt đối không thể được, ngươi đang bị thương, không thể tự băng bó được.”


Đại Võ: “Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết.” Tôi
trảm đinh chặt sắc nói. Đại Võ và mọi người bị khí thế của tôi làm cho
khiếp sợ, không nói gì nữa. Cho nên đến khi tôi băng bó cho Tiểu Võ, hắn chẳng nói lời nào. Hahaha.

“Cô nương giờ còn không nhận là có
quan hệ với gia phụ?” Hoàng Dung sau khi điều tức nội công dưỡng thương
xong, mới nhẹ nhàng lên tiếng.

Tôi đang băng bó vết thương cho
Tiểu Võ, nghe Hoàng Dung nói thì giật mình, nhất thời siết mạnh tay một
cái khiến Tiểu Võ rên lên 1 tiếng, tôi ái nái nhìn mỹ nam trước mặt:
“Xin lỗi, xin lỗi.” Chỉ thấy mỹ nam trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi
khinh thường xoay mặt đi, tôi thầm rủa trong lòng, cái tên tiểu quỷ này
nhiều năm như vậy vẫn cái tính này không sửa.

“Cô nương!” Hoàng
Dung lại gọi, tôi xoay người nhìn bà cười một cái: “Cứ xem như là có
quan hệ đi.” Nói rồi nhanh chân chạy đến chỗ Dương Quá đang nằm, vác hắn lên vai, chạy đi, chạy một đoạn liền thấy con ngựa gầy của Dương Quá
đang cột ở 1 gốc cây gần đó, liền chạy đến đặt Dương Quá lên mình ngựa,
rồi tháo cương ngựa phóng lên.

Con ngựa này tuy xấu xí nhưng lại
vô cùng thông minh, thấy người lạ như tôi leo lên, nhưng thấy Dương Quá
đang nằm trên lưng nó, nó cũng không hất tôi và Dương Quá xuống đất, tôi liền phi ngựa rời khỏi rừng cây, tránh cho chốc nữa gặp đám người Hoàng Dung lại hỏi này hỏi nọ rất phiền phức.

Tôi đáng lý ra cũng
không muốn mang theo Dương Quá đi, nếu không phải thấy hắn bị thương rất nặng, ngay cả ăn “đại bổ hoàn” của tôi rồi mà còn hôn mê bất tỉnh, tôi
liền bỏ hắn ở lại đó rồi.

Tôi phi ngựa một đoạn, con ngựa gầy của Dương Quá này quả thật phi rất nhanh khiến cho cả đoạn đường tôi bị xốc nẩy điên cuồng, còn phải cố gắng kiềm cho Dương Quá không bị rớt xuống
đất, khiến tôi cả người mệt mỏi rã rời, xương sống như muốn gã ra. Tôi
cố gắng kiềm cương ngựa để nó chạy chậm lại đều không hiệu quả, con ngựa này hễ tôi kiềm cương thì nó dừng lại, còn nếu thúc ngựa thì nó lại
chạy như điên, mấy lần như vậy tôi đành bỏ cuộc, mặc cho nó điên cuồng
chạy, đã thế hễ trên đường nó thấy con vật gì đang đi trước mình thì
càng điên cuồng phi nước đại để vượt qua. Đúng là một con ngựa háo
thắng, tục ngữ có câu “ngựa non háo đá” tôi nào đâu có ngờ con ngựa già
trơ lông của Dương Quá cũng “háo đá” như vậy.